Đi thêm một vòng, Cung Trường Nguyệt đã chuẩn bị mọi thứ khá ổn rồi đứng ở trung tâm trận pháp.
Trước tiên là khởi trận.
Cung Trường Nguyệt lấy chân làm trung gian, dẫn nội lực liên tục vẽ ra trận pháp dưới chân, vẻ mặt nàng cũng nghiêm túc hơn. Ngón tay nàng tung bay kết thành những dấu tay ẩn chứa huyền cơ, mỗi khi kết thành một hình thì nguyên khí trời đất ở xung quanh lại chấn động.
« Kiền, khảm, cấn, chấn, trung, tốn, cách, khôn, đoán ! »
Mỗi một chữ nói ra, bàn tay Cung Trường Nguyệt sẽ thay đổi một lần, cứ mỗi lần như vậy, các hướng khác nhau sẽ dựa theo đó mà phát ra ánh sáng.
« Kết ! » trong mắt Cung Trường Nguyệt nhất thời tỏa ra ánh sáng, đem hai tay đã kết ấn giơ lên cao.
« Oanh ! » Một cỗ linh khí lập tức bạo phát.
Linh khí trời đất bắt đầu bạo động.
Linh khí trời đất bạo động có nghĩa là gió lớn gào thét, xung quanh đất đá bay mù trời, nếu không phải đây là Ẩn Tinh cốc có phong cảnh u nhã, cây cối nhiều, thì đợt bạo động này chỉ sợ đã bao vây tiểu lâu.
Lúc đó, hồ nước xung quanh tiểu lâu trở thành bình chắn tự nhiên, đem toàn bộ đất đá ngăn lại, khiến cho tiểu lâu giữa hồ vẫn yên tĩnh như cũ.
Cung Trường Nguyệt đứng ở trung tâm trận pháp, vô cùng rõ cảm giác cỗ linh khí đang chậm rãi trở thành bình phong cho tiểu lâu, dần dần ngưng tụ thành hình, mà linh khí trời đất bị Cửu Cung Bát Quái Tụ Linh trận tập trung lại đều điên cuồng chạy vào từ lỗ thủng ở trên. Vì linh khí bị một lực hút mãnh liệt kéo lại, nên khi tiến vào tiểu lâu cũng không ổn định, có chút hấp tấp và đáng sợ, nếu không phải công lực Cung Trường Nguyệt thâm hậu, có lẽ đã bị linh khí bạo động làm cho nội thương hộc máu.
Kết trận, từ ngoài nhìn vào thì không mất thời gian lắm, nhưng với Cung Trường Nguyệt, quá trình này lại vô cùng lâu. Vì mỗi giây dùng để kết trận có nghĩa là nội lực trong cơ thể nàng không ngừng mất đi. Nếu không phải có Lung ngọc làm chỗ dựa, có lẽ Cung Trường Nguyệt cũng không kiên trì lâu được.
Nhưng lúc lá chắn bằng linh khí đã gần hoàn thiện, mắt thấy thời điểm thành công sắp đến, Cung Trường Nguyệt đã có chút kiệt sức.
Cung Trường Nguyệt chỉ cảm thấy trước mặt mình từng đợt biến thành màu đen, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Một khắc trước khi kết trận cần đến lượng linh khí khổng lồ, Cung Trường Nguyệt cho dù có Lung ngọc chống đỡ thì cũng không kiên trì được.
Nhưng, nàng sao có thể thất bại ! Nàng, phải thành công ! Cửu Cung Bát Quái trận chính là đảm bảo cho Thanh Thần hồi sinh !
Cung Trường Nguyệt ngẩng mặt lên, cho dù sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng nàng khẽ mím môi, nhăn mày, ánh mắt kiên định khí phách thâm trầm !
« Hừ. » Nàng nheo mắt, hừ mạnh.
Sau đó, nàng cắn đầu lưỡi của mình, vừa khiến mình giữ thanh tỉnh, vừa bức ra một giọt máu.
Cung Trường Nguyệt đem máu ngưng lại ở đầu ngón tay, vẽ vài chữ phức tạp lên không khí, sau đó chưởng một chưởng về phía trời cao.
« Ngưng ! » Nàng vừa quát xong, trời đất như chấn động, Cửu Cung Bát Quái Tụ Linh trận cuối cùng cũng hoàn thành !
Đồng thời với Cửu Cung Bát Quái Tụ Linh trận hoạt động, đột nhiên có một cột sáng nổi lên từ trận pháp, giống một thanh kiếm màu lam phá tan tầng mây đen ở trên, tựa như đâm trời cao thành một cái động lớn !
