[Dịch]Ẩn Đế

Chương 129 : Tư cách




« Ha ha. » Đại trưởng lão Đạo tông cười khẽ, không hề có vẻ xấu hổ và bất mãn khi ngồi ở ghế dưới, cười vô cùng hòa ái thân thiện, giống như một cụ già dễ gần ở nhà bên. Hắn đứng dậy, ôm quyền với Cung Trường Nguyệt, « Vị này chắc là lâu chủ Thần lâu – thiên hạ đệ nhất công tử – Ngọc, lão phu là đại trưởng lão Đạo tông. »

Có thể khiến cho đại trưởng lão Đạo tông dùng thái độ gần gũi như vậy với người ngoài, thật là hiếm thấy.

Đạo tông tuy đã thoái ẩn giang hồ, nhưng uy danh hiển hách của họ vẫn được truyền đi rộng rãi, không ai không biết Đạo tông, thậm chí có nhiều người còn mang tâm lý kính sợ và tôn kính khi đối diện với Đạo tông.

Trong hoàn cảnh đó, tâm tính đệ tử Đạo tông khó tránh sẽ cao ngạo một chút, điều này thật ra không đáng trách.

Đáng tiếc, thân phận với địa vị gì đó, ở trước mặt Cung Trường Nguyệt cũng chỉ là mây bay thôi.

Từ lúc đại trưởng lão đứng lên, ánh mắt Cung Trường Nguyệt đã dừng trên người đại trưởng lão, tia nhìn bình thản không gợn sóng.

Đại trưởng lão Đạo tông – chắc chắn – yếu hơn Cung Trường Nguyệt.

Có thể ngồi ở vị trí đại trưởng lão Đạo tông, võ công vị này nhất định không hề thấp, mấy năm trước đã tiến vào cảnh giới tông sư, xem như có một cuộc đời học võ viên mãn. Nhưng thực lực của hắn so với Cung Trường Nguyệt gần như là đỉnh tông sư thì vẫn yếu hơn một phần.

Một người có thực lực yếu hơn mình, dĩ nhiên Cung Trường Nguyệt sẽ không có thái độ đặc biệt nghiêm túc, cho nên ánh mắt nàng nhìn đại trưởng lão Đạo tông cũng như nhìn một người xa lạ.

« Ân. » Nàng khẽ gật đầu, xem như nhận lời chào hỏi của đại trưởng lão.

Nhưng điệu bộ của nàng có chút kiêu ngạo, khiến cho người Đạo tông cảm thấy nhức mắt – họ không nghĩ vị lâu chủ Thần lâu sẽ có thái độ kính cẩn với mình, nhưng ít ra cũng không nên lạnh nhạt vậy chứ ! Cái bộ dạng đứng trên tất cả đó khiến Đạo tông bọn họ thấy mình thấp hơn nàng cả một đoạn !

Nhị trưởng lão và tam trưởng lão cố kỵ đại trưởng lão nên không tỏ thái độ, chứ không họ đã đập bàn quát lớn rồi, nhưng sắc mặt thì thật không thể nào gọi là đẹp mắt được.

Nhưng mấy đệ tử Đạo tông, ngoại trừ hai huynh đệ Vân Thiên Vân Khởi, thì các đệ tử mặc áo trắng khác vẫn còn trẻ, tính tình cao ngạo nên cũng không kiềm chế được.

Lúc đó, một thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú đứng dậy, ở giữa hàng lông mày của hắn có một loại cốt cách cao ngạo. Thực lực của hắn kém hơn hai huynh đệ Vân Thiên Vân Khởi, nhưng vẫn là người nổi bật trong hàng vãn bối được ban cho chữ « Vân ».

Tuổi trẻ khinh cuồng, hắn chưa từng gặp chuyện gì quá ủy khuất, nên khi thấy Cung Trường Nguyệt hoàn toàn không để người Đạo tông vào mắt, thiếu niên này nhất thời nổi giận.

Hắn bước ra từ sau lưng nhị trưởng lão tam trưởng lão, đi lên trước rồi rút trường kiếm bên hông ra, lưỡi kiếm sáng như tuyết chỉ thẳng về phía Cung Trường Nguyệt, nhướng mi, quát, « Một lâu chủ Thần lâu nho nhỏ mà cũng dám càn rỡ trước mặt đại trưởng lão Đạo tông ta sao ! »

Đại trưởng lão nhìn đệ tử hành động có chút quá giới hạn, nhưng cũng không ngăn lại mà im lặng xem diễn.

