[Dịch]Ẩn Đế

Chương 117 : Sát trận




Trận pháp là một thứ gì đó rất khó nắm bắt, dùng chữ khắc trên bia và hình dạng trận pháp để dẫn nguyên khí trời đất, khiến cho trận pháp có một loại tác dụng ngoài dự đoán của mọi người.

Cung Trường Nguyệt bắt đầu học trận pháp là từ kiếp trước. Nàng sinh ra ở gia tộc cường đại cổ xưa nhất của Hoa Hạ, bởi vì thiên phú mạnh cho nên từ nhỏ đã được xem là chủ nhân mà nuôi dưỡng. Nếu là những cô gái khác, ở cái tuổi dậy thì đó, lúc họ đều có một mùa xuân trong lòng, đều ôm mộng tưởng mờ mịt với mọi thứ, thì nàng đã trở thành chủ nhân nói một lời, vạn người đáp lại, gần như không khác gì với vua chúa.

Kiến thức mà nàng đã học qua đều là tri thức cơ bản trong gia tộc. Khác với phần lớn những hiểu biết từ xưa đã bị xói mòn trong dòng lịch sử mà người đời có thể học được, những điều nàng biết không bị quên lãng, chỉ là nó được một ít gia tộc truyền thừa nhiều năm che giấu, hơn nữa dưới sự điều khiển dẫn dắt mà trở thành như ngày nay.

Cho nên, kiến thức căn bản ở Cung gia là những gì tinh hoa nhất trong năm ngàn năm qua của Hoa Hạ. Những tri thức đó không chỉ truyền xuống các đời, mà toàn thay mặt cho người Cung gia, đem tất cả đạo lí, kiến thức và hiểu biết gom lại, vứt đi cặn bã, chọn ra những phần tinh túy nhất rồi biên soạn mà thành.

Trong đó dĩ nhiên cũng có kiến thức về trận pháp, đây là quá trình học tập dài đằng đẵng mà buồn tẻ của Cung Trường Nguyệt, một môn học bắt buộc.

Sau khi xuyên đến đây, Cung Trường Nguyệt lại tìm xem một ít bí tàng của hoàng cung Mặc quốc, kiến thức về trận pháp lại càng tăng thêm. Có thể nói, hiểu biết của Cung Trường Nguyệt về trận pháp là bậc thầy cũng không quá.

Nàng rõ các trận pháp như lòng bàn tay, bây giờ lại bị trận pháp bát quái đơn giản nhất làm khó, tuy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng phải nói rằng, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.

Cung Trường Nguyệt thông qua khí tức của mộ thất đầu tiên, bắt đầu đánh giá những dấu vết mà nó để lại, hoàng lăng Cận quốc này có ba cửa vào, mỗi một cửa là một mộ thất, bên trong lại có trận pháp không giống nhau bảo vệ cửa vào khỏi bị trộm mộ quấy phá.

Tuy rằng Cung Trường Nguyệt chỉ mới thấy một trận pháp, nhưng thấy người đó bỏ ra một đống thủy ngân thế này thì hai cái còn lại chắc chắn cũng rất hào phóng, cả ba trận pháp tuyệt đối là cực phẩm! Chẳng qua nếu không bước vào thì sẽ không rõ trận pháp này có tác dụng gì.

Nhưng mà ba trận pháp này cũng không khiến Cung Trường Nguyệt quan tâm nhiều lắm, kiếp trước nàng sống trong một gia tộc khổng lồ, kiếp này lại là công chúa vô cùng tôn quý, có trận pháp nào mà chưa từng thấy qua. Đặc biệt là ở kiếp trước, ở Hoa Hạ có rất nhiều nơi quái lạ khiến người ta chấn động. Ba trận pháp này so với kiếp trước thì vẫn có chút không bằng.

Thật sự khiến Cung Trường Nguyệt kinh ngạc là vì ba trận pháp này xen kẽ hòa hợp vào nhau. Tuy rằng cách xa vị trí cửa vào nhưng lại có thể giao nhau, điều này thật là vô cùng tuyệt diệu.

Ba trận pháp giao nhau, lại đều tự chuyển động, nếu ai bước vào một trận pháp thì rất có khả năng sẽ bước ra ở một trận pháp khác, sau đó lại đụng chạm vào trận pháp còn lại rồi bị vây khốn bên trong. Ba trận pháp hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho người ta từng bước đi sai rồi hoàn toàn thua trận, không tuyệt diệu sao?