Tất cả mọi người ở Ẩn Tinh cốc đều nhìn thấy chuyện này.
Mà bọn họ cũng hiểu rõ, nơi nổi lên cột sáng đó chính là tiểu lâu mà Tả hộ pháp Thương Y đã ra lệnh không được đến gần, nơi lâu chủ ở !
Vậy thì, cột sáng và chuyện này… là lâu chủ làm ra ?!
Phần lớn người trong Thần lâu đều không biết chân tướng chuyện này, chỉ cảm nhận được lâu chủ nhà mình sẽ ngày càng mạnh hơn, trong lòng lập tức dâng lên lòng sùng bái kính ngưỡng cuồn cuộn liên tục như nước sông !
Mà cảm nhận rõ ràng tình hình nhất chính là những người nghe lệnh Thần Diệu tập trung ở xung quanh hồ, bọn họ tự mình nhìn thấy gió lớn gào thét, đất đá bay mù trời, lại tận mắt nhìn cột sáng chiếu lên, cảm giác được lâu chủ khí phách và mạnh mẽ nhà mình đang chống lại trời đất !
« Thật rung động… » Có người đang nhìn trời cao, những người ngày thường giết người như ngóe cứ như bị choáng váng, thì thào lẩm bẩm.
Sau khi khiếp sợ là sùng kính, một cảm giác sùng bái không thể so sánh được với Cung Trường Nguyệt.
Mà nhiều hơn nữa là kiêu ngạo tự hào vì chủ tử mà mình chọn lựa lại vĩ đại dũng mãnh như vậy !
Khoảnh khắc Cửu Cung Bát Quái Tụ Linh trận hoàn thành, Cung Trường Nguyệt quay đầu lại gọi bóng người màu trắng đứng ở cửa, « Thần Diệu ! »
« Tới đây ! » Thần Diệu cao giọng, đưa tay tóm lấy linh hồn Thanh Thần đang đứng bên cạnh, nháy mắt liền ngưng lại thành một viên cầu màu sắc rực rỡ, nâng trong lòng bàn tay, cẩn thận từng chút đi về phía Cung Trường Nguyệt.
Sau khi gọi Thần Diệu, Cung Trường Nguyệt lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu khôi phục nội lực của mình. Đợi đến khi Thần Diệu chậm như sên cầm quả cầu linh hồn Thanh Thần đến, Cung Trường Nguyệt dưới sự trợ giúp của Lung ngọc đã nhanh chóng khôi phục một tầng nội lực, sắc mặt cũng bớt tái nhợt.
Thần Diệu dừng lại bên cạnh Cung Trường Nguyệt, dùng linh lực bản thân bảo vệ linh hồn Thanh Thần an toàn.
Mà những thứ cần cho thuật hồi sinh đã được xếp ở xung quanh – Trầm Mặc thạch, Thiên Thanh ngọc liên, Xích Viêm thần mộc.
Cung Trường Nguyệt lấy Lung ngọc trên cổ xuống, đem nội lực không còn nhiều nhập một ít vào bên trong, điều khiển Lung ngọc chậm rãi trôi nổi rồi dừng ở giữa không trung, bắt đầu chuyển động.
Cung Trường Nguyệt duỗi tay ra, cách không bắt lấy Thiên Thanh ngọc liên cách đó không xa, Thiên Thanh ngọc liên xinh đẹp như được tạo ra từ vàng nhẹ nhàng bay tới lòng bàn tay Cung Trường Nguyệt.
Bởi vì trước khi bắt đầu, Thần Diệu đã nói với Cung Trường Nguyệt, chỉ cần một nửa Thiên Thanh ngọc liên là đủ cho Thanh Thần đúc thân thể, cho nên sau khi Cung Trường Nguyệt cầm lấy Thiên Thanh ngọc liên thì ngưng khí thành kiếm, cắt Thiên Thanh ngọc liên thành hai nửa.
Nàng đem một nửa để lại chỗ cũ, một nửa khác thì ném vào ánh sáng trắng ấm áp nhàn nhạt mà Lung ngọc đang tỏa ra.
Lúc này Lung ngọc giống như có một lực hấp dẫn kỳ quái, nửa Thiên Thanh ngọc liên sau khi chạm vào ánh sáng trắng thì không rơi xuống mà từ từ trôi nổi giữa không trung.
Cung Trường Nguyệt lại đánh một luồng nội lực về phía Lung ngọc để kích phát nó.
Ánh sáng của Lung ngọc lại rực rỡ thêm vài phần.
