[Dịch]Ẩn Đế

Chương 110 : Lão thái thái




Hôm nay, Cung Trường Nguyệt chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút. Trước kia tuy nàng thích đi đây đi đó, nhưng cảm thấy ra khơi thật phiền phức cho nên rất ít khi đi ra khỏi Mặc quốc, vì thế đây là lần đầu tiên nàng đến Thiên thành, dĩ nhiên phải đi chơi.

Nàng vừa ra khỏi cửa, ở phía sau có một hàng người rất dài.

Lưu Thấm thì không cần nói, dĩ nhiên là muốn đi theo. Thanh Sở thích nhất là dạo phố, đương nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Tề Nhã và Nhược Tư thì muốn ở lại. Trì Bắc Thành làm chủ nhà, phải làm tốt bổn phận của mình nên cũng đi theo. Trì Luật Nhi thấy đại ca và Thanh Sở đều ra ngoài, lập tức ồn ào nói không được bỏ nàng lại. Tiểu thư háo sắc Cố Li mấy ngày nay luôn ở lại nhà của Trì Bắc Thành, lúc nào cũng chuẩn bị tìm cơ hội lại gần Cung Trường Nguyệt lại càng không thể bỏ qua thời cơ này. Thậm chí cả A Tân cũng đúng lý hợp tình nói mình ngây người trên biển lâu lắm rồi, muốn đi để biết cảm giác ở trên đất bằng…

Cho dù Trì Bắc Thành không để thị vệ đi theo, nhưng lần ra ngoài này cũng đã có bảy người rồi, đi thành một hàng trên đường nhìn cũng có chút nổi bật.

Nhưng mà hành vi “gây áp lực” này hiển nhiên không thể xuất hiện, vì thế đoàn người liền biến thành Cung Trường Nguyệt đứng ở đằng trước, làm trung tâm của nhóm, Trì Bắc Thành đứng bên phải nàng, giới thiệu cho nàng một ít đặc sản hiếm lạ của Cận quốc, còn bên trái nàng là A Tân, hắn mặc cẩm bào, dung mạo lại rất có lực sát thương, trên đường đi không biết đã khiến bao nữ tử nhìn đến ngây người rồi, thậm chí có người còn liều lĩnh muốn nhào lên. Nhưng mà A Tân luôn lộ ra nụ cười sáng lạn với Cung Trường Nguyệt, đến lúc nữ tử người ta muốn xông lên thì ánh mắt sát khí của hắn lại đảo qua, khiến người ta thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Ở phía sau ba người bọn họ là Lưu Thấm, thật ra cũng không phải đi theo ba người họ, mà nàng vẫn luôn ở phía sau Cung Trường Nguyệt, bộ dạng nghe lời cúi đầu lại có vẻ khiêm tốn, nên không làm người ta chú ý.

Sau Lưu Thấm là ba người Trì Luật Nhi, Thanh Sở và Cố Li.

Trì Luật Nhi vốn không thích tiểu thư Cố Li háo sắc cho lắm, nhưng đại ca đã có lệnh bảo nàng phải coi chừng Cố Li cho tốt, đừng để nàng ta lại cần công tử Ngọc, cho nên nàng chỉ có thể nghe lời đi theo bên cạnh Cố Li một tấc không rời. Mà Thanh Sở lại được nàng kéo theo với thân phận bằng hữu, có nạn cùng chịu.

Thật ra khi nghe đại ca nói như vậy, Trì Luật Nhi đã biết tiểu thư Cố Li trước kia luôn nói toàn tâm toàn ý với đại ca đã muốn dời mục tiêu. Từ điểm này thì nàng vốn nên cười to mới đúng, bất đắc dĩ tiểu thư háo sắc này lại dời mục tiêu tới công tử Ngọc, Trì Luật Nhi biết rõ thân phận và thực lực của công tử Ngọc cũng không muốn vị tiểu thư này gây thêm phiền toán nào cho đại ca mình, đành phải né giận đi theo nàng, lúc nào cũng cảnh giác không để nàng lại gần công tử Ngọc.

Mà nói cũng kỳ quái, Cố Li háo sắc hiển nhiên là một người không thể kháng cự cái đẹp, cho nên lúc nhìn thấy Cung Trường Nguyệt bộ dạng mỹ mạo và khí thế cường đại liền lập tức chuyển mục tiêu từ Trì Bắc Thành qua, cái này thì có thể hiểu a.

Nhưng mà, dung mạo A Tân so với Cung Trường Nguyệt vẫn hơn một chút, vậy mà Cố Li chưa từng liếc nhìn hắn một cái, vẫn đặt hết tâm tư lên người Cung Trường Nguyệt, giống như mỹ nam A Tân chẳng hề có chút ảnh hưởng nào tới nàng.

