[Dịch]Ẩn Đế

Chương 112 : Thật thà




Thi thể và máu rơi đầy trên đất, nếu nói không rung động lòng người thì chắc chắn là nói dối.

Ngoại trừ Cố Li, những người kia đều cùng con đường với Cung Trường Nguyệt, ai ai cũng đã từng giết người, nhưng bọn họ chưa hề nhìn thấy một màn tàn sát như vậy bao giờ, ngay cả đại hải tặc như A Tân cũng không giấu được khiếp sợ.

Tuy hắn là hải tặc tung hoành nhiều năm trên biển, giết người như ngóe, nhưng chưa có lần nào giết nhiều người như vậy, hắn cũng không phải biến thái thích giết người, hắn chỉ muốn tiền mà thôi.

Sau khi Cung Trường Nguyệt xử lý hết đám sát thủ, mấy người ở trên nóc nhà cũng phi thân xuống.

Tuy rằng trước đây Cố Li si mê bản lĩnh của Cung Trường Nguyệt, nhưng nó không có nghĩa là nàng không có cảm giác gì với trường hợp máu tanh thế này, đến lúc nàng được người ta mang xuống, nhìn thẳng vào những xác chết đó, Cố Li vẫn không nhịn được mà trắng bệch, suýt nữa là đã nôn ra, cuối cùng chỉ có thể trốn sau lưng Trì Luật Nhi, không dám nhìn cảnh đó nữa, lại càng không dám lại gần Cung Trường Nguyệt đang ở trung tâm của biển thi thể.

Từ lúc Cung Trường Nguyệt ra tay, Lưu Thấm đã phát tín hiệu triệu tập người Thần lâu ở gần đó. Tuy nói những việc này có thể để ám vệ bên cạnh Cung Trường Nguyệt xử lý, nhưng nếu làm vậy thật sự là dùng dao giết trâu để mổ gà, hơn nữa những ám vệ này nếu không có lệnh của Cung Trường Nguyệt, tuyệt đối không xuất hiện trước mặt người khác.

Đến khi tất cả kết thúc, người Thần lâu cũng đã đến.

“Dọn dẹp nơi này.” Cung Trường Nguyệt tùy ý ra lệnh, không hề cảm thấy nặng nề khi đối diện với những thi thể ở trước mặt. Ánh mắt nàng dừng lại bên Bạo Vũ Lê Hoa, nhìn ở phía trên không hề dính máu, vẫn lạnh lẽo sắc bén như lúc mới lấy ra, Cung Trường Nguyệt hài lòng cất nó vào.

Người đến dọn dẹp sau khi xử lý xong, vị thủ lĩnh đi đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, bái một cái rồi mới thấp giọng hỏi, “Lâu chủ, có cần điều tra thân phận những người này không?” Thật ra mấy người này đều là thuộc hạ cũ của Thất Tinh lâu, dĩ nhiên hiểu rõ việc điều tra.

“Không cần.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên nói, thuận tiện ném thứ gì đó trên tay xuống đất.

Tấm thẻ bị ném trên đất phát ra ánh sáng u ám, ở trên khắc một chữ rất to – “Ma”!

“Ma tông?” Người mới tới nhận ra tấm thẻ này, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, cho nên mới nghi ngờ lên tiếng, giọng nói cũng có chút do dự, “Có phải là những người này cố ý đem theo thẻ để lừa chúng ta đặt chú ý lên người Ma tông, sau đó châm ngòi ly gián…”

Phỏng đoán này thật rất hợp lý.

Cung Trường Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người đó, trong mắt đầy sự khó chịu – hắn đang nghi ngờ nàng?

Người kia lập tức run lên, vội vàng quỳ xuống, sợ hãi dập đầu, không hề nể tình chút nào, phần da trên trán bị trầy sướt, máu tươi nhỏ giọt, “Thuộc hạ đáng chết, không nên nghi ngờ quyết định của lâu chủ!”

Cung Trường Nguyệt hừ một tiếng, “Tự mình đi chịu phạt.” Sau đó, nàng dừng lại một chút, ánh mắt đặt lên tấm thẻ, “Chắc chắn là Ma tông.”

Nàng cũng không phải là kẻ ngốc, tình huống này sao lại chưa từng nghĩ tới chứ? Cũng bời vì vậy mà Cung Trường Nguyệt mới khẳng định những người này không phải giả dạng thành người của Ma tông, võ công của bọn chúng giống với đám người Ma tông từng xuất hiện ở thiên hạ võ hội.