Mà dưới ánh sáng đó, nửa Thiên Thanh ngọc liên giống như bị lửa nóng đốt, chậm rãi tan thành chất lỏng, sau đó không ngừng giãn nở ra, cuối cùng dưới sự khống chế của Cung Trường Nguyệt đã ngưng tụ thành một thân thể mờ ảo !
Nói thân thể mờ ảo vì nó chỉ mới có hình người mờ nhạt chứ chưa có ngũ quan và tứ chi thật sự.
Tất cả chỉ vừa bắt đầu.
Cung Trường Nguyệt lại cầm lấy Trầm Mặc thạch, đánh mạnh vào vị trí trái tim trên thân thể mờ ảo kia.
Trầm Mặc thạch vừa tiến vào thân thể do Thiên Thanh ngọc liên hóa thành, lập tức thay đổi dáng vẻ, giống như một trái tim thật sự có kỳ kinh bát mạch, lấy Trầm Mặc thạch biến thành màu đỏ làm trung tâm, kinh mạch và mạch máu cả cơ thể dần dần lan rộng khắp người.
Mà Trầm Mặc thạch sau khi hóa thành trái tim giống như có sinh mệnh, có thể nhìn thấy rõ bên trong cơ thể gần như trong suốt, nó đang bắt đầu đập.
« Thần Diệu. » Lúc Cung Trường Nguyệt hô lên, giọng điệu tuy không nghe ra kiệt sức, nhưng đã mang theo tia mệt mỏi.
Cũng may là Cung Trường Nguyệt, nếu là người khác có lẽ đã sớm ngã xuống rồi.
Thần Diệu lo lắng nhìn Cung Trường Nguyệt một cái, nhưng chưa hề chậm chút nào, hắn cầm lấy quang cầu linh hồn Thanh Thần trong tay dừng lại bên cạnh thân thể kia.
Tiếp theo còn cần hắn giúp.
« Tam hồn hiện, thất phách ngưng ! » Thần Diệu quát, cũng đem hai tay khép lại, vỗ vào quang cầu linh hồn ở giữa.
Đây là ba hồn bảy vía của Thanh Thần.
Chỉ thấy ở dưới hiện lên bảy đạo ánh sáng đen có hình dạng động vật không giống nhau, tuy rằng mơ hồ nhưng rất sinh động. Mà trên bảy đạo ánh sáng này là ba đạo ánh sáng đỏ, ba đạo này có hình dạng người, tuy rằng mờ ảo nhưng có thể loáng thoáng nhìn ra đó là bộ dạng của Thanh Thần.
Nhìn thấy đã thuận lợi tách được ba hồn bảy vía ra, Thần Diệu rốt cuộc an tâm vài phần, chỉ là hắn không thả lỏng quá mức, thần kinh vẫn căng chặt, bởi vì tiếp theo linh hồn có thể thuận lợi dung nhập thân thể mới là phần khó khăn nhất của thuật hồi sinh !
Hắn ổn định tâm trạng, hít sâu một hơi, sau đó nhìn mười đạo ánh sáng màu sắc khác nhau đang trôi nổi ở trên, ngưng tụ linh lực vào đầu ngón tay –
« Thi cẩu ! Phục thỉ ! Tước âm ! Thôn tặc ! Phi độc ! Trừ uế ! Xú phế ! »
Mỗi tiếng quát to của Thần Diệu đều xen lẫn linh lực, làm cho bảy phách theo thứ tự bay về hướng hắn chỉ.
Hướng của bảy phách rất quan trọng, nếu bảy phách bay loạn thì dù Thanh Thần hồi sinh thành công, thân thể cũng mất cân đối âm dương, hồn phách hỗn loạn, cuối cùng chỉ nằm trên giường như hoạt tử nhân.
Nhưng chỉ cần sắp xếp bảy phách chính xác thì cơ bản sẽ không xuất hiện chuyện bảy phách náo loạn.
Thần Diệu từng có kinh nghiệm, nên việc sắp xếp bảy phách cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Nhưng tiếp theo là ba hồn, cũng khiến tâm trạng hắn dần nghiêm túc hơn.
Lúc này hắn không vội ra tay, mà phân ra ba cỗ linh lực bao phủ lấy ba hồn đỏ.
Đúng vậy, ba hồn này cần đồng thời trở về vị trí ! Nhưng khó khăn đã tăng cao rồi !
Thần Diệu cẩn thận bảo vệ ba hồn xong, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, đôi mắt u lam lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Hắn đang đợi.
Trên tầng mây lộ ra ánh trăng tròn đầy, mang đến thứ tinh túy nhất của đêm tối !