Một đám người mặc đồng phục tây trang và đeo kính đen, bảo vệ một cô gái mặc Hán phục màu đen đi vào trong bệnh viện. Dọc theo đường đi, tất cả những ai ở gần đều bị mấy người đàn ông to lớn đó ngăn lại, không ai thấy rõ dáng vẻ cô gái kia, chỉ có thể nhìn thoáng qua sườn mặt kiêu ngạo cao quý.
Đoàn người rất nhanh đã đi đến trước thang máy, cửa thang máy vừa mở liền thấy viện trưởng bệnh viện. Bên cạnh hắn còn một nhóm bác sĩ mặc blouse trắng, nhìn qua có vẻ vô cùng khí thế.
Viện trưởng thấy một đám người như vậy cũng sửng sốt một chút. Nhưng rất nhanh hắn đã thấy huy hiệu tinh xảo mà rườm rà trên ngực trái nhóm người mặc tây trang, ở giữa là một chữ « Cung » theo thể triện.
Viện trưởng cũng không xa lạ gì huy hiệu này, trong nháy mắt nhìn thấy nó, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc lại lộ ra vài phần cung kính – tuy những người này có lẽ chỉ là thuộc hạ Cung gia, nhưng có nhiều vệ sĩ vây quanh như vậy thì tuyệt đối là người có thân phận cao quý trong Cung gia !
« A ! Là Lý tiên sinh a ! » Hắn nhận ra người đứng đầu, đội trưởng đội vệ sĩ của Cung gia, lúc này lộ ra nụ cười nịnh nọt chào đón, « Đã lâu không thấy a, lần này đến bệnh viện là… »
Nói xong, ánh mắt hắn lại nhìn về phía sau đội trưởng.
Nhưng lúc hắn nhìn thấy cô gái được vây ở trung tâm, Lí đội trưởng liền nhích người chắn trước mặt hắn, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, « Lâm viện trưởng, tiểu thư của chúng tôi muốn gặp người bệnh ở phòng giám sát vừa được đưa vào tối qua. »
Tiểu thư ? Lâm viện trưởng suy nghĩ rất nhanh, nếu không thì sao có thể trở thành viện trưởng một bệnh viện lớn. Cho nên, lúc hắn nghe thấy hai chữ « tiểu thư », lập tức nghĩ đến những cô gái có được địa vị cao hơn người khác ở Cung gia, người kia…
Lâm viện trưởng nhất thời biến sắc, liên tục đáp, « Vâng, vâng, là tôi quá phép ! Người được đưa vào phòng bệnh giám sát phải không ? Tôi lập tức cho người kiểm tra, mọi người trước mắt cứ đi lên với tôi đã ! »
« Nhưng… Viện trưởng ! Lát nữa còn một hội thảo quan trọng… » Một bác sĩ trẻ đeo kính đen lên tiếng.
Ánh mắt lạnh như băng của Lâm viện trưởng liếc cậu ta, bác sĩ trẻ lập tức im miệng.
Lúc Lâm viện trưởng quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, « Nhanh nào, đi theo tôi đã ! »
Bác sĩ này hiểu người kia nhất định là thân phận kinh người, vì thế bọn họ cũng rất thức thời mà lui qua một bên, để cho Lâm viện trưởng dẫn đường đi vào thang máy.
Thang máy rất rộng, đủ cho toàn bộ nhóm người mặt tây trang vào.
Chỉ là khi bọn họ bước vào thang máy, người khác cũng thấy được khuôn mặt người ở giữa –
Đó là một cô gái có mái tóc đen mềm mại xõa lên vai, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, có một loại quý khí và khí phách mà người thường khó có được. Cô mặc một bộ quần áo váy dài kiểu Hán màu đen được cách tân, váy dài đến chân, ở trên thêu hoa văn nước chảy tinh xảo, tỏa ra ánh vàng lộng lẫy, lại có vẻ nội liễm chứ không huênh hoang.
Cô còn rất trẻ, chắc chắn không quá hai mươi tuổi, nhưng đáy mắt lại đầy tang thương, giống như đã sống năm mươi năm vậy.
Trong khoảnh khắc Lâm viện trưởng nhìn thấy cô gái đó, nhanh chóng xác định – đúng vậy, chắc chắn ! Ngoại trừ « người kia », ở Cung gia có lẽ không ai có phong thái như thế !
