Trong mắt ba người Trì Bắc Thành, bóng dáng Cung Trường Nguyệt biến mất giống như sương khói. Nhưng Cung Trường Nguyệt lại phát hiện mình đang đứng trên một thảo nguyên rộng lớn, xung quanh yên tĩnh không có tiếng động nào, nàng có thể cảm giác được gió vờn qua tóc mình, nhưng lại không nghe thấy tiếng gió gào.
Cung Trường Nguyệt cũng không vì vậy mà kích động, chỉ lẳng lặng đánh giá xung quanh, nhìn bãi cỏ xanh tươi dưới chân lấy một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được… nhanh chóng héo vàng.
“Thùng… Thùng… Thùng thùng!”
Tiếng trống giống như truyền tới từ chân trời, sau đó dần dần tới gần, càng ngày càng vang, tiếng trống nặng nề mang theo sức mạnh vô hình như đánh vào trái tim người nghe, áp lực không thở nổi.
Tiếng trống này xen lẫn một loại sức mạnh không rõ, mê hoặc lòng người.
Đáng tiếc, nó lại gặp Cung Trường Nguyệt!
Nàng đứng vững ở đó, mặt không chút thay đổi, hai tròng mắt tối như đầm nước, tản ra hàn khí nhàn nhạt. Xung quanh nàng giống như hình thành một lá chắn vô hình, đem tất cả ngăn ở bên ngoài, ngay cả không khí cũng không dám lại gần.
Nàng đứng đó mà giống như cách rất xa.
Cung Trường Nguyệt ổn định tâm lý, lúc tiếng trống trận kia rung chuyển trời đất, tựa như thủy triều từ bốn phương tám hướng điên cuồng kéo về phía nàng, nàng cũng không hề lay động, bình ổn tâm trạng, bất động như núi.
Nhưng mà nàng biết, lúc tiếng trống trận vang lên có nghĩa là Sát trận – bắt đầu chuyển động.
“Chỉ lo mày không bắt đầu thôi…” Cung Trường Nguyệt thấp giọng nói một câu, tay phải vươn ra, chậm rãi nắm chặt trong không khí!
“Hưu!”
Một đạo hắc mang chợt sáng lên, một cây thương dài lập tức xuất hiện trong tay Cung Trường Nguyệt.
Thương Lộ!
Trong mắt Cung Trường Nguyệt lóe lên hàn quang, Thương Lộ nặng nề ở trong tay nàng lại nhẹ như lông hồng, khe khẽ run lên từng đóa thương hoa, huyền ảo hoa lệ nhưng cũng không mất đi khí phách của thương vương!
Cung Trường Nguyệt nắm chặt Thương Lộ, gõ mạnh lên mặt đất!
“Oanh –“ Giống như có một tầng sóng âm vô hình lấy Thương Lộ trong tay Cung Trường Nguyệt làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tuy rằng mắt thường thì không thấy được, nhưng toàn bộ bãi cỏ bị sứ mạnh vô hình ép rạp xuống, giống như sợ hãi mà thuần phục.
Trong khoảnh khắc sức mạnh tràn ra, tiếng trống trận mê hoặc lòng người cũng đột nhiên ngừng lại.
Xung quanh lại lần nữa yên tĩnh, nguy hiểm xem như đã qua.
Cung Trường Nguyệt vẫn chưa thả lỏng cảnh giác – nếu Sát trận là một trận pháp đơn giản như vậy, tiếng trống trận gầnn hư chẳng có lực sát thương, vậy thì mộ thất đầu tiên dùng nhiều thủy ngân như thế hoàn toàn là lãng phí.
Cho nên, tiếng trống trận này chỉ là nhạc dạo mà thôi, sát chiêu thật sự còn ở phía sau.
Quả nhiên, không lâu sau, ở nơi xa chợt truyền đến tiếng hô kinh thiên động địa, đó là tiếng rống nhiệt huyết sôi trào của trăm ngàn người đứng chung một nơi!
“Sát! Sát –“
Thảo nguyên mênh mông khô héo đột ngột xuất hiện một sợi chỉ đen. Tập trung nhìn lại, thật ra cũng không phải là chỉ đen, mà là một đám chiến sĩ mặc khôi giáp, vung trường đao, hai mắt đỏ lòm đang điên cuồng kéo đến, hò hét vang trời.
Trên người kẻ nào cũng đầy sát khí, mà sát khí của mấy vạn người ngưng lại một chỗ, ngay cả Cung Trường Nguyệt cũng nhịn không được kinh hãi!
