Ánh trăng xa xôi trong trời đêm phát ra tinh túy của bóng tối, hóa thành từng đợt ánh sáng tiến vào mắt Thần Diệu.
Đôi mắt u lam vốn lóe lên u quang nhàn nhạt có thêm tinh túy lại càng sáng hơn, mang theo cảm giác thần bí quỷ dị.
Lúc hấp thu tới một mức độ đỉnh điểm, Thần Diệu đột nhiên giơ hai tay lên, mở to hai mắt, cao giọng quát, mỗi một chữ nói ra thì ánh sáng trong mắt ảm đạm vài phần –
« Thiên hồn thai quang ! Địa hồn sảng linh ! Nhân hồn u tinh ! Ba hồn trở về vị trí cũ ! »
Hai tay hắn kết thành một dấu phức tạp, sau đó ba hồn đỏ kia chậm rãi đi về phía thân thể người –
« Oanh ! » Một cỗ khí vô hình lập tức lấy thân thể làm trung tâm mà tràn ra, giống như một trận gió lớn thổi qua, đồ vật trong phòng đều bị thổi ngã.
Cung Trường Nguyệt vốn đang ngồi xếp bằng để hồi phục như cũ, cảm nhận được cổ khí này, hai mắt nhắm chặt lập tức mở ra, nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Thần Diệu, nàng hiểu được, thành hay bại chỉ dựa vào lúc này thôi !
Lúc Thần Diệu ép ba hồn đỏ kia xuống, thân thể vốn không có sự sống lại giống như một người bình thường bắt đầu giãy dụa ! Nếu không phải có ánh sáng trắng của Lung ngọc giữ lại, có khi thân thể này dã bỏ chạy mất dạng rồi !
Một màn này thật sự là vô cùng quỷ dị !
Sau khi Cung Trường Nguyệt nhìn thấy thì nhíu mày, nàng hiểu rõ đây có nghĩa là ba hồn kháng cự thân thể này.
Nàng đứng dậy, truyền cho Lung ngọc số công lực mới hồi phục được, hơn nữa còn thấp giọng quát, giống như cảnh cáo khối bạch ngọc nhìn thì bình thường nhưng lại rất có linh tính !
Lung ngọc vốn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau khi bị Cung Trường Nguyệt cảnh cáo thì giống như đứa trẻ bị phê bình, đáng thương run lên hai cái rồi ngoan ngoãn làm theo lệnh Cung Trường Nguyệt, ánh sáng trên thân lại rực rỡ thêm vài phần, lại tăng thêm sức mạnh trói buộc áp chế thân thể.
Có Lung ngọc kiềm chế, Thần Diệu trên trán đã chảy mồ hôi nhẹ nhàng thở ra. Khi thân thể kháng cự và ba hồn xảy ra chấn động có lẽ đã ảnh hưởng lớn tới hắn. Hai bên đấu tranh lại quậy phá linh lực trong cơ thể hắn giống như dời sông lắp biển, nếu không phải hắn mạnh mẽ cản lại thì có khi đã phun một búng máu rồi.
Người ngoài đồn rằng yêu tộc không gì không làm được, nhưng thật ra yêu lực cũng chỉ có hạn, bọn họ vẫn có mặt yếu ớt.
Lung ngọc áp chế thân thể kháng cự, Thần Diệu cũng nhẹ nhàng hơn, không cần phân linh lực để làm việc đó, chỉ cần khống chế ba hồn trong tay là được, thuận tay phân ra chút linh lực điều hòa kháng cự là được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc Thần Diệu cũng đem ba hồn đặt về vị trí.
Đến lúc này, ba hồn bảy vía đều đã về vị trí của nó, thuật hồi sinh coi như thành công tám phần.
Rốt cuộc hoàn thành tốt nhiệm vụ, Thần Diệu nhẹ nhàng thở ra, hắn buông hai tay yếu ớt xuống, mệt mỏi đi qua một bên, tránh chỗ cho Cung Trường Nguyệt.
Đương nhiên, trước khi đi hắn không quên trừng mắt với Lung ngọc một cái – không thể tin là tiểu tử này lại không cố hết sức, làm cho hắn khó khăn lắm mới đưa ba hồn bảy vía về vị trí ! Còn tưởng là đồn bậy bạ, thực tế Lung ngọc không có nhiều giá trị lắm đâu !!