Cung Trường Nguyệt hiểu rõ sự kỳ diệu của trận pháp trước mặt, ánh mắt sáng lên, đáy mắt xuất hiện một tia hứng thú – đã lâu rồi nàng chưa nhìn thấy trận pháp khiến người ta khiếp sợ như vậy, xem ra ở thế giới này vẫn có cao nhân.

“Công tử Ngọc?” Trì Bắc Thành thấy bộ dạng Cung Trường Nguyệt, nhịn không được đành gọi một tiếng.

Lưu Thấm với Thanh Sở ở phía sau Cung Trường Nguyệt cũng nhìn tò mò nhìn nàng, không biết sao nàng lại khác trước, chẳng qua hai người không dám lên tiếng hỏi giống Trì Bắc Thành.

Cung Trường Nguyệt lập tức hồi thần, trừng mắt nhìn trận pháp trước mặt, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Trì Bắc Thành.

Trì Bắc Thành bị ánh mắt nghi hoặc của nàng nhìn đến xấu hổ, liền ngượng ngùng nói, “Vừa rồi… vừa rồi ta thấy ngươi thất thần…” hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, nhanh chóng dời đề tài, “Sao rồi, có phát hiện gì không?”

Cung Trường Nguyệt lười nói với hắn chiêu chuyển đề tài này thối cỡ nào, lại lần nữa dừng mắt trên mộ thất trước mặt, “Là trận pháp.”

“Trận pháp?” Trì Bắc Thành kinh hãi.

Khác với Cung Trường Nguyệt hiểu rõ trận pháp như lòng bàn tay, ở thế giới này, có rất ít người hiểu về nó. Vài người có chút hiểu biết cơ bản thì đã xem như không tệ rồi, cho nên tuy Trì Bắc Thành biết vài loại trận pháp dùng trong đánh giặc, nhưng cao lắm chỉ có thể nói là trận hình, còn xa mới bằng được trận pháp kỳ diệu.

Nhưng hắn không hiểu rõ trận pháp không có nghĩa là hắn không biết trận pháp rất cường đại, hắn từng gặp qua một vị cao nhân về trận pháp, lão đạo kia chỉ cắm vài cây gậy lên đất, sau đó liền chẳng tốn công sức mà giết chết hơn mười người ở trước mặt, bản lĩnh có thể nói là tuyệt diệu!

Nhưng hắn thật không ngờ trong hoàng lăng của nước mình lại xuất hiện trận pháp.

Nhưng thật sự khiến hắn tò mò là… công tử Ngọc làm sao biết có trận pháp trong mộ thất? Hơn nữa nghe giọng điệu thì giống như có chút hiểu biết về trận pháp?

Cho nên, hắn nhịn không được lên tiếng hỏi, “Công tử Ngọc, ngươi hiểu rõ về trận pháp sao?”

Cung Trường Nguyệt cũng không giấu diếm, “Sơ sơ.”

Dựa theo tính tình Cung Trường Nguyệt, tuyệt đối không biết cái gì là cách nói khiêm tốn, nàng nói biết sơ thì thật sự chỉ biết một chút thôi, đây cũng là sợ kính trọng của nàng với loại kiến thức khổng lồ mà thần kỳ này.

Tuy nói Cung Trường Nguyệt có hiểu biết căn bản với phần lớn trận pháp, hơn nữa so với người khác còn có thể ở cấp bậc đại sư, nhưng nàng thật sự cho rằng hiểu biết của mình chỉ là một góc nhỏ trong trận pháp thôi, ít nhất nếu là nàng thì nàng cũng không bố trí được ba trận pháp kỳ diệu này.

Đương nhiên, Trì Bắc Thành cũng không vì Cung Trường Nguyệt nói biết sơ mà thật sự nghĩ nàng chỉ hiểu một ít.

“Trận pháp này rất khó phá sao?” Trì Bắc Thành cân nhắc một lát rồi hỏi.

Cung Trường Nguyệt gật đầu, “Muốn phá giải thì phải đi vào trong.”

Căn bản là không thể ở bên ngoài mà phá giải ba trận pháp này, xem ra bọn họ vẫn phải tiến vào trong, sau đó từng chút từng chút phá giải nó.

Trì Bắc Thành nghe cách nói của Cung Trường Nguyệt, hiển nhiên là có thể phá giải trận pháp, hắn cũng sinh ra một chút do dự.

“Đúng rồi, sau khi phá giải trận pháp, liệu có… làm hỏng trận pháp không?”

