[Dịch]Ẩn Đế

Chương 108 : Chương 108




Quỷ Diện Hải Vương là một cường giả không thể nghi ngờ, mà kinh nghiệm của hắn là có từ rất nhiều truyền kỳ, nên lời đồn về hắn cũng rất nhiều. Trong đó phần lớn là về cái mặt nạ quỷ dị của hắn.

Có người nói, Quỷ Diện Hải Vương đeo mặt nạ quỷ là vì hắn xấu xí không thể chịu nổi, người gặp người sợ cho nên hắn dùng mặt nạ che đi khuôn mặt xấu xí của mình. Cũng có người nói cái mặt nạ này đơn giản chỉ là hắn muốn cho đối thủ một áp lực mà thôi. Cũng có người đồn rằng tâm lý Quỷ Diện Hải Vương vô cùng biến thái, mặt nạ này chỉ là một trong những sở thích kỳ quái của hắn mà thôi…

Tóm lại, lời đồn về hắn có rất nhiều, về cái mặt nạ quỷ của hắn lại càng nhiều hơn.

Nhưng mà không có lời đồn nào nói Quỷ Diện Hải Vương đeo mặt nạ là vì phải che đi dung mạo khiến ai nhìn cũng nhịn không được mà ái mộ.

Mà nghĩ cũng đúng, làm gì có ai có được dung mạo tuyệt thế mà lại muốn dùng một cái mặt nạ xấu xí như vậy để che lại chứ?

Chẳng qua, Quỷ Diện Hải Vương nghe đồn vô cùng xấu xí lại thật sự có một gương mặt như tiên như ngọc, dưới ánh mặt trời tỏa ra sự lộng lẫy nhàn nhạt, thật sự là khiến ánh mắt mọi người nở hoa mà.

Cũng không thể trách bốn người Lưu Thấm lúc nhìn đến khuôn mặt thực của Quỷ Diện Hải Vương lại ngây ngốc hết được.

Các nàng đi theo bên cạnh Cung Trường Nguyệt, đã gặp qua nhiều mỹ nhân, lúc còn ở trong cung, các phi tần cùng thị nữ tuy không phải dung mạo tuyệt hảo, nhưng cũng là mỗi người mỗi vẻ. Sau đó gặp được đệ nhất công tử Mặc quốc – Nam Tử Li, ở Hồng Tụ chiêu lại nhìn thấy Trử Hạ Lâm, rồi tới Tuyết Phát La Sát – Lâu Thập Tam, hai sư huynh đệ Mộ Thanh Dạ và Mộ Thanh Thần của Thần Y cốc… ai cũng như tiên như ngọc, dung mạo của bọn họ đủ để nữ tử trên thế gian này khuynh đảo.

Gần nhất là chủ tử của các nàng – Cung Trường Nguyệt, chỉ cần nhìn là biết dung mạo không tầm thường. Tuy nói người ngoài lúc nhìn thấy nàng thì thường chú ý tới khí thế chứ không phải dung mạo, nhưng cũng không thể phủ nhận Cung Trường Nguyệt có một gương mặt tuyệt mỹ.

Nhưng mà, ngay lúc Quỷ Diện Hải Vương đột nhiên lộ mặt, những người này đều trở nên kém đi một phần, đương nhiên đây chỉ là nói về gương mặt.

Quỷ Diện Hải Vương lộ ra gương mặt xinh đẹp kinh tâm động phách, cho dù là tức giận nhíu mày thì cũng như một bức tranh cuộn vậy, khiến người khác nhìn mà run lên. Cặp mắt kia như sao trời óng ánh, phảng phất giống như một ngân hà chói rọi, có ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển bên trong.

Mọi người ở đây đều bởi vì gương mặt yêu nghiệt này mà khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn cứ ngây ngốc không kịp phản