Cung Trường Nguyệt ra chiêu ấy vẫn còn chút nhẹ nhàng, quân cờ kia không trực tiếp bắn thủng chân thiếu nữ mà dừng lại ở chỗ cách chân trái nàng một tấc.
Đây là một cảnh cáo.
Thiếu nữ khiếp sợ nhìn quân cờ dính chặt dưới đất, không tin được cái này chỉ là người ta tùy tiện ném ra.
Nếu quân cờ này lệch một chút, vậy chân của nàng….
Trong lòng không nhịn được dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Thiếu nữ rùng mình, hai chân có chút e dè không dám bước tiếp, nhưng mà vẫn không thu chân trở lại, cứ giữ nguyên tư thế đó, lo sợ ngẩng đầu nhìn về phía lương đình, vừa nhìn đã thấy sườn mặt của Cung Trường Nguyệt, tuy đã bị mặt nạ che khuất nhưng vẫn không giấu được dung mạo như tiên như ngọc.
Trong mắt thiếu nữ dâng lên vài phần kinh diễm, sau đó nàng thất thần nhìn Cung Trường Nguyệt một lúc lâu.
Bộ dạng này của nàng rơi hết vào trong mắt Trì Bắc Thành, hắn âm thầm thở dài.
Nữ tử này là nữ nhi bằng hữu của phụ thân hắn, vị trưởng bối kia đối xử rất tốt với hắn, ở Cận quốc có thể xem là một thế hệ đại nho, lại là một trong số ít những hiền thần của triều đình, ai ngờ lại sinh ra một nữ nhi như vậy. Không chỉ không thích thi từ ca phú như phụ thân nàng, thậm chí còn không đạt nổi yêu cầu cơ bản của một tiểu thư khuê các, nhưng lại rất có hứng thú với mỹ nam, mỗi khi nhìn thấy đều không dời bước được.
Bản thân hắn cũng vì vẻ ngoài này mà bị nàng nhìn trúng, ở đô thành còn ồn ào không phải hắn thì không gả.
Dĩ nhiên là hắn không đồng ý, thê tử của hắn không cần nhà cao cửa rộng, không cần khuynh quốc khuynh thành, nhưng nhất định phải là một kì nữ có thể sánh vai cùng hắn, tuyệt đối không phải là một người có bộ dạng này.
Nếu là nữ tử khác thì tốt rồi, sợ hãi thân phận của hắn, hắn chỉ cần cố ý trưng mặt lạnh ra thì không ai dám lại gần. Nếu đặc biệt quấn lấy thì hắn cũng sẽ hạ quyết tâm khiến nàng kia không dám tiếp cận mình nữa.
Nhưng mà nữ tử này có thân phận như vậy cũng khiến hắn e ngại trưởng bối kia, không dám làm ra chuyện gì quá mức. Cuối cùng cũng chỉ có thể trốn đi, thậm chí có một lần vì trốn nàng mà hắn còn xin bệ hạ cho hắn đến biên thành.
Bởi vậy có thể thấy được, hắn vô cùng chán ghét nàng.
Nàng ở trong nhà náo loạn nhiều lần, khóc lóc nói muốn lấy mình, mà phụ thân của nàng tuy cưng chiều nữ nhi nhưng vẫn là một người hiểu lí lẽ, biết hắn không có cảm giác gì với nàng nên cũng không có tâm tư tự tác hợp, mà lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt. Thậm chí lúc nàng náo loạn nhất còn hung hăng trách mắng nàng, nói nếu còn tiếp tục làm loạn thì đập gãy chân, nhốt lại trong nhà không gả ra ngoài nữa!
Cho nên nàng bị dọa, ủy khuất ở lại trong nhà, không làm loạn nữa.
Đợi cho Trì Bắc Thành trở lại đô thành mới bắt đầu một vòng theo đuổi mới.
Một nữ tử háo sắc như vậy, cho dù thời đại này không quá nghiêm khắc với nữ nhân nhưng nàng cũng coi như là hiếm thấy.
Nhưng mà Trì Bắc Thành không ngờ, nữ tử này vừa nhìn thấy công tử Ngọc thì liền si mê! Phải biết rằng công tử Ngọc không giống hắn, trên giang hồ đồn công tử Ngọc giết người như ngóe, hơn nữa ra tay tàn nhẫn, cho dù là nam nữ già trẻ, chỉ cần chọc phải hắn thì hắn sẽ không nương tay.