Hắn đang thử người kia.

Đại trưởng lão lúc trước đã điều tra qua, lâu chủ Thần lâu công tử Ngọc là một người vui giận thất thường. Nhưng lời đồn là lời đồn, đại trưởng lão chỉ tin vào hai mắt mình, nên nhìn thấy đệ tử Đạo tông như vậy cũng không cản lại, muốn nhìn thử phản ứng của công tử Ngọc.

« Làm càn ? » Cung Trường Nguyệt tựa vào ghế, một tay nâng cằm, khẽ nhướng mày.

Nàng nhìn thiếu niên đầy ngạo khí kia, hừ một tiếng, nhìn có vẻ như nhẹ nhàng phất tay áo, vậy mà một chưởng phong lập tức đánh về phía mặt đệ tử Đạo tông đó.

Trường kiếm trong tay thiếu niên vẽ thành một đường, không hề đặt một chưởng nhẹ nhàng của Cung Trường Nguyệt vào mắt, hơn nữa còn nóng lòng muốn thử sức một chưởng này.

Ha, nếu hôm nay mình tiếp được một chưởng của công tử Ngọc, chẳng phải là đánh vào mặt hắn một cái tát ở ngay đây sao ? Nghĩ đến cũng thấy hết giận a ! Thiếu niên nghĩ.

Ai ngờ, lúc chưởng phong kia đánh về phía thiếu niên, một bóng dáng màu xám đã vụt đến bên cạnh, nháy mắt liền chắn ngay trước mặt thiếu niên, hai tay vận chân khí chống lại một chưởng của Cung Trường Nguyệt.

« Đại trưởng lão ! » Thiếu niên ngạc nhiên nhìn người đột ngột xuất hiện – Đại trưởng lão Đạo tông.

« Lui ra ! » Đại trưởng lão quát.

Thiếu niên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy tiếng quát nghiêm khắc của đại trưởng lão nên vẫn lui lại vài bước như một phản xạ có điều kiện.

Những người Đạo tông có mặt ở đây, không ai hiểu rõ khiếp sợ trong lòng đại trưởng lão của họ,

Trong khoảnh khắc hai sức mạnh va chạm vào nhau, tuy đại trưởng lão vẫn không biến sắc nhưng lại lui về sau mấy bước rồi mới khó khăn đứng vững.

Kết quả là khiến người Đạo tông kinh sợ vô cùng.

Đại trưởng lão của họ lại rơi xuống thế hạ phong khi cản một chưởng tùy ý của lâu chủ Thần lâu ? Làm sao có thể !

Hai huynh đệ Vân Thiên Vân Khởi yên tĩnh từ lúc đầu cũng mở to hai mắt, hiển nhiên không tin được chuyện xảy ra trước mặt mình.

Sau khi đại trưởng lão đứng vững, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cung Trường Nguyệt đang ngồi ở chủ vị.

Cung Trường Nguyệt vẫn nheo mắt lại như trước, lúc nhìn đại trưởng lão cũng không lộ ra vẻ mặt gì, nhưng ở trong mắt người Đạo tông, biểu cảm của nàng lại có vài phần khinh miệt.

Bên trong đại sảnh nhất thời không hề có tiếng động.

Một lúc lâu sau, Cung Trường Nguyệt mới chăm chú nhìn đại trưởng lão vẫn đứng đó, gằn từng tiếng, « Đạo tông các ngươi có tư cách gì đàm phán cùng ta ? »

Giọng điệu của nàng cũng không có cảm xúc dư thừa, nhưng người Đạo tông nghe vào lại có cảm giác bị coi thường.

Nhưng, ánh mắt họ nhìn nàng đã thay đổi.

Lúc trước thì cảm thấy điệu bộ của nàng rất nhức mắt, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy nàng như vậy là chuyện hiển nhiên.

Nàng xứng đáng với điều đó !

Mấy thiếu niên Đạo tông tuy tính tình kiêu ngạo, nhưng vẫn có lòng kính ngưỡng với kẻ mạnh. Lúc này lại nhận ra lâu chủ Thần lâu có thực lực mạnh mẽ như vậy, ánh mắt khi nhìn Cung Trường Nguyệt cũng đầy sự kính sợ.

Đại trưởng lão nghe Cung Trường Nguyệt nói xong, vẻ mặt nghiêm túc không hề thay đổi, hơn nữa lại còn bình tĩnh hơn,

Vừa rồi khi cản lại một chưởng kia, đại trưởng lão đã nhận ra thực lực Cung Trường Nguyệt mạnh cỡ nào, thật sự là khiến người ta sợ hãi.

