Ánh mắt Cung Trường Nguyệt trầm xuống – không ngờ nàng vừa mới đến Cận quốc thì đã gặp sát thủ. Xem ra những người này nắm rõ hành tung của nàng trong lòng bàn tay.
Đương nhiên, Cung Trường Nguyệt cũng không có ý giấu diếm hành tung của mình, nếu nàng muốn thế thì chỉ sợ không ai có thể tìm ra.
Nhóm hắc y sát thủ che mặt, toàn thân tản ra sát khí đột nhiên xuất hiện ở trên nóc nhà và hai bên đường, dân chúng vốn muốn đứng xem góp vui rốt cuộc cảm thấy kinh sợ, tiếng thét liên tục vang lên, con đường khi nãy còn chật người lập tức vắng hẳn, trở nên tiêu điều, có mấy người chạy trốn còn chưa kịp dọn quán, cứ để bàn ghế ở đấy, một ít sạp bán còn bị xô ngã, đồ dạc rơi đầy trên đất.
Những người đó vội vàng chạy trốn, nhưng chẳng ai lấy đi thứ gì không phải của mình, cũng xem như là kỳ tích.
Bởi vậy mới nói, so với tiền bạc thì mọi người vẫn coi trọng tính mạng hơn.
Nếu mạng đã mất thì có tiền để làm chi?
Sau khi mọi người chạy đi, nhóm sát thủ càng không có gì e ngại, trực tiếp nhảy xuống vây quanh đám người Cung Trường Nguyệt.
Cái gọi là e ngại, không phải là sát thủ sợ tổn thương đến dân chúng, trong mắt bọn họ, tính mạng dân chúng chỉ là chuyện vặt không đáng nhắc đến, giết đám người đó còn sợ mòn đao mình. Nhưng nếu mục tiêu của họ bị những người này che khuất mà chạy thoát, đó tuyệt đối là mất nhiều hơn được. Cho nên khi dân chúng dều bỏ chạy, bọn họ vây giết Cung Trường Nguyệt càng tiện hơn.
Đám sát thủ toàn thân sát khí đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn bao vây mình, thật sự là một chuyện khiến người ta sợ hãi. Mấy người Cung Trường Nguyệt thì không cảm thấy gì, nhưng mà ở đây còn có một nữ tử tay trói gà không chặt, nên…
“A—“ Cố Li sợ hãi kêu lên, trong mắt đầy sự kinh sợ, tay nàng nắm chặt Trì Luật Nhi, giống như sợ Trì Luật Nhi vứt nàng đi.
Nhưng mà trong lòng tiểu thư Cố Li vẫn giấu một tâm tư, nàng ngẩng đầu mong chờ nhìn bóng lưng Cung Trường Nguyệt, chỉ cảm thấy hình ảnh huyền sắc thâm trầm đó mang lại cảm giác an toàn không thể tả – nếu mình là người đứng cạnh hắn…
Muôn vàn suy nghĩ chạy qua đầu Cố Li, nhưng nàng vẫn không ngừng hét, một chút ý định dừng lại cũng không có.
Cung Trường Nguyệt chỉ thấy âm thanh này vô cùng đáng ghét, lập tức quay đầu lại, nhíu mày, vẻ mặt bực mình nhìn Cố Li.
“Câm miệng.”
Hai từ này giống như có bông tuyết rơi xuống đất, lạnh lẽo mà rất có lực sát thương, tiếng thét khiến người ta đau đầu cũng lập tức dừng lại.
Cố Li rụt đầu, sợ hãi nhìn Cung Trường Nguyệt.
Nàng còn sợ Cung Trường Nguyệt hơn mấy kẻ có thể đoạt mệnh mình nữa.
Cung Trường Nguyệt hài lòng quay đầu lại, ánh mắt cũng đảo qua mấy sát thủ trước mặt, nhìn bộ dạng bọn chúng hình như không lấy được mạng mình thì sẽ không bỏ qua, cười khẩy hai tiếng, trong tiếng cười tràn đầy khinh thường.
Nàng nâng tay lên, bàn tay khẽ đảo, Bạo Vũ Lê Hoa đã xuất hiện trong tay nàng.
Hôm nay Cung Trường Nguyệt vốn là muốn đi dạo, không có tâm trạng dây dưa với đám người này, trực tiếp lấy Bạo Vũ Lê Hoa ra, chuẩn bị một đòn giải quyết hết.