Người kia không dám phản bác – lâu chủ nói những người này là Ma tông thì dĩ nhiên là có lý của người, hắn vừa rồi đã nghi ngờ thật sự đã vượt quá phép tắc.

Đối với trừng phạt của Cung Trường Nguyệt, hắn không hề dị nghị, thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn, bị phái đến làm thám tử ở Cận quốc nên hắn ít có cơ hội nhìn thấy chủ tử, nhưng mà nghe những người kia nói, chủ tử khi làm việc nói một thì không có hai, xúc phạm đến người thì thường không có được kết quả tốt, sống không bằng chết. Cho nên mức trừng phạt này cũng là rất nhẹ rồi, vì thế mà hắn không hề oán hận Cung Trường Nguyệt.

Người của Thần lâu, chỉ cần tiếp xúc với Cung Trường Nguyệt thì đều tự giác sinh ra lòng thuần phục với vị lâu chủ thần bí này.

“Lui xuống đi.” Cung Trường Nguyệt khoát tay, đi đến trước mặt Lưu Thấm, tay để ở sau lưng, bộ dáng nhàn nhã nói, “Đi.”

Nàng cũng không có ý muốn hồi phủ, nếu đã ra ngoài thì đương nhiên phải đi chơi cho đã. Mà khu phố này đã vắng người rồi, bọn họ đi đến chỗ khác chơi.

Với lại hình như Cung Trường Nguyệt cũng đã quên màn ám sát khi nãy.

Mà thật thế, vụ ám sát đó chẳng là gì với nàng.

Nhưng mà cũng kỳ quái, Cung Trường Nguyệt không hề dính máu cũng được đi, dù sao cách giết người của Bạo Vũ Lê Hoa là phá hoại bên trong cơ thể đối thủ, bề ngoài nhìn không khác gì, cũng không có chảy nhiều máu. Nhưng nàng dù sao cũng mới giết người, vậy mà một mùi máu cũng không có, điều này khiến người ta cảm thấy thật bất ngờ.

Có thể bởi vì không có chút mùi hương thừa thãi nào có đủ can đảm bám lấy Cung Trường Nguyệt.

Phất tay áo rời đi.

Nếu Cung Trường Nguyệt đã lên tiếng, những người khác dĩ nhiên không dám trái lời, sau khi nàng quay đi thì bọn họ cũng rời khỏi đó. Mà người Thất Tinh lâu có nhiệm vụ dọn dẹp hiện trường, đảm bảo không lưu lại một chút máu nào cũng đã biến mất.

Con phố lại yên ổn như cũ, có vẻ một màn chém giết khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Những người trốn trong phòng nhìn một lúc lâu, chắc chắn không có ai xuất hiện nữa mới dám đi ra, sau đó vỗ vỗ ngực giống như đã tránh thoát một kiếp nạn, vô cùng may mắn vì mình không bị liên lụy.

Không lâu sau đó, trên phố lại đầy người đi qua đi lại rộn ràng như trước.

Giống như tất cả đều chưa xảy ra.

Từ lúc người Ma tông xuất hiện, huynh muội Trì Bắc Thành và Cố Li đã không còn tâm trạng dạo phố nữa, giống như bộ dạng đã nhập vào cõi tiên, làm gì còn quan tâm những thứ khác!

Tuy rằng A Tân bày ra bộ dạng không thèm để ý, nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn có chút quan tâm, cho nên cũng thờ ơ với những thứ kia!

Đại khái trong bọn họ chỉ có Cung Trường Nguyệt là vẫn còn hứng thú.

Đến lúc hoàng hôn, Cung Trường Nguyệt mới mang theo mọi người về phủ Trì Bắc Thành.

Vừa bước vào cửa, Cung Trường Nguyệt liền nghiêng đầu nâng cằm với Trì Bắc Thành, hỏi, “Rảnh?”

Nếu người khác nhìn thấy, bộ dạng này của Cung Trường Nguyệt thật là ngạo mạn vô phép, nhưng Trì Bắc Thành lại chẳng hề khúc mắc, ngược lại còn cười ôn hòa với Cung Trương Nguyệt, “Có chuyện gì sao?”

“Ân.” Cung Trường Nguyệt thật thà gật đầu.

Đã nhiều ngày trôi qua, cũng có thể hỏi Trì Bắc Thành một ít chuyện rồi, dù sao việc của Thanh Thần vẫn nên giải quyết nhanh.

