[Dịch]Ẩn Đế

Chương 113 : Thần Mộc




Ý cười trên mặt Trì Bắc Thành dần nhạt đi, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần, “Công tử Ngọc, ngươi chắc chắn là mình không phải đang nói đùa?”

Cung Trường Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt đen bình thản như đầm sâu không gợn sóng. Ý của nàng cũng rất rõ ràng, trước giờ nàng chưa từng nói đùa.

Trì Bắc Thành mím môi, im lặng.

Hắn biết rõ vị công tử Ngọc đang ngồi trước mặt là người thế nào, tuy rằng trên giang hồ đồn rất nhiều về hắn, nhưng có chuyện tuyệt đối chính xác, đó là công tử Ngọc rất kiêu ngạo. Trong khoảng thời gian tiếp xúc với hắn, Trì Bắc Thành hiểu được cái gọi là kiêu ngạo đó phải dùng từ “cuồng ngạo” mới đúng, đó là vị trí của kẻ ở trên cao nhìn đời bằng nửa con mắt.

Cho nên, công tử Ngọc khinh thường nói dối.

Nếu lúc này hắn hỏi Xích Viêm thần mộc, vậy có nghĩa là công tử Ngọc biết Xích Viêm thần mộc có tồn tại, hơn nữa còn điều tra ra nó ở trong hoàng thất Cận quốc, dù Trì Bắc Thành có giấu diếm cũng không được, lại còn làm trò cười.

Một lúc lâu sau, Trì Bắc Thành do dự, nhưng vẫn lên tiếng –

“Ta có thể hỏi một câu, công tử Ngọc muốn Xích Viêm thần mộc để làm gì không?”

Ngón tay Cung Trường Nguyệt khẽ chạm vào chén trà, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn của nó, tùy tiện nói, “Cứu mạng.”

Trì Bắc Thành nheo mắt, cũng không hề hỏi tiếp.

Cứu mạng ai, không phải việc của hắn, nếu hỏi nữa thì là lắm miệng vô phép.

Trì Bắc Thành gật đầu, “Vậy ta cũng nói thật, chính xác là ta biết Xích Viêm thần mộc có tồn tại, nhưng không biết nó được giấu ở đâu.”

“Không sao.” Cung Trường Nguyệt chẳng hề để ý, lúc điều tra Xích Viêm thần mộc, nàng đã biết tuy Trì Bắc Thành là Trấn Bắc vương Cận quốc, nhưng không hề biết Xích Viêm thần mộc ở đâu, cho nên từ đầu nàng đã có ý tìm được Xích Viêm thần mộc từ Trì Bắc Thành.

Ba chữ Cung Trường Nguyệt nói ra cũng làm Trì Bắc Thành ngạc nhiên, “Vậy hôm nay ngươi tìm ra, còn nói những lời này là có ý…”

“Ta cần ngươi giúp.” Đôi mắt âm u thâm trầm của Cung Trường Nguyệt yên lặng nhìn Trì Bắc Thành, gằn từng tiếng một, giọng điệu chắc chắn lại có vài phần khí thế.

“Ta…” Trì Bắc Thành ‘ta’ nửa ngày cũng không nói tiếp.

Cung Trường Nguyệt cũng không kiên nhẫn, “Có điều kiện gì?”

Trì Bắc Thành cười khổ một tiếng, “Cũng không phải là điều kiện gì, mà là ta không thể tìm được Xích Viêm thần mộc. Tuy nói ta có biết Xích Viêm thần mộc, nhưng là do phụ thân nói lại, còn Xích Viêm thần mộc đã biến mất vài chục năm rồi, bây giờ tìm nó thật sự là mò kim đáy biển.”

Nếu là chuyện nhỏ, có lẽ Trì Bắc Thành đã đồng ý, nhưng dính líu tới Xích Viêm thần mộc thì hắn không dám chắc.

Xích Viêm thần mộc là quốc bảo của hoàng thất Cận quốc, mà hắn là người của hoàng thất.

Nhưng mà ngay sau đó, Trì Bắc Thành lại nghe được một tin tức kinh thiên động địa từ Cung Trường Nguyệt.

“Ta biết Xích Viêm thần mộc ở đâu.” Nàng nói rất thản nhiên, nhưng nội dung lại long trời lở đất!