Quan trọng hơn là vị lâu chủ Thần lâu này chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi !

Thật sự là nhân tài làm người ta kinh diễm !

Thực lực của đại trưởng lão là tông sư, nhưng khi chống lại một chưởng của Cung Trường Nguyệt vẫn rơi vào thế hạ phong thì hắn đã nhận ra thực lực của nàng, mà đây cũng là vì Cung Trường Nguyệt cố tình lộ ra – Đỉnh tông sư !

Tông sư và đỉnh tông sư tuy chỉ khác nhau hai chữ, nhưng thực lực không phải chỉ cách nửa điểm đâu.

Trong những người Đạo tông đến đây, đại trưởng lão là người mạnh nhất, còn nhị trưởng lão và tam trưởng lão thì một người vừa đột phá cảnh giới tông sư cách đây không lâu, một người vẫn bị cản lại ở bình cảnh, vẫn kém tông sư một đoạn. Nhưng tất cả bọn họ gom lại cũng không phải là đối thủ của lâu chủ Thần lâu.

Đó là sức mạnh tuyệt đối của đỉnh tông sư.

Đại trưởng lão nhìn Cung Trường Nguyệt, đột nhiên thở dài, « Quả nhiên là sóng sau đè sóng trước. »

Vị lâu chủ Thần lâu này nói cũng không sai – Ở trước một sức mạnh tuyệt đối như vậy, bọn họ làm gì có tư cách bàn chuyện với Thần lâu.

Đại trưởng lão vốn nghĩ tự mình đến thì đã cho Thần lâu mặt mũi, nhưng khi thật sự đứng ở chỗ này, hắn mới phát hiện thì ra mình đã quá coi trọng bản thân rồi.

Đại trưởng lão bắt đầu tự kiểm điểm – hắn luôn dạy đệ tử Đạo tông không nên kiêu ngạo vì mình là người Đạo tông, phải dùng thái độ khiêm tốn khi cư xử với người ngoài. Nhưng nghĩ lại, trong lòng mình không phải cũng vậy ư, không phải mình cũng thường kiêu ngạo vì Đạo tông sao ?

Thật đã già rồi, thiên hạ này đã là thiên hạ của người trẻ tuổi.

Đại trưởng lão nghĩ như vậy, thân người lại khom xuống một chút, nhất thời lộ ra dáng vẻ người già – cảm giác cao ngạo trong lòng xem như biến mất không còn gì.

Với đại trưởng lão, trận giằng co này có thể nói là lợi chứ không hại. Vì tâm cảnh của hắn đã được đề cao hơn.

Ai cũng biết, trên con đường luyện võ, càng về sau thì tâm cảnh càng khó phát triển. Nội lực chỉ là một quá trình tích lũy, nhưng đề cao tâm cảnh thì không phải cứ muốn là được.

Trong vô tình, đại trưởng lão Đạo tông đã bước một bước lên con đường đỉnh tông sư, nhưng đó là chuyện sau này.

Hắn bước về chỗ ngồi của mình, lúc đi qua hai huynh đệ Vân Thiên Vân Khởi thì ngừng lại, nâng tay vỗ vai họ, có chút cảm thán, « Tiểu tử, phải cố gắng hơn a. »

Hai huynh đệ Vân Thiên Vân Khởi sửng sốt, có chút khó hiểu với lời nói của đại trưởng lão.

Bọn họ định lên tiếng hỏi lại, nhưng ngại cho tình cảnh bây giờ nên đành nén xuống.

Mà đại trưởng lão thì bước về chỗ mình rồi ngồi xuống.

Hắn lại lên tiếng lần nữa, trong giọng nói đã không còn chút kiêu ngạo nào, « Công tử Ngọc, tuy nói lần này chúng ta không có thực lực để bàn chuyện với ngươi, nhưng trước tiên xin ngươi cứ nghe thử mục đích bọn ta đến đây đã. »

Ý khẩn cầu rất rõ ràng.

« Nói đi, » Cung Trường Nguyệt lại dựa lưng vào ghế, khí thế bén nhọn trên người cũng mềm đi vài phần.

« Đạo tông muốn liên minh với Thần lâu cùng đối phó với Ma tông ! » Lúc đại trưởng lão nói chuyện này, trong giọng nói có vài phần hận ý.

« Ma tông ? » Cung Trường Nguyệt nhất thời cảm thấy hứng thú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.