Trì Bắc Thành suy nghĩ, trong lòng cũng hiểu được nếu Cung Trường Nguyệt đã nói vậy thì có nghĩa là nàng không muốn người khác biết bọn họ nói gì, cho nên hắn chủ động lên tiếng, “Công tử Ngọc đến thư phòng của ta vậy?”

Cung Trường Nguyệt gật đầu.

Hai người đi vào thư phòng Trì Bắc Thành.

Vị trí thư phòng có chút tĩnh mịch, nằm ở góc nhỏ phía đông nam, không có nhiều người qua lại, hơn nữa trong sân trồng đầy thúy trúc, cho nên nơi này lại càng im ắng hơn, giống như cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.

Nhưng mà trong phòng vẫn được quét dọn sạch sẽ, bố trí đơn giản thoái mái, không hề cố ý khoe khoang những thứ xa xỉ gì đó, giá sách ở bên trong rất cao, cũng được xếp đầy sách và vài bức thư họa đã tạo nên một khung cảnh thư hương đầy vẻ thanh nhã.

Mà càng đặc biệt hơn là gian phòng ngoài có vài thanh gỗ được dựng thành khung, ở trên dám đầy dây leo xanh mượt, che đi một mảnh tĩnh mịch, ở dưới thì có bàn và ghế đá mát rượi, trên ghế được lót nệm mềm bằng gấm, trên bàn lại có một bộ trà cụ tử sa.

“Ngồi.”

Người nói ra câu này không phải chủ nhà Trì Bắc Thành mà là Cung Trường Nguyệt.

Vốn Trì Bắc Thành định bàn chuyện ở trong phòng, nhưng Cung Trường Nguyệt thấy bàn ghế ở ngoài lịch sự tao nhã, lập tức ngồi xuống, cũng tỏ vẻ bảo Trì Bắc Thành ngồi đối diện mình.

Trì Bắc Thành cũng không mất tự nhiên, rất nghe lời ngồi xuống.

Hai người ngồi đối mặt nhau, Cung Trường Nguyệt cũng không vội nói ra mục đích tìm đến Trì Bắc Thành, chỉ lười biếng dựa ra đằng sau, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.

Vô tình đã tạo nên một không khí hơi khẩn trương.

Trì Bắc Thành không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên cảm nhận được không khí đã thay đổi, hắn trong lòng cười khổ, cũng hiểu được tiết tấu cuộc trò chuyện đã bị Cung Trường Nguyệt nắm lấy, hắn vậy mà lại ở thế bị động.

Nhưng mà hắn cũng không thấy tức giận, chủ động lên tiếng trước, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, không hề có bộ dạng chiến thần mặt lạnh.

“Công tử Ngọc có chuyện gì xin cứ nói thẳng.” Trì Bắc Thành nghĩ mình chắc cũng không có thứ gì để lâu chủ Thần lâu nhớ đến nên cũng không có gánh nặng gì.

Đương nhiên, không có gánh nặng là lúc mà hắn hoàn toàn chưa biết Cung Trường Nguyệt sẽ hỏi mình điều gì.

Cung Trường Nguyệt cũng lười khách sáo, trực tiếp hỏi, “Trì Bắc Thành… có biết Xích Viêm thần mộc?”

Trì Bắc Thành sửng sốt, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ không thể che giấu.

Cung Trường Nguyệt đương nhiên biết trong lòng hắn còn khiếp sợ hơn nhiều.

Trì Bắc Thành ha ha cười hai tiếng, nhìn có vẻ trấn định nhưng trong lòng đã hoảng loạn rồi, “Ta… không biết công tử Ngọc từ đâu mà biết được thứ này?”

Trì Bắc Thành hỏi những lời này cũng vô tình tiết lộ – hắn biết vật này có thật.

Cung Trường Nguyệt híp hai mắt, trong lòng hiểu rõ.

Nếu hắn biết thì nàng không sợ không hỏi được.

Xích Viêm thần mộc, nhất định nàng phải có!

Trong đáy mắt Cung Trường Nguyệt hiện lên một chút cố chấp.

Đương nhiên “cáo già” Cung Trường Nguyệt sẽ không lộ ra, nàng chỉ khoát tay, “Ngươi không cần quan tâm vì sao ta biết, ngươi chỉ cần biết ta muốn thứ này là được.”

—-

*Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.