Tuy rằng Trì Bắc Thành chán ghét nữ tử này nhưng dựa vào tình cảm với phụ thân nàng, hắn vẫn không đành lòng để nàng đụng phải phiền phức như công tử Ngọc, chỉ là không biết nên mở miệng khuyên thế nào…
Trì Bắc Thành lén nhìn Cung Trường Nguyệt một cái, thở dài trong lòng – người này sức hấp dẫn thật lớn, cho dù đã mang mặt nạ che đi nửa khuôn mặt nhưng vẫn thu hút người khác chú ý.
Thiếu nữ phục hồi tinh thần xong, vẻ mặt đỏ ửng nhìn Cung Trường Nguyệt, bộ dạng vô cùng ngượng ngùng. Mà nàng cũng nhanh chóng thu chân về, bày ra một tư thế thướt tha, thuận tiện cầm khăn tay lên, khẽ gảy búi tóc một chút rồi phóng mị nhãn về phía Cung Trường Nguyệt.
Hành động háo sắc lớn mật của nàng khiến Cung Trường Nguyệt hơi nhíu mày.
Bất quá nàng cũng không để ý mà chỉ bất mãn lên tiếng, “Ai cho phép ngươi bước vào đây?”
Giọng điệu của nàng không nặng nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, ngay cả thiếu nữ thần kinh thô kia cũng cảm nhận được, bất giác thu lại hành vi lỗ mãng khi nãy, thân mình khẽ run lên, tâm tình sợ hãi lại tăng thêm.
Thật ra suy nghĩ của Cung Trường Nguyệt rất đơn giản, nếu nàng đã ở trong này thì đây là địa bàn của nàng, sao có thể tùy tiện để ai muốn vào thì vào?
Cho nên nàng không vui, vì thế mới ra tay như vậy.
Nhưng mà Cung Trường Nguyệt cũng nghĩ tới đây là nhà của Trì Bắc Thành, cho nên mới thủ hạ lưu tình, không trực tiếp phế đi chân của nàng kia, chỉ cảnh báo chút thôi.
Trì Bắc Thành đỡ trán, một lát sau mới nghẹn ra một nụ cười với Cung Trường Nguyệt, la bàn vàng đeo bên tai hòa với nụ cười trong ánh nắng của hắn mang theo một hương vị tao nhã, ngay cả nữ tử ở bên kia cũng ngây người.
Nàng theo đuổi Trì Bắc Thành đã lâu, nhưng chưa từng thấy hắn cười như vậy. Trong trí nhớ của nàng, Trì Bắc Thành gần như chưa bao giờ cười, hắn luôn luôn một thân chiến giáp, cả người tỏa ra sát khí máu tanh, ánh mắt khiến người ta phát lạnh. Những người đứng trước mặt hắn chỉ cảm thấy áp lực mà thôi, nhưng trong mắt nàng, Trì Bắc Thành lại giống như tiên nhân.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nụ cười sáng lạn như mặt trời trên mặt Trì Bắc Thành.
Chỉ lúc Trì Bắc Thành cười mới có vài phần tương tự với Trì Luật Nhi, tươi đẹp không gì tả nổi.
“Công tử Ngọc, đây là nữ nhi một vị thế bá của ta, lần này đi đường xa từ đô thành đến, có thể cho nàng vào đình ngồi không?” Tuy rằng hắn rất không muốn, nhưng dù sao hắn vẫn lo cho mặt mũi tiểu cô nương người ta, dù sao phụ thân người ta vẫn là một trưởng bối đáng tôn kính!
Nhưng mà hắn mở miệng như vậy nghe như Cung Trường Nguyệt mới là chủ nhân của nơi này, vô cùng quái dị.
Cung Trường Nguyệt nhíu mày, có chút bực mình nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Cô nương kia lại quên mất sợ hãi khi nãy, dáng người nũng nịu bước đến, phúc thân với Cung Trường Nguyệt, nở một nụ cười rụt rè, so với bộ dạng lỗ mãng to gan khi nãy thật như hai người khác nhau.
“Công tử Ngọc hữu lễ.” Vừa rồi nghe Trì Bắc Thành gọi Cung Trường Nguyệt như vậy, nàng cũng bèn xưng hô giống thế. Mà động tác hành lễ của nàng tuy không đặc biệt tiêu chuẩn nhưng có thể nhìn ra đã trải qua khổ luyện.
Cung Trường Nguyệt lại đem tâm tư đặt lên bàn cờ ở trước mặt, hình như chẳng hề nghe thấy thiếu nữ kia hành lễ.
Sau khi thiếu nữ đứng dậy, nhịn không được bất mãn trề môi.