Thật ra Thần Diệu muốn chỉ vào Lung ngọc mà mắng một trận hơn, như vậy mới hết giận được, nhưng nghĩ lại đang làm chuyện quan trọng, cần im lặng hoàn toàn, cho nên mới nghẹn những lời này lại, trong lòng còn tính khi nào thuật hồi sinh hoàn thành thì phải tìm Lung ngọc tính sổ một trận.
Kỳ thật, Thần Diệu là một yêu quái lòng dạ hẹp hòi.
Sau khi Thần Diệu lui ra, Cung Trường Nguyệt cũng không khôi phục được bao nhiêu, vẫn mệt mỏi như trước, nàng đi đến bên cạnh thân thể, lạnh lùng nhìn Lung ngọc hình như đắc ý vì diễu võ dương oai với Thần Diệu mà lắc lư vài cái.
Lung ngọc bị ánh mắt lạnh như băng của Cung Trường Nguyệt nhìn qua, run lên một hồi rồi an phận hơn, bắt đầu toàn tâm toàn ý làm việc của mình.
Cung Trường Nguyệt cũng không quá so đo với Lung ngọc có linh tính, nàng đưa tay nắm lấy Xích Viêm thần mộc, hai tay tạo thành chữ thập rồi đem nội lực bao lấy Xích Viêm thần mộc.
« Ầm ầm ! » Xích Viêm thần mộc lập tức hóa thành ngọn lửa đỏ nho nhỏ tỏa ra hào quang chói mắt trong tay Cung Trường Nguyệt, nhuộm cả căn phòng thành một màu đỏ vàng.
Cung Trường Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi kéo ngọn lửa do Xích Viêm thần mộc hóa thành ra, nhẹ nhàng giãn thành một trận Thái Cực đồ nho nho. Chỉ là Thái Cực đồ này chỉ tương tự chứ không có hai phần quan trọng nhất, vẫn còn thiếu sót.
Đầu lưỡi khi nãy bị Cung Trường Nguyệt cắn vẫn chưa lành, nàng phun ra một giọt máu, đem giọt máu kia phân làm hai nửa rơi vào trong Xích Viêm thần mộc, hóa thành hai phần khác nhau.
Lúc này, Thái Cực đồ đã hoàn thành.
Cung Trường Nguyệt nhíu mắt lại, nhanh chóng đem ngọn lửa Thái Cực do Xích Viêm thần mộc hóa thành nhập vào thân thể.
« Đông ! » Trong khoảnh khắc lửa Thái Cực tiến vào, thân thể đột nhiên chấn động !
Lửa Thái Cực có tác dụng bài trừ chất độc trong thuật hồi sinh, chỉ có sự tồn tại của lửa Thái Cực thì thân thể Thanh Thần mới có thể hoàn mỹ dung hợp lại, khiến cho Thanh Thần hoàn toàn thức tỉnh.
Nhưng sau khi lửa Thái Cực nhập vào thân thể Thanh Thần, cũng trở thành ngọn lửa sinh mệnh của hắn – Thái Cực tắt, tức mạng vong.
Sau khi thân thể chấn động cũng yên tĩnh một chút rồi lập tức xảy ra biến hóa –
Chỉ thấy thân thể trong suốt kia bắt đầu được phủ lên màu da, lông măng có thể dùng mắt thường để thấy được tốc độ sinh trưởng, mà khuôn mặt cũng dần dần thay đổi, lộ ra ngũ quan quen thuộc.
Đó là khuôn mặt Thanh Thần.
Trong khoảnh khắc thân thể Thanh Thần hoàn thành, Cung Trường Nguyệt sớm đã có kinh nghiệm chuẩn bị một trường bào ở bên cạnh, nhẹ nhàng phủ lên thân thể Thanh Thần.
Thuật hồi sinh, rốt cuộc thành công.
Gần như với thuật hồi sinh thành công, Cửu Cung Bát Quái Tụ Linh trận cũng bắt đầu tan vỡ.
Vì thời gian gấp gáp nên tài liệu để làm trận pháp không phải tốt nhất, cho nên chỉ có thể duy trì Cửu Cung Bát Quái Tụ Linh trận một lúc, sau khi thuật hồi sinh hoàn thành thì liền vỡ ra, linh khí trời đất bị giam cầm cũng bắt đầu khôi phục quỹ đạo vốn có, thiên địa hỗn loạn chậm rãi trở lại bình thường.