Vận chuyển đan điền, nội lực trong kinh mạch tăng mạnh, Bạo Vũ Lê Hoa lập tức nổ tung, một đám ánh sáng thoảng qua trong nháy mắt, chỉ bạc của Bạo Vũ Lê Hoa len qua kẻ tay của Cung Trường Nguyệt, dưới sự khống chế của nàng, chỉ bạc chậm rãi tung bay xinh đẹp như hoa lê, nhưng cũng thật sự là vũ khí giết người!
Nhưng mà sau khi Cung Trường Nguyệt lấy Bạo Vũ Lê Hoa ra, mới phát hiện thì ra mấy người bên cạnh lại vướng víu như thế.
Ánh mắt nàng đảo qua từng người, “Tránh qua một bên.”
Lưu Thấm và Thanh Sở không có chút phản đối nào với mệnh lệnh của Cung Trường Nguyệt, Thanh Sở phi thân nhảy lên mái nhà, còn Lưu Thấm thì đâm một kiếm lấy đi tính mạng tên sát thủ giả thành bà lão, sau đó cũng nhanh chóng nhảy lên mái nhà với Thanh Sở.
A Tân chần chờ một lát, nhưng mà nghĩ tới thực lực mạnh kinh người của Cung Trường Nguyệt thì bình thường trở lại, không nói gì nhiều mà tới bên cạnh Lưu Thấm và Thanh Sở.
Còn Trì Bắc Thành lại rất do dự, “Chỉ để lại mình ngươi, sợ là…”
Trì Luật Nhi vốn cũng muốn đi, nhưng thấy đại ca nhà mình vẫn ở lại nên cũng không di chuyển, thuận tiện nắm lấy Cố Li, không để nàng “chạy loạn” tùm lum.
Cung Trường Nguyệt nắm chặt Bạo Vũ Lê Hoa, nãy giờ phải kiềm chế không phát động nó, bây giờ đã bắt đầu không kiên nhẫn, “Vướng chân, cút ngay!”
Trì Bắc Thành thở dài, gật đầu với Trì Luật Nhi rồi phi thân lên đứng cạnh ba người A Tân.
Trì Luật Nhi xách Cố Li chạy theo.
Cố Li cảm giác được mình đang ở giữa không trung, chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi, đang chuẩn bị hét lên thì nhớ tới Cung Trường Nguyệt khó chịu quát nàng, vội vàng che miệng lại không dám kêu nữa, đôi mắt to im lặng nhìn Cung Trường Nguyệt.
Sáu người bên cạnh Cung Trường Nguyệt đã rời đi nhưng đám sát thủ không quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, sợ nàng giở mánh khóe gì đó.
Đám sát thủ lần này thật sự không phải là người nhân từ, bọn chúng biết những người kia tuy rằng yếu, nhưng đó là từ góc nhìn của công tử Ngọc, nếu bọn chúng muốn giết tất cả e rằng phải trả một cái giá lớn, hơn nữa còn rất phí thời gian. Nếu là vậy thì sẽ làm trái với nhiệm vụ, mục tiêu thật sự của chúng là Cung Trường Nguyệt, cho nên bọn chúng cũng không muốn đặt sức lực vào người khác.
Phải biết rằng công tử Ngọc là cảnh giới tông sư trong truyền thuyết, có lẽ cũng không thể giải quyết dễ dàng, bọn chúng phải cẩn thận từng chút.
Những người vướng víu đều đã rời đi, trong lòng Cung Trường Nguyệt cũng thấy thoải mái, cho nên – đại khai sát giới!
Không giống với Thương Lộ, Bạo Vũ Lê Hoa là bảo bối quần chiến trong tay Cung Trường Nguyệt, chỉ cần có Bạo Vũ Lê Hoa, trong thiên hạ này sợ là chỉ có đại tông sư mới có thể tới gần nàng!
Lúc cổ tay Cung Trường Nguyệt khẽ động, thủ lĩnh sát thủ ra một cái mệnh lệnh, đám sát thủ vây quanh Cung Trường Nguyệt lập tức nhún người bay lên đánh về phía nàng!
Làm sát thủ, quan trọng là tốc độ!
Tuy rằng thực lực và tốc độ đám sát thủ vây giết Cung Trường Nguyệt không đồng đều, nhưng cũng không chênh lệch quá lớn. Chỉ là loại tốc độ đó kém xa Bạo Vũ Lê Hoa trong tay Cung Trường Nguyệt!
Từng sợi chỉ bạc của Bạo Vũ Lê Hoa giống như những tia sáng sắc bén phóng về phía đám người đó!