Cung Trường Nguyệt nheo mắt – thật không ngờ, màn diễn quan trọng lại đến nhanh như vậy.
Nhìn thấy đám binh lính trước mắt cứ như muốn xé nát mình, Cung Trường Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, dựng đứng Thương Lộ trong tay, sau đó không hề chùn bước phóng về phía bọn lính.
Cho dù là vạn người thì sao? Ở trước mặt nàng, đều không chịu nổi một chiêu!
Một loại tự tin và khí phách khó thể tả bằng lời lan ra khắp người Cung Trường Nguyệt, đây không phải là nàng mạnh miệng, nàng đã chắc chắn như thế! Cung Trường Nguyệt nàng, chưa bao giờ làm chuyện chưa nắm rõ!
Nếu lấy tầm nhìn từ thần tiên nhìn xuống, có thể thấy trong làn sóng đen nghịt kia có một điểm đen nho nhỏ. So sánh đại quân đông ngịt trước mặt, nó vô cùng nhỏ bé, có vẻ không chịu nổi một chiêu. Nhưng mà, lúc điểm đen nho nhỏ này nhảy vào sóng đen đó, lại mang theo cường thế không thể tin được, điên cuồng quét qua sóng đen!
Vốn mảnh sóng kia không hề có khe hở, vậy mà lại vì điểm nhỏ đó dùng lực mở ra một con đường!
Điểm nhỏ đó, chính là Cung Trường Nguyệt, mà sóng triều đông nghịt kia là đối thủ của nàng.
Rất nhanh, Cung Trường Nguyệt đã nhảy vào giữa quân địch, theo lý mà nói, nàng đã bị bao vây lại, binh lính đối địch “người trước ngã xuống, người sau tiếng lên”, cho dù giết một người, lập tức sẽ có người thứ hai xong lên, gần như không cho nàng có thời gian ngừng lại, nàng chắc đã mệt không chịu được, tinh thần và thể lực phải yếu đi mới đúng.
Nhưng mà, vì sao nàng càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, hơn nữa lại không hề mệt mỏi!
Đây là phương pháp vô cùng đơn giản mà bạo lực của Cung Trường Nguyệt – dĩ sát chế sát, dĩ sát phá sát!
Sát trận và địch nhân, còn có sát khí kinh thiên động địa, mà Cung Trường Nguyệt lại lấy sát khí và thực lực mạnh hơn hoàn toàn áp đảo nó, dùng cách đơn giản nhất phá trận!
Có lẽ với người khác mà nói, cách này thật sự là nói nhảm thôi, nhưng với Cung Trường Nguyệt, phương pháp này quả thực rất thích hợp.
Lúc này, có thể dùng một từ để hình dung tình trạng của Cung Trường Nguyệt –
Bạo quân!
Nàng một thân huyền y thâm trầm, lúc này lại nhiễm một mảnh máu tanh, màu đỏ kia không biết phải dùng bao nhiêu máu tươi để nhuộm thành. Tóc nàng tung bay, lộ ra gương mặt tinh xảo như ngọc, cũng lãnh đạm như băng, không nhìn ra được vẻ mặt của con người, cho dù bây giờ nàng đã giết không biết bao người, nhưng lại chẳng hề thả lỏng, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy chấn kinh.
Huyết tanh màu đỏ từ đầu thương Thương Lộ chậm rãi nhỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi trên bãi cỏ héo vàng.
Mà những thi thể ngã xuống sau lưng nàng đều bị một thương đoạt mệnh, bọn họ không hẹn mà cùng mở to hai mắt, chết không nhắm mắt, tựa như oán hận vô cùng.
Mà máu tươi chảy từ họ đã nhuộm đỏ một mặt cỏ, màu đỏ sẫm kia làm mắt người ta đau nhói! Khủng bố đến vậy!
Lúc này Cung Trường Nguyệt đang hung hăng đâm đầu thương Thương Lộ vào bụng một binh lính, cánh tay dùng lực, lập tức ép binh lính cao lớn liên tục lui về sau.
Một ngụm máu tươi cũng phun ra từ miệng hắn.
Một người khác nắm lấy thời cơ, vọt tới sau lưng Cung Trường Nguyệt, muốn nhân cơ hội chém nàng một đao, nhưng lại phát hiện Cung Trường Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt u tối nhìn hắn giống như đang nhìn người chết. Ngay sau đó, hai tay trắng thuần của Cung Trường Nguyệt dừng ở cổ hắn, một tay nắm thành dạng vuốt, mạnh mẽ bóp nát xương cổ hắn!