Nghĩ vậy, Lâm viện trưởng cảm thấy có chút kích động, thái độ cũng cung kính hơn.
Đoàn người đi vào phòng bệnh có giám sát ở lầu tám, Lâm viện trưởng nói với y tá trưởng rồi dẫn đầu đi đến phòng bệnh ở cuối hành lang.
Hắn tiếp nhận bệnh án, vừa đi vừa giải thích bệnh tình –
« … Nói tóm lại, vị phu nhân này không cứu được. »
Tuy hắn sẽ khúm núm trước quyền thế, nhưng hắn cũng không vứt đi lương tâm người thầy thuốc, cho nên vẫn nói ra tình trạng bệnh nhân.
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái kia, chú ý vẻ mặt cô.
Đáng tiếc, khiến hắn thất vọng là cô gái này từ nãy đến giờ chẳng hề thay đổi sắc mặt, cho nên hắn cũng không đoán ra suy nghĩ của cô.
Lúc bọn họ đi đến ngoài phòng, gặp được ba người quen, người con trai trẻ tuổi nhẹ nhàng vỗ đầu cô gái bên cánh, nhỏ giọng an ủi, chỉ là hai mắt hắn đã đỏ lên rồi. Còn có một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài anh tuấn, nhưng lúc này nhìn có vẻ tiều tụy và tuyệt vọng.
Trên hành lang im lặng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hơn nữa càng ngày càng gần, bọn họ nghi hoặc ngẩng đầu lên.
« Lí đội trưởng, sao lại… » Người con trai trẻ tuổi đứng thẳng người, bước lên hỏi.
Chỉ là, rất nhanh hắn đã nghĩ đến lý do mà vị đội trưởng đội vệ sĩ của gia tộc lại ở đây, hơn nữa ở ngay phía sau Lí đội trưởng là một gương mặt rất quen thuộc, nhưng cũng vô cùng xa lạ với hắn. Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
Tuy cảm xúc trong lòng phức tạp đến mức cả hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng hắn vẫn hiểu rõ thân phận của mình cùng cô gái kia.
Vì thế, hắn cúi thấp người về hướng cô gái kia, cung kính nói, « Bái kiến bệ hạ. »
Cô gái ở chính giữa cách hắn không xa đã dừng chân lại, chậm rãi nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn hắn.
Nhưng mà hắn không ngờ mình chỉ lên tiếng chào một câu, lại chọc giận em gái ở phía sau.
Cô gái trẻ tuổi khi nãy còn khóc mãi, bây giờ đã tức giận xông lên, cầm lấy tay anh trai mình, vừa sợ vừa giận lớn tiếng nói, « Anh ! Sao anh lại cúi đầu trước mặt cô ta ! Vì sao ! Cô ta không phải kẻ thù của chúng ta sao ? Nếu không phải vì cô ta, mẹ cũng đâu có tự sát ?! Hơn nữa chị cũng chết trong tay cô ta ! »
Nói xông, cô nhìn ánh mắt đầy oán hận nhìn cô gái mặc Hán phục.
Cô gái mặc Hán phục cũng không phản ứng gì, bình tĩnh nhìn người giống như đang lên cơn điên ở trước mặt.
« Em à… » Người con trai trẻ tuổi bất đắc dĩ lên tiếng, cũng nhanh tay lẹ mắt kéo em gái đang muốn lao lên.
Quả nhiên, Lí đội trưởng đứng ở trước đã lạnh mặt rút trường kiếm sau người ra, ánh kiếm lạnh lẽo chỉ về phía cô gái, « Nếu còn xúc phạm, chết ! »
Trong mắt cô gái hiện lên chút sợ hãi, cuối cùng vẫn rụt người lại, tránh ở bên cạnh anh trai mình.
Một lúc lâu sau, Lí đội trưởng mới thu kiếm lại, nói với người trẻ tuổi, « Đại thiếu gia, bệ hạ tới thăm phu nhân. »
Nam tử trẻ tuổi dừng mắt trên người cô gái ở chính giữa vẻ mặt vẫn không thay đổi, môi khẽ giật nhưng không nói gì, một lúc lâu mới gật đầu, « Vâng. »
Dứt lời, hắn kéo em gái lui qua một bên.