Lúc trước, khi Cung Trường Nguyệt điều tra Xích Viêm thần mộc đã khiến mọi người liều mạng đi tìm tin tức liên quan, phái người hỏi thăm xung quanh, chỉ mong nhanh chóng tìm được Xích Viêm thần mộc. Mà trong khỏng thời gian này, thủ hạ Cung Trường Nguyệt rốt cuộc cũng tra được tin tức liên quan đến dấu vết của Xích Viêm thần mộc, lập tức phái người đến thăm dò. Trải qua nói bóng nói gió, lại còn ép buộc dụ dỗ, cuối cùng cũng lấy được một tấm khăn gấm trong tay bọn họ, ở trên có thuê hoa văn tinh ảo, dáng vẻ rất bình thường.

Nhưng không ai khinh thường tấm khăn này vì nó bình thường, mà còn cầm nó lên nghiên cứu một lúc lâu. Cuối cùng, có người phát hiện ra tấm khăn này có một mùi hương kỳ lạ, đó là mùi dược thủy đã thất truyền từ lâu, loại dược thủy này có thể tự ẩn đi, phải có một phương pháp đặc biệt mới có thể khiến nó hiện lên.

Lại một trận hỗn loạn. Đến lúc đồ án trên tấm khăn lộ ra trước mặt mọi người, thủ hạ Cung Trường Nguyệt cũng nhanh chóng vẽ lại nó rồi vội vàng đưa đến chỗ nàng.

Đó là bản đồ vị trí của Xích Viêm thần mộc.

Sau khi Cung Trường Nguyệt nói mình biết Xích Viêm thần mộc ở đâu, lập tức lấy tờ giấy trong tay áo ra, đẩy tới trước mặt Trì Bắc Thành.

Trì Bắc Thành theo bản năng muốn đưa tay ra cầm nó, nhưng lý trí rất nhanh đã ngăn hắn lại, tay hắn vẫn để ở giữa trời, ánh mắt dừng ở tờ giấy rất bình thường kia, có thể nhìn thấy vết mực loáng thoáng ở phía trên.

Hắn do dự, tâm tình phức tạp đến cả hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa.

“Cầm lấy đi.” Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu.

Giọng nói của nàng như có ma lực, ánh mắt Trì Bắc Thành chợt lóe, lại cảm thấy có chút giật mình, đợi đến khi hắn hồi phục tinh thần thì tờ giấy đã nằm trên tay.

Trì Bắc Thành không vội xem mà chỉ nhìn chằm chằm vào Cung Trường Nguyệt, lúc này Cung Trường Nguyệt lại cầm lấy chén trà tinh xảo lên, nhấp một ngụm, ánh mắt căn bản không thèm nhìn hắn cái nào.

Trì Bắc Thành thở dài, cũng không cự tuyệt nhìn vào sự thật khiến hắn vô cùng khiếp sợ nữa.

“Này… nơi này lại là…”

Trì Bắc Thành nhịn không được nắm chặt bản đồ, hai tay cũng run nhẹ, một loại chấn động không thể ngăn lại tràn ngập thân hắn.

“Từng thấy rồi?” Cung Trường Nguyệt đặt tay lên bàn, nâng cằm, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi chèn trà tử sa kia, không hề quan tâm hỏi.

Thật ra nàng cũng chưa xem tấm bản đồ đó, lúc thuộc hạ đem đến cho nàng thì đã nói với nàng, bọn họ từng đối chiếu nơi này với bản đồ Cận quốc nhưng vẫn không phát hiện ra vị trí được đánh dấu là ở đâu.

Cung Trường Nguyệt cũng lười nhìn tấm bản đồ kỳ quái đó, trực tiếp ném cho Trì Bắc Thành, cũng đưa chuyện phiền não này cho hắn giải quyết.

Thân là Trấn Bắc vương Cận quốc, hắn hiểu rõ Cận quốc như lòng bàn tay, nhất định là biết chỗ này ở đâu.

Lúc trước quả thật Cung Trường Nguyệt có suy nghĩ này, nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng của Trì Bắc Thành, nàng mới thật sự chắc chắn hắn biết nơi này.

Trì Bắc Thành hít sâu một hơi, sau đó đặt hai tay lên bàn đó, cảm giác lạnh lẽo thấm vào da hắn, nháy mắt đã lan đến đầu hắn, khiến hắn cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.

Tay Trì Bắc Thành ngừng run, hắn nhẹ nhàng men theo nét vẽ của bản đồ, sau đó dừng lại ở vị trí kia.

Lúc này, hắn nói rõ tên của nơi đó.

“Đây là hoàng lăng của Cận quốc.”