Tuy rằng ở giữa xuất hiện một ít bất trắc nhưng thuật hồi sinh coi như thuận buồm xuôi gió. Thanh Thần đã có được cơ thể thật sự vẫn chưa tỉnh lại, nhưng gương mặt hồng hào nhìn rất khỏe mạnh.
Thân thể này của hắn gần như hoàn mỹ, không khác lắm so với trước kia, bộ dạng này xem như do ba hồn bảy vía trong cơ thể hắn quyết định. Duy chỉ có một điều chưa hoàn hảo là tóc của Thanh Thần không dài ra, vẫn trơn láng một mảnh, không biết sau khi Thanh Thần tỉnh lại, nhìn thấy đầu mình bóng lưỡng thì có cảm tưởng gì.
Sau khi thuật hồi sinh hoàn thành còn cần điều dưỡng một thời gian, Cung Trường Nguyệt sớm đã phái người chuẩn bị dược liệu, nấu thuốc rồi pha loãng thành nước tắm, để thân thể Thanh Thần ở trong cho thân thể chậm rãi hấp thu dược liệu ấm áp, điều dưỡng thân thể hắn.
Quá trình này cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, nói cách khác, phải bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, Thanh Thần mới thật sự tỉnh lại.
Giai đoạn này rất lâu, cho nên dược liệu trong bồn tắm sẽ bị hấp thu rất nhanh, Cung Trường Nguyệt phái người ở bên cạnh tỉ mỉ chăm sóc hắn, khi nồng độ dược lực giảm xuống thì lập tức hòa dược mới vào, cứ lặp lại như vậy để đảm bảo dược lực trong bồn tắm vẫn ổn định.
Mỗi ngày Cung Trường Nguyệt đều đến xem, mỗi khi nhìn thấy gương mặt yên tĩnh của Thanh Thần, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng bình yên.
Mình… cuối cùng cũng thành công.
Nội tâm không gợn sóng của nàng vậy mà nổi lên tâm tình vui mừng.
Ngày hôm đó nàng tiêu hao quá nhiều, tuy rằng tu luyện lại một thời gian, cũng dùng thuốc bổ nhưng nội lực không thể hoàn toàn khôi phục, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại thêm vài phần tái nhợt. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng đi qua đi lại, chỉ cần trong thời gian này không dùng nội lực thì không đáng ngại. Ngày ấy nàng cũng vì kiên trì nên khúc cuối mới không ngất xỉu.
Dù sao mình cũng phải chữa thương, mà Thanh Thần cần phải ngâm mình trong nước thuốc bốn mươi chín ngày, Cung Trường Nguyệt cũng không vội vàng nữa, ở Ẩn Tinh cốc ngây người một thời gian. Tin tức này khiến người trong Ẩn Tinh cốc mừng đến mức hỏng. Từ lúc Ẩn Tinh cốc được thành lập, thời gian Cung Trường Nguyệt ở đây dài nhất chỉ có một tháng, cơ hội để người ở tổng bộ nhìn thấy chủ tử thật sự ít đến đáng thương, bây giờ biết chủ tử sẽ ở lại, dĩ nhiên là vui mừng rồi.
Khí trời bây giờ đã vô cùng nóng bức, cũng may Ẩn Tinh cốc là một nơi hết sức u nhã, dưới tiết trời này mà vẫn không quá nóng, nhưng lại khiến Cung Trường Nguyệt vô cùng thư thái, dần dần khôi phục lại bộ dạng lười biếng trước kia, chỉ ngẫu nhiên đi tới đi lui nhìn tình trạng Thanh Thần.
Còn Thần Diệu thì sau khi thuật hồi sinh hoàn thành, linh lực trong cơ thể đã hoàn toàn khô cạn, ngã xuống ngay lúc đó. Chỉ là hắn chữa thương nửa ngày lại bắt đầu sinh khí dồi dào.
Cũng không phải hắn khôi phục nhanh, tuy tổn thương của hắn không được Cung Trường Nguyệt để vào trong mắt, nhưng cũng không thể khôi phục trong chốc lát được, bây giờ hắn như thế chỉ do tính cách thôi. Nam tử ngày thường thanh tao như trích tiên, thật ra là một chủ nhân lúc nào cũng không thể yên ổn được !
Không phải, hắn luôn ghi hận trong lòng, muốn tìm cơ hội báo thù !