Binh lính không cam lòng ngã xuống, ánh mắt mở lớn.
Cung Trường Nguyệt quay đầu lại, Thương Lộ trong tay chuyển động, lại lần nữa dùng sức lên Thương Lộ, xuyên thẳng qua bụng binh lính kia, hơn nữa còn đâm vào một bụng một tên khác.
Mà lực đạo trên tay nàng không hề dừng lại.
Mãi đến khi xuyên thủng người thứ tư, Thương Lộ không còn đủ chỗ nữa, Cung Trường Nguyệt mới dừng lại, xoay nhẹ Thương Lộ trong tay khiến nội tạng bốn kẻ bị Thương Lộ xuyên qua đều vỡ nát, sau đó mới rút Thương Lộ ra.
Bốn người đồng thời ngã xuống.
Thương Lộ trong tay Cung Trường Nguyệt rất thích máu, nhưng cũng rất ghét có máu dính trên thân thương, không cần Cung Trường Nguyệt xử lý, máu dính trên thân Thương Lộ đã dọc theo ám văn trên thân chảy xuống dưới, cuối cùng nhỏ xuống từ đầu thương.
Người xung quanh đều bị rung động.
Cho dù những người này đều là binh sĩ trên chiến trường, đã trải qua cái chết, nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ thấy người nào tàn nhẫn tàn bạo lại sát khí ngút trời như thế!
Gương mặt tinh xảo xinh đẹp trong mắt họ giờ lại trở thành ma quỷ, bọn họ không hẹn mà cùng dừng ododnjg tác, trường đao rũ xuống trong tay, không còn dũng khí nâng lên nữa. Ánh mắt bọn họ nhìn Cung Trường Nguyệt tràn đầy hoảng sợ, giống như sợ người chết tiếp theo chính là mình.
Thi thể xung quanh Cung Trường Nguyệt ngã xuống từng đống từng đống, ngay cả đất cũng nhuộm đỏ màu máu, đủ để bất kỳ ai cũng sinh ra e ngại!
Không ai đủ can đảm tới gần sát thần ma quỷ Cung Trường Nguyệt, bọn họ không tự chủ lui về phía sau, sợ hãi đã đẩy đi lý trí của họ, chiếm lấy đầu óc khiến họ không thể suy nghĩ gì.
Lúc này, trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ, là phải trốn! Trốn càng xa càng tốt! Trốn khỏi bạo quân trước mặt!
Cung Trường Nguyệt nhìn ra bọn họ sợ hãi, nàng có thể nói là giết đỏ mắt rồi, nhưng không thừa thắng truy kích, chỉ nắm Thương Lộ đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn họ, đôi mắt màu máu kia giống như tản ra sát khí, dần dần bình tĩnh lại.
Không thể không nói, tự chủ của Cung Trường Nguyệt thật sự là đáng sợ!
Nếu là người khác, lúc này làm gì còn cái gọi là lý trí, sớm đã nhào lên giết hết bọn lính kia rồi, dùng máu tươi ấm áp của họ để an ủi tâm trạng cuồng bạo của mình.
Chỉ là, nếu thật sự thế, thì người này vĩnh viễn sẽ ở lại trong Sát trận, suốt ngày chỉ giết giết và giết, suy nghĩ và lý trí đều bị đoạt đi, không khác gì đã chết, mà cuối cùng kẻ đó cũng không thể rời khỏi Sát trận, chỉ có thể kiệt sức mà chết ở đây.
Có lẽ, ý nghĩa thật sự của Sát trận là thế.
Cung Trường Nguyệt chống lại sát ý, nhìn những người đó rời đi, cũng không đuổi theo, bộ dạng bình tĩnh thật sự khác hẳn khi nãy!
Nhìn những người đó lui ra xa, Cung Trường Nguyệt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhịn không được ngẩng đầu lên, nâng Thương Lộ trong tay lên, đầu thương chỉ thẳng, khí thế kia giống như muốn xét nát bầu trời!
“Sát trận, phá!”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, thế giới nàng đang đứng giống như một mặt gương, từng chút vỡ vụn.
Nhưng mà, Cung Trường Nguyệt cũng không xuất hiện lại ở mộ thất đầu tiên.
Nàng lại đi tới một nơi xa lạ.