Hoàng lăng Cận quốc chính là nơi hoàng đế các đời của Cận quốc ngủ say, tuy nói cả thiên hạ đều biết hoàng lăng Cận quốc có tồn tại, nhưng sợ là chỉ vài người trong hoàng thất mới biết được hoàng lăng thật sự nằm ở đâu. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu cả thiên hạ đều biết hoàng lăng của một đất nước nằm ở đâu thì chỉ sợ nếu không có nhiều quân lính bảo vệ, hoàng lăng kia không biết đã bị đám trộm mộ đào bao nhiêu cái động rồi.

Đây gọi là có tiền cũng có thể sai khiến ma quỷ, vật bồi táng trong hoàng lăng đều là vô giá, đủ để cho rất nhiều người đánh mất chính mình, liều lĩnh như thiêu thân lao vào lửa.

Trì Bắc Thành có thể biết hoàng lăng Cận quốc ở đâu có lẽ cũng vì địa vị của hắn và thanh danh của chiến thần Cận quốc.

Nhưng mà Cung Trường Nguyệt nghe xong những lời này, lại nhướn mi nhìn về phía Trì Bắc Thành.

“Ngươi không sợ?” Cung Trường Nguyệt ngạc nhiên.

“Sợ cái gì? Sợ ngươi sẽ thèm nhỏ dãi mấy vật bồi táng trong hoàng lăng?” Trì Bắc Thành nói xong, cười lắc đầu, “Công tử Ngọc ngươi nhất định sẽ không như thế.”

Nàng quả thật sẽ không như thế.

Cung Trường Nguyệt thu lại ánh mắt hứng thú, quay về với đề tài Xích Viêm thần mộc.

“Ngươi biết là tốt rồi, đưa ta đến đó.” Cung Trường Nguyệt nói rất ngắn ngọn.

Trì Bắc Thành cười khổ, “Ta… hình như không có đồng ý với ngươi mà…”

“Ngươi không đồng ý?” Cung Trường Nguyệt nhíu mày.

Một áp lực vô hình lấy nàng làm trung tâm lập tức lan ra ép về phía Trì Bắc Thành, khiến hắn hơn nửa ngày vẫn chưa trả lời Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt thấy hắn im lặng, dĩ nhiên xem như hắn đã đồng ý.

“Ngươi đồng ý thì tốt.” Cung Trường Nguyệt hài lòng gật đầu.

Trì Bắc Thành biết mình chắc chắn không trốn không thoát, cũng đành bất đắc dĩ đồng ý, hơn nữa hắn biết công tử Ngọc nếu nói phải có Xích Viêm thần mộc, vậy nhất định chỉ lấy Xích Viêm thần mộc chứ không động vào những thứ khác, đây cũng là nguyên do mà hắn không quá phản đối. Tuy Xích Viêm thần mộc là bảo vật, nhưng Cận quốc bọn họ có nó đã nhiều năm rồi mà vẫn không phát hiện ra công dụng thật sự của nó là gì, không bằng đưa cho người biết cách dùng để sử dụng hết sự thần kỳ của nó.

Tuy Trì Bắc Thành không phải quá lớn tuổi, nhưng hắn đã trải qua nhiều chuyện, tuổi còn nhỏ mà đã chống đỡ vinh quang của cả tòa vương phủ, dĩ nhiên là không thể không vất vả. Cho nên hắn mới có tính cách tang thương như thế, tựa như đều thông suốt mọi chuyện.

“Được, chúng ta trở về đô thành trước đã.” Cuối cùng Trì Bắc Thành cũng lên tiếng đồng ý.

“Ngày mai đi.” Cung Trường Nguyệt bỏ lại ba chữ này rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng dáng Cung Trường Nguyệt càng lúc càng xa, Trì Bắc Thành bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà cũng không có gọi lại, tối nay hắn phải chuẩn bị tốt mọi thứ để mai khởi hành đi đô thành đã.

Đương nhiên, tin tức này cũng đã được truyền đến những người khác trong nhà.

“A! Đi về sao? Thật là quá tốt!” Cố Li hưng phấn vỗ tay, hình như đã quên sạch chuyện xảy ra hồi sáng.

Bây giờ cả người nàng đều tràn đầy vui vẻ, bắt đầu tính toán mình làm chủ nhà, phải dẫn công tử Ngọc đi nơi nào chơi, nàng cũng có thể nhân cơ hội này gần gũi với công tử Ngọc hơn…

Nghĩ nghĩ, trên mặt Cố Li toàn là vẻ si mê.

Lúc Trì Luật Nhi biết tin này, thấy phải đi gấp như thế, nàng vẫn oán giận vài tiếng. Mới đến đây vài ngày vậy mà đã phải rời đi, trong lòng dĩ nhiên không muốn. Chẳng qua nàng vẫn sắp xếp đồ, dù sao đó là lời của đại ca, nàng không thể không nghe.