Tuy rằng hắn là anh trai của cô gái kia, nhưng hắn chưa từng nghĩ như vậy, cô gái kia là đế vương lạnh lùng cao cao tại thượng, bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, cái gọi là anh em chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Nhớ tới một kiếm xuyên tim giết chết em gái mình, hắn thở dài, trong lòng đầy mất mát.
Cô gái mặc Hán phục mang theo thuộc hạ đi đến trước cửa thủy tinh của phòng giám sát, bước chân dừng lại.
Người trung niên ngẩng khuôn mặt tiều tụy tái nhợt lên, cắn răng nhìn cô gái trước mặt, nhưng không nói gì.
Con trưởng nhìn ra hắn đang kích động, đi lên đưa tay đỡ hắn, còn cúi đầu gọi một tiếng.
Cô gái vẫn không để ý tới mấy người theo huyết thống là thân nhân của mình, nàng thoáng nhìn qua người đang hấp hối trong phòng bệnh, sau đó thấp giọng ra lệnh, « Mở cửa. »
« Dạ. » Lí đội trưởng đáp, đi lên trước muốn mở cửa.
Hộ sĩ phụ trách trong coi đi theo sau bọn họ, nhìn thấy động tác của Lí đội trưởng, lập tức hô, « Khoan đã ! » Cô vội vàng chạy tới, « Anh là người nhà sao ? Phòng bệnh giám sát không thể tùy tiện vào ! »
« Khụ khụ, Tiểu Vương a ! » Lâm viện trưởng lên tiếng.
Hộ sĩ ngẩn ra, vội xoay người, vậy mà cô lại không biết Lâm viện trưởng ở đây, vội hô, “Chào viện trưởng, chào viện trưởng.”
Lâm viện trưởng cười tủm tỉm đáp hai tiếng rồi nói, “Mở cửa phòng bệnh ra.”
“Nhưng mà…” Hộ sĩ muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm viện trưởng thì vẫn gật đầu, đi đến mở cửa phòng bệnh.
“Bệ hạ.” Lí đội trưởng đứng trước cửa cúi thấp người.
Cô gái kia bước chân đi vào phòng bệnh, đến bên cạnh người phụ nữ đang nằm trên giường, lẳng lặng nhìn bà.
Người phụ nữ kia giống như cảm giác được gì đó, lúc cô gái dừng lại không lâu thì mở mắt ra, ánh mắt tan rã đánh giá xung quanh, một lúc lâu mới dừng lại trên người cô.
“Khụ… khụ… là ngươi…” Bà nhìn chằm chằm vào cô, mệt mỏi nói.
Cô gái hơi gật đầu, “Là ta.”
Bà lộ ra nụ cười kinh miệt, “A, sao vậy, tới nhìn ta chết thế nào sao?” Nửa câu sau, không biết sức lực từ đâu, bà rống lên.
Cô gái không nói gì.
Nếu người khác có thái độ như vậy với cô, cô đã sớm ra lệnh giết chết rồi, nhưng lúc này, tâm trạng cô lại vô cùng bình tĩnh.
Người trên giường bệnh khi nãy còn gào khàn cả giọng, bây giờ phải ho một trận mới bình tĩnh lại, ánh mắt cũng trở nên yên bình, thất thần trống rỗng nhìn trần nhà.
Bà thấp giọng tự nói, “Vì sao… vì sao lại sinh ngươi ra? Sớm biết thế… sớm biết thế, nên bóp chết ngươi rồi… vì… vì sao lại sinh ngươi ra… vì sao…”
Đáy mắt cô gái hiện lên một tia sắc bén.
Đột nhiên, người phụ nữ trên giường bệnh giống như hồi quang phản chiếu, lại có thể cử động nửa người, đầy oán hận nhìn Cung Trường Nguyệt, không khống chế được hét lớn, “Chuyện ta hối hận nhất cả đời chính là sinh ngươi ra! Sao ngươi không chết đi! Sao không chết đi!”
Bà liều lĩnh muốn xong đến, lại bị Lí đội trưởng cản lại.
Nhưng mà cú ngã này khiến bà không còn sức lực vùng lên nữa, cuối cùng chỉ thất thần nằm đó, dần dần yếu đi.
“Ta nguyền rủa ngươi… nguyền rủa ngươi… không được chết tử tế…”
“Đô——-“ trái tim cũng ngừng đập.