Lúc nhắc chuyện này, Cố Li mới mười phần ngượng ngùng nói –

“Ta thích nam tử bá đạo cao quý như công tử Ngọc…”

Cho nên dù A Tân vẻ ngoài tuyệt mỹ nhưng khí chất lại như lưu manh, Cố Li chẳng hề có cảm giác gì.

Trên đường người đến người đi, cả đoàn người cách nhau không quá xa, tất cả đều hứng thú nhìn mấy hàng thủ công và đồ ăn vặt, không lâu sau, trên tay Trì Luật Nhi và Thanh Sở đã cầm rất nhiều thứ, cả Trì Bắc Thành cũng liên lụy, phải cầm đồ cho hai người.

Dĩ nhiên, không ai dám đi lên trêu chọc Cung Trường Nguyệt. Ngoại trừ Cố Li không sợ sống chết muốn tiếp cận nàng, nhưng là Thanh Sở với Trì Luật Nhi lại giám sát quá chặt nên cũng không làm gì được. Hai người cầm rất nhiều đồ trên tay, vậy mà vẫn có thể chính xác túm lấy Cố Li, không cho nàng thoát khỏi phạm vi quản lý của mình, thật sự là rất giỏi.

Lú này, một bà lão tóc bạc, bước chân tập tễnh, quần áo có chút bẩn thỉu đi tới, ánh mắt bà dại ra, trên mặt đầy nếp nhăn, vừa nhìn có chút kinh người, bộ dạng lại có chút điên điên khùng khùng, ngay cả đi đường cũng lảo đảo. Mà những người ở gần bà đều nhịn không được tránh xa, giống như trên người bà có thứ gì đó rất bẩn, nếu đụng phải thì gặp xui xẻo vậy.

Tính ích kỷ của con người, hoàn toàn lộ rõ.

Trong nháy mắt, lão bà tóc bạc đã đi đến trước mặt nhóm Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt nhìn người đang đi về phía mình, nhíu mày, dừng chân.

“Nhường đường cho lão nãi nãi một chút.” Trì Bắc Thành đi sát vào Cung Trường Nguyệt, thấp giọng nói.

Cung Trường Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng mà chỉ đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn lão bà kia lao thẳng vào người mình giống như trâu húc vậy!

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Cung Trường Nguyệt lóe lên một chút hàn quang.

Đột nhiên nàng nâng tay, nhanh như chớp bắt lấy cổ tay lão bà, ngón tay dùng lực một chút, lập tức nghe lão bà kia kêu thảm mấy tiếng “a a a”, sau đó điên cuồng giãy dụa, thiếu chút nữa là đá lên người Cung Trường Nguyệt.

Trì Bắc Thành chấn kinh, chuẩn bị xông lên giật tay Cung Trường Nguyệt ra, ai biết đường ánh mắt lạnh như băng của nàng đảo qua liền khiến Trì Bắc Thành sững sờ đứng yên tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.

Còn A Tân, lúc nhìn thấy lão bà kia, ánh mắt khẽ híp lại.

“Chủ tử!” Lưu Thấm nhíu mày, nhanh chóng đi lên phía trước.

Đương nhiên nàng không hề nghi ngờ hành động của Cung Trường Nguyệt, nàng biết chủ tử làm như vậy là có lý do của người. Mà đối phương lại là một lão bà nhìn như không hề có chút lực sát thương nào, như vậy nghĩa là lão bà này có vấn đề.

Nếu đã có vấn đề, dĩ nhiên nàng không thể chỉ đứng nhìn, an nguy của chủ tử mới là quan trọng nhất.

Cung Trường Nguyệt cũng không có ý giao người cho nàng, Lưu Thấm liền đứng ở bên cạnh, im lặng không nói gì nhưng ánh mắt vẫn luôn luôn cảnh giác nhìn xung quanh.

Ba người Thanh Sở ở phía sau cũng thấy, nhanh chóng đi lên.

Cố Li trừng mắt nhìn, không biết Cung Trường Nguyệt có ý gì. Mà Trì Luật Nhi còn cho rằng không ngờ công tử Ngọc lại khi dễ một người già, trong lòng có chút khó chịu, nhưng e ngại khí thế của Cung Trường Nguyệt nên chỉ nhỏ giọng lầm bầm vài câu, không dám đi lên chất vấn, phải biết rằng lúc trước nàng đã nếm qua đau khổ khi làm Cung Trường Nguyệt khó chịu. Mà Thanh Sở lập tức thu lại bộ dạng cười hi hi ha ha kia, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, nhíu mày nhìn một lát sau đó ném những thứ trong tay xuống, đi về phía trước, đứng sau lưng Cung Trường Nguyệt, tay khẽ đặt lên nhuyễn kiếm bên hông, sẵn sàng xuất thủ bất kỳ lúc nào.