“Muốn đi đô thành sao?” Một mình A Tân ở trong phòng, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái.

“Cận quốc a…” Hắn nheo mắt, cúi đầu thở dài.

Thì ra hắn cũng không thoải mái như tưởng tượng, những chuyện trong quá khứ, không thể làm như không có.

Trước kia hắn không dám đặt chân đến đô thành là vì thiếu một phần dũng khí, bây giờ chủ nhân mà hắn chọn lại quyết định đi đô thành… chẳng lẽ đây là thiên ý trong truyền thuyết sao?

Ban đêm, mỗi người một tâm trạng, đều không bình tĩnh như nhau.

Ngày hôm sau, mọi người mang theo hành lý đơn giản. Lên đường.

Vốn Trì Bắc Thành chuẩn bị ba con ngựa và một chiếc xe ngựa, cưỡi ngựa dĩ nhiên là nam nhân bọn hắn, còn nữ quyến thì ngồi xe ngựa.

Nhưng ai biết được lúc từ trong phủ đi ra, Cung Trường Nguyệt chẳng hề nhìn mấy con ngựa kia một cái, nhẹ nhàng nhảy lên xe rồi ngồi luôn.

Trì Bắc Thành thật sự không nói nổi Cung Trường Nguyệt, nhưng hắn cũng không thể để một “nam nhân” như Cung Trường Nguyệt ngồi riêng với nữ nhân khác, cho nên hắn cũng đi xe ngựa. Chỉ còn lại một mình A Tân cưỡi ngựa là chuyện không có khả năng, cho nên A Tân cũng vào xe ngựa luôn.

Cuối cùng là tất cả mọi người đều ngồi xe ngựa, ba con ngựa cũng chỉ để lại một con.

Cũng may xe ngựa này rất rộng, bảy người ngồi chung cũng không cảm thấy chật chội, rõ ràng là Trì Bắc Thành đã tốn tâm tư để chuẩn bị, bài trí bên trong xe ngựa khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, ở giữa có mấy bàn gỗ nhỏ, bên trên đặt một bộ trà cụ.

Sau khi Cung Trường Nguyệt lên xe, lập tức dựa vào chỗ đó nhắm hai mắt lại.

Không biết vì sao, lúc ánh mắt mỗi người lơ đãng lướt qua Cung Trường Nguyệt, đều không tự giác mà nín thở, giống như không dám lên tiếng, sợ quấy rầy nàng.

Cho nên suốt cả dọc đường đi, không khí bên trong xe ngựa rất áp lực.

Khoảng cách từ Thiên thành đến đô thành Cận quốc cũng không xa lắm, đi qua vài thành trì thì đã vào phạm vi đô thành. Thời gian cũng chỉ có hai ngày thôi.

Bởi vì gần biển cho nên khí trời đô thành cũng vô cùng ôn hòa, trong thành người tới người đi, quán nhỏ dày đặc, nhìn có vẻ rất phồn hoa. Mà bởi vì đây là đô thành, cho nên so với Thiên thành có hải cảng, người tụ tập bốn phương tám hương thì người ở đô thành có tu dưỡng hơn, cũng hiếm thấy mấy chuyện náo loạn.

Đô thành Cận quốc chia làm ba tầng, ngoại thành là cho dân chúng bình thường ở, trung thành là chỗ của hoàng thân quan lại, dân chúng bình thường vốn không thể vào ở đây, mà chính giữa ngoại thành và trung thành là chỗ cho những người có tiền nhưng không có quyền. Mà trung tâm của nội thành chính là nơi được bảo vệ nghiêm mật nhất Cận quốc, nơi này chính là trung tâm thật sự của Cận quốc – hoàng cung.

Xe ngựa của Trì Bắc Thành đi thẳng vào trung thành, phủ đệ của hắn ở đây, dọc đường đi cũng không hề bị lính gác ngăn lại, đơn giản là vì trên xe ngựa có ký hiệu của Trấn Bắc vương phủ. Lúc binh lính nhìn thấy xe ngựa, chỉ có tôn kính và hóa rồ, dĩ nhiên không có khả năng đi lên cản lại.

Trung thành nhỏ hơn ngoại thành nhiều, nhưng đường phố ở đây lại rất tinh tế, cũng không có cảnh náo nhiệt của mấy quán hàng rong, chỗ nào cũng gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt của mấy binh lính đi qua đi lại cũng vô cùng nghiêm túc, tinh thần tỉnh táo mà đi tuần tra.