Theo lý mà nói, hắn làm Trấn Bắc vương lại đem một người ngoại quốc bước vào bí mật của gia tộc, hơn nữa còn cùng nàng đến hoàng lăng của nước mình, gần như đã phạm tội phản quốc. Nếu lại vì hắn mà khiến trận pháp ở cửa vào bị phá hỏng, để trộm mộ lợi dụng thời cơ tổn thương long mạch Cận quốc, vậy thì tội của hắn không phải chỉ hai chữ “phản quốc” mà diễn tả hết.

Hơn nữa, thật sự khiến hắn băn khoăn không phải là trừng phạt của quốc pháp, mà là áy náy từ nội tâm. Tuy nói hắn cùng Cung Trường Nguyệt vào nơi này, nhưng không có nghĩa hắn không trung thành và kính ngưỡng quốc gia của mình.

Hắn yêu tha thiết quốc gia của mình, yêu tha thiết người dân của mình, hắn càng không thể cho phép mình làm long mạch quốc gia bị tổn thương!

Cho nên, tuy biết câu hỏi nay có chút không ổn, nhưng hắn vẫn hỏi.

Ánh mắt Cung Trường Nguyệt như lưỡi dao đảo qua hắn, tựa hồ hiểu rõ tâm trạng của hắn, cho nên cũng không khó chịu, “Không có.” Nàng lại thoáng thấy lo lắng trong mắt Trì Bắc Thành, cho nên nói tiếp hai chữ –

“Yên tâm.”

Thân mình Trì Bắc Thành chấn động, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn Cung Trường Nguyệt.

Nhưng Cung Trường Nguyệt đã quay đầu đi.

Trì Bắc Thành nở nụ cười, một cảm giác khó có thể tả được chậm rãi lan ra từ một góc trong lòng hắn, lấy tốc độ kinh người chiếm cứ trái tim hắn.

Trong lòng hắn, đã có một thứ gì đó không biết tên, chậm rãi nẩy mầm.

Rồi sẽ có một ngày, nó lớn lên thành đại thụ che trời –

Cung Trường Nguyệt đánh giá trận pháp trước mặt, lấy tốc độ cực nhanh yên lặng suy tính trong lòng, sau đó nói, “Ba người các ngươi ở ngoài, một mình ta vào trong.”

Giọng điệu trước sau như một, không được nghi ngờ.

Nàng chỉ cần tạm thời phá giải trận pháp thì đã có đủ thời gian để tất cả đi qua rồi.

Lưu Thấm và Thanh Sở tuy rằng có lo lắng, nhưng cũng không dị nghị gì, hằng năm đi theo bên cạnh Cung Trường Nguyệt, các nàng biết việc làm của Cung Trường Nguyệt là có đạo lý, nên chỉ yên lặng tiếp nhận.

Chỉ là Trì Bắc Thành nghe xong lời của nàng, sắc mặt trở nên khó xem, “Vì sao?”

Cung Trường Nguyệt không chút lưu tình phun ra hai chữ, “Liên lụy.”

Nàng nói không sai, ngoại trừ nàng, ba người Trì Bắc Thành, Lưu Thấm và Thanh Sở hoặc hiểu biết một ít lông gà vỏ tỏi về trận pháp, hoặc là không biết gì, nếu bọn họ đi vào, khẳng định không đỡ nổi uy lực của trận pháp, cuối cùng chỉ liên lụy đến Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt nói không chút lưu tình khiến Trì Bắc Thành lập tức trắng mặt, hắn há miệng thở dốc, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện yết hầu mình không phun ra được dù là một chữ.

Hắn nuốt nước miếng, thanh âm khàn khàn vang lên, mang theo một loại mất mát nhàn nhạt, “Được, ta hiểu rồ. Ngươi… tự mình cẩn thận.”

Cung Trường Nguyệt trong nháy mắt hắn nói xong, lập tức bước vào mộ thất đầu tiên.

“Oanh!”

Ba người Trì Bắc Thành, Lưu Thấm và Thanh Sở ở ngoài không nghe được tiếng động đó, nhưng với Cung Trường Nguyệt thì nó lại giống như tiếng sấm bên tai!

Cung Trường Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, cảm nhận được sát khí nhanh chóng tràn ngập xung quanh, trong lòng đã hiểu rõ –

Là sát trận!

Ở bên ngoài, Trì Bắc Thành nhìn thấy Cung Trường Nguyệt dần biến mất, nhịn không được nghĩ –

Nếu công tử Ngọc hiểu rõ về trận pháp như thế, vậy nếu hắn lên chiến trường thì sao? Lấy một giết trăm? Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi?

Hắn hoàn toàn không ngờ, chỉ một suy nghĩ tùy tiện như vậy… lại trở thành sự thật sau này.

Mà kẻ địch của hắn, lại là chính bản thân hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.