Lão bà kia vẫn bị Cung Trường Nguyệt nắm chặt tay, hình như không thể nói chuyện, chỉ mơ to đôi mắt mê mang nhìn Cung Trường Nguyệt, không ngừng “a a” kêu lên, khiến những người vây xem xung quanh cảm thấy bất mãn.

“Ai! Làm cái gì vậy chứ! Khi dễ người già a!””

“Thật là! Nhìn còn trẻ tuổi như vậy, sao lại tàn nhẫn làm ra chuyện này chứ!”

“Còn đeo mặt nạ kỳ quái nữa, không biết là kiểu người gì!”

“…”

Cung Trường Nguyệt mặc kệ những lời nói xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào lão bà kia, khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói, “Là một sát thủ thật sự phải biết diễn kịch.”

Một câu này của nàng hoàn toàn vạch trần sự thật.

Lúc lão bà kia cúi đầu, mái tóc hỗn loạn che đi ánh mắt của bà, trong mắt nhanh chóng hiện lên hàn quang, sau đó tay nhịn không được mà nắm chặt lại, hình như có chút không thể kiềm chế. Nhưng rất nhanh sau đó đã đè nén xuống, tiếp tục giả vờ bộ dạng một lão bà, càng diễn càng giống.

“Thật là nhẫn nại.” Cung Trường Nguyệt không kiên nhẫn bỏ lại một câu, sau đó chuẩn bị ném người trong tay ra.

Lão bà lập tức cảm giác được có gì đó không thích hợp, trong lòng biết nếu bỏ qua thì sẽ không biết khi nào mới lại có được cơ hội như vậy, nhanh chóng đảo tay nắm lấy cổ tay Cung Trường Nguyệt, lập tức có một thanh chủy thủ trượt xuống từ trong tay áo ở bên tay còn lại, một đạo ngân quang chói mắt hướng về phía cổ Cung Trường Nguyệt –

“A!” Một màn này khiến những người nhát gan xung quanh lập tức sợ hãi kêu lên, mà phần lớn những người đó lại liên tục lui về sau, sợ liên lụy đến chính mình.

Cung Trường Nguyệt đã sớm có chuẩn bị, lúc lão bà kia nắm lấy tay mình rồi rút chủy thủ ra, nàng nhẹ nhàng gõ nát cổ tay lão bà kia, sau đó nâng chân đạp nàng ta bay ra ngoài!

Lão bà nhìn có vẻ già cả gù lưng lập tức văng xa nhiều trượng!

“A a!” Trong đám người kia lại vang lên một trận thét chói tai. Mấy người suýt bị lão bà văng trúng lại lui thêm vài bước.

Lão bà kia hung hăng nện xuống đất, mảnh đá ở sau lưng lập tức nứt ra, chỉ nhiêu đó cũng đủ để thấy lão bà bị thương rất nặng.

Nhưng mà nếu thật sự là một lão bà, bị dính đòn như thế chỉ sợ không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng, mà người này hiển nhiên là một sát thủ giả trang thành bà lão, hơn nữa sát thủ này còn là một nam nhân!

Hắn phun ra một ngụm máu, lấy tay xoa xoa lưng, sau đó xoay người nhảy lên, lại tiếp tục đánh về phía Cung Trường Nguyệt, sự ác liệt kia chỉ sát thủ hạng nhất mới có.

Nhưng Cung Trường Nguyệt lại chỉ đứng yên một chỗ, không hề có ý ra tay.

Người đi đỡ đòn lần này là Lưu Thấm.

Lưu Thấm nhìn thì chỉ như một thị nữ bình thường, nhưng võ công của nàng là cao nhất trong tứ đại thị nữ!

Hai người giao chiến, từng chiêu sắc bén, ra tay đoạt mệnh! Dĩ nhiên hai người này chẳng hề có ý nương tay, họ đều muốn lấy mạng đối phương!

Chỉ là Lưu Thấm vẫn giỏi hơn sát thủ kia một bậc, chỉ lát sau liền chiếm thượng phong.

Nhưng bọn họ còn chưa phân thắng bại thì hắc y nhân đã như thủy triều dâng lên xuất hiện ở trên đường, giống như hổ rình mồi nhìn người ở chính giữa –

Cung Trường Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.