Nhưng mà ở trung thành đều là mấy phủ đệ lớn, không hề có mấy thứ như khách điếm tửu lâu giống ngoại thành.

Xe ngựa dừng lại trước Trấn Bắc vương phủ.

Thị vệ canh cửa nhìn thấy ký hiệu vương phủ trên xe ngựa, liền đi lên hỏi, “Vương gia đã trở lại sao?”

Màn xe bị vén lên, khuôn mặt tươi cười của Trì Luật Nhi lộ ra, “Còn có bản quận chúa nữa! Nhanh kêu quản gia chuẩn bị một chút, đi đường dài thế ta mệt chết rồi!”

Nói xong nàng liền nhảy xuống dưới, chẳng hề có bộ dạng rụt rè của tiểu thư khuê các chút nào, nhưng mà dáng vẻ tùy tiện kia lại có vài phần thẳng thắn.

Theo sát đó là Trì Bắc Thành, khác với vẻ mặt tươi cười ôn hòa lúc ở cùng với Cung Trường Nguyệt, bây giờ cả người hắn đầy vẻ uy nghiêm, những người nhìn thẳng vào hắn đều không chịu được uy áp mà tránh đi ánh mắt đó.

“Nói phòng bếp chuẩn bị một bàn ăn, trong xe còn có khách quý của bổn vương.”

Thị vệ nhận lệnh, nhập tức chạy vào trong.

Tiếp theo là A Tân, sau khi hắn xuống dưới liền đứng qua một bên, ngũ quan xinh đẹp long lanh làm cho không ít thị vệ lén nhìn qua, lại phát hiện trước ngực hắn làm một vùng đất phẳng, hơn nữa lệ khí trong mắt lại không cách nào che giấu được.

Sau đó là Thanh Sở, nàng nhảy xuống rồi lập tức xoay người, cười khanh khách nhìn Cung Trường Nguyệt đang cúi người đi ra, cũng đưa cánh tay của mình qua.

Cung Trường Nguyệt đặt tay lên tay Thanh Sở, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.

Lưu Thấm cũng đi ra theo, trên tay còn kéo theo một bao hành trang, bên trong đều là những đồ vật chuẩn bị để Cung Trường Nguyệt đi xa.

Người cuối cùng là Cố Li, sau khi nàng bước ra cũng không vội xuống xe, mà đầy mong chờ nhìn Cung Trường Nguyệt xoay người.

Ai ngờ, Cung Trường Nguyệt đã tự đi đến trước vương phủ, còn nhanh hơn chủ nhân là Trì Bắc Thành nữa, căn bản không hề có ý quay lại nhìn.

Cố Li thất vọng vô cùng, cũng chỉ có thể tức giận bước xuống xe.

“Hay là dùng bữa trước?” Trì Bắc Thành nhìn Cung Trường Nguyệt, nhẹ giọng hỏi.

Bộ dạng này của hắn làm cho quản gia vội chạy đến và mấy lão bộc trong vương phủ khiếp sợ, hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Chủ tử của bọn họ, đường đường là Trấn Bắc vương, vậy mà lại nói chuyện với người ngoài như thế?!

Lúc ánh mắt bọn họ dừng trên người Cung Trường Nguyệt, nhịn không được lại thất vọng vài phần – sao lại là nam a, nếu là nữ nhân thì tốt biết bao, vương phủ bọn họ mãi mà chẳng thấy nữ chủ nhân đâu!

Cung Trường Nguyệt nhíu mày, lắc đầu, “Chỗ ta ở chuẩn bị tốt chưa? Ta muốn tắm rửa.”

Thời gian đi đường không phải lâu lắm, nhưng cũng không hề dễ chịu, dù sao bên trong ngựa cũng chỉ lớn như thế, lúc ở trong đó, bọn họ chẳng thể nào duỗi thẳng người.

“Quản gia?” Trì Bắc Thành nghiêng đầu nhìn về một phía.

Lão quản gia chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, cười mỉm chào đón, liên tục nói, “Đã chuẩn bị tốt đã chuẩn bị tốt, nhưng mà bây giờ người muốn dẫn khách quý đi sương phòng trước sao?”

“Sương phòng?” Trì Bắc Thành nhíu mày, “Gọi người dọn dẹp Tuyết uyển đi.”

Lão quản gia kinh ngạc nâng mắt lên, nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức truyền lệnh xuống để thị nữ bắt đầu chuẩn bị Tuyết uyển.

Hiệu suất của Trấn Bắc vương phủ rất nhanh, lúc quản gia dẫn Cung Trường Nguyệt đến Tuyết uyển thì mọi thứ đã được làm xong rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.