Trì Bắc Thành nhìn thấy vẻ mặt của nàng, mở miệng giải thích, “Ách… Cố tiểu thư, đây là bằng hữu của ta, tính cách hắn là như vậy, ngươi không cần để ý.”
Thiếu nữ này họ Cố, tên chỉ có một chữ “Li”.
Thiếu nữ nghe Trì Bắc Thành giải thích xong, rất nhanh liền bình thường, lại nở nụ cười sáng lạn, tuyệt đối không hề ngại ngùng, lại còn to gan ngồi giữa Trì Bắc Thành và Cung Trường Nguyệt.
“Các ngươi đang làm cái gì, chơi cờ sao?” Cố Li để mặt sát vào bàn cờ, mở to đôi mắt tò mò nhìn Trì Bắc Thành, rồi lại nhìn sang Cung Trường Nguyệt.
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt đảo qua, “im miệng, ồn ào.”
Vô cùng thẳng thắn, chẳng hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Dĩ nhiên, nàng không phải là quân tử, thương hoa tiếc ngọc làm gì? Trong mắt nàng, nam hay nữ gì cũng như nhau, còn người nhận mình là kẻ yếu chẳng qua là họ tự coi thường mình mà thôi.
Ánh mắt lạnh như băng của Cung Trường Nguyệt có lực sát thương rất lớn, không nói Cố Li lớn gan nhưng vẫn ít tiếp xúc với cuộc sống, cho dù là mệnh quan triều đình, khi gặp phải ánh mắt này cũng nhịn không được mà run lên.
Cố Li rụt đầu lại, không dám hỏi nữa.
Nhưng mà hiển nhiên là nàng lại càng hứng thú với Cung Trường Nguyệt, tuy chỉ ngồi bên cạnh không lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên người hắn, giống như hận không thể nhìn xuyên qua Cung Trường Nguyệt. Ánh mắt thẳng thắn thế này nhất định sẽ khiến người ta không chịu nổi, nhưng mà Cung Trường Nguyệt giống như không có cảm giác vậy, vẫn tiếp tục nhìn bàn cờ.
Trì Bắc Thành lộ nụ cười khổ – phiền toái dây dưa đã lâu rốt cuộc cũng buông tha cho mình, hắn vốn nên vui mừng mới đúng, nhưng ai dè đối tượng mới của nàng là công tử Ngọc, khiến hắn có chút dở khóc dở cười, không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.
Ánh mắt hắn đảo qua Cung Trường Nguyệt – người này… cũng không phải là một người lương thiện đâu…
Cung Trường Nguyệt không nghe thấy Trì Bắc Thành nói tiếp, bực mình ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Sao không nói nữa?” Chỉ cần nghe giọng là biết nàng đang khó chịu.
Trì Bắc Thành mở to hai mắt, “Còn muốn nghe tiếp sao?” Thật không ngờ công tử Ngọc lại có hứng thú như thế.
“Đương nhiên, vì cái gì mà phải ngừng?” Cung Trường Nguyệt kỳ quái nhìn Trì Bắc Thành.
Trì Bắc Thành sửng sốt, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, cười một cái rồi chỉ vào bàn cờ, nói tiếp những ý chưa giải thích xong.
Mà Cố Li ở bên cạnh cũng mở to hai mắt nhìn bàn cờ, chẳng hiểu Trì Bắc Thành đang nói cái gì.
Xem ra vị công tử Ngọc này rất thích chơi cờ a, nếu nàng có thể học chơi cờ thật tốt, không chừng có thể làm công tử Ngọc đối xử với nàng khác biệt một chút.
Cố Li nghĩ như vậy, lại lén nhìn Cung Trường Nguyệt một cái, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, giống như đã nhìn thấy Cung Trường Nguyệt cười thật dịu dàng với mình. Lúc tưởng tượng ra cảnh đó, nàng đã gần như si dại rồi.
Sau đó Cố Li về nhà, lập tức thúc giục phụ thân dạy mình chơi cờ, hơn nữa còn phải dốc toàn bộ bản lĩnh mà dạy, lập tức khiến Cố đại nhân kinh ngạc. Bất quá thấy nữ nhi không nên thân nhà mình tự nguyện học cờ, hắn vẫn thấy đây là một lựa chọn không tệ.
Nếu Cố đại nhân biết nữ nhi của mình học chơi cờ cũng chỉ vì lấy lòng mỹ nam, không biết sẽ khóc hay cười.
Có nữ nhi như vậy… thật là bất hạnh a-