Những sát thủ lần này đến ám sát Cung Trường Nguyệt đã được dạy qua, nên cũng biết nàng có vũ khí gì, nhìn thấy nàng ra tay liền hiểu đây là thứ quỷ dị được tạo ra từ hàn thiết trầm ngân, giết người trong nháy mắt, cả đám lập tức nhìn chằm chằm vào quỹ đạo của nó, tùy cơ mà tránh né –
Phương pháp này có chút ngốc, nhưng miễn cưỡng cũng xem như dùng được, phần lớn đều tránh đượt loạt công kích đầu tiên, chỉ có vài người trúng chiêu, lúc chỉ bạc chui vào cơ thể lập tức trở nên cứng rắn, lại còn thay đổi hình dạng đảo loạn trong nội tạng, ở ngoài nhìn thì không thấy gì, ngay cả một chút máu cũng không có.
Mấy người trúng đòn mở to hai mắt, thi thể chết không nhắm mắt ngã xuống.
Đám sát thủ tránh được sợ hãi nhìn thi thể thê thảm của đồng bạn, may mắn mà mình tránh thoát, cũng cảm thấy có chút thương cảm cho những người đã chết – tuy nói sát thủ là nghề bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nhưng nhìn đến đồng bạn chết trước mặt mình, bọn họ vẫn cảm thấy có chút buồn rầu.
Nhưng mà họ cũng không buồn sầu lâu, bởi vì chân họ còn chưa chạm đất thì Bạo Vũ Lê Hoa trong tay Cung Trường Nguyệt đã lần nữa khởi động!
Trận tàn sát lúc này mới thật sự mở màn.
Nữ nhân tên là Cung Trường Nguyệt kia mặc một thân huyền sắc, mái tóc đen tung bay ở phía sau, mặt nạ bạc lóe lên hàn quang, đứng ở chính giữa một đám hắc y sát thủ, chỉ bạc xinh đẹp trong tay cũng là vũ khí giết người!
Mấy người bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ, bao gồm cả Lưu Thấm và Thanh Sở.
Tuy hai người họ hằng năm đều đi theo Cung Trường Nguyệt, nhưng thật sự thấy nàng dùng Bạo Vũ Lê Hoa tàn sát thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà mỗi lần các nàng nhìn thấy là một lần rung động –
Thì ra giết người cũng có thể đẹp như thế.
Từng đạo ngân mang xinh đẹp xuyên qua đám người đó, nhìn từ xa như một đóa hoa đang nở rộ, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp đến mức khiến người ta đui mù!
Thấy một màn như vậy, mọi người cũng bừng tỉnh – quả nhiên, những thứ xinh đẹp nhất cũng nguy hiểm nhất.
Những lời này thật có lý!
Ống tay áo Cung Trường Nguyệt tung bay, khống chế Bạo Vũ Lê Hoa đoạt đi tính mạng một đống người, không lâu sau, hắc y sát thủ như thủy triều kia đã chết hơn một nửa, thi thể bọn họ ngã xuống nhưng lại không có chút máu nào, nhìn qua có vẻ kinh người.
Xung quanh là núi thi thể, mà Cung Trường Nguyệt ở giữa là sát thần!
Trong mắt Trì Bắc Thành đầy cảm xúc phức tạp, hắn biết công tử Ngọc rất mạnh, nhưng hắn không ngờ là mạnh tới mức này, võ công đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, mấy người tới ám sát này, tùy tiện chỉ một người thì cũng đã có thể vỗ ngực xưng là sát thủ hạng nhất, vậy mà ở trước mặt nàng hoàn toàn không thể chống đỡ, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tông sư sao?
Suy nghĩ của Trì Luật Nhi thì đơn giản hơn nhiều, nàng chỉ cảm thấy vô cùng rung động.
Mà A Tân cũng cảm thấy khiếp sợ, lúc trước khi Cung Trường Nguyệt đối phó với hắn, chỉ cần dùng vài chiêu tầm thường là đã chế phục hắn, nên hắn cũng không có cơ hội thấy Cung Trường Nguyệt dùng Bạo Vũ Lê Hoa hay Thương Lộ, bây giờ nhìn thấy, thật sự là sáng rực đến đui mù.
Mà Cố Li vốn là người có lá gan rất nhỏ, từ lúc nàng bị đám sát thủ dọa thét lên thì đã nhìn ra được điều này rồi. Nhưng mà lần này nhìn thấy cảnh tượng ý trung nhân công tử Ngọc của nàng đại khai sát giới, nàng không hề cảm thấy kinh khủng, mà ngược lại còn si mê Cung Trường Nguyệt hơn nữa, thật sự là có chút không kiềm chế được.
Đây mới thật sự là nam nhi, đây mới thật sự là máu tanh!
Nếu Cung Trường Nguyệt biết được suy nghĩ của nàng, không biết sẽ có vẻ mặt kỳ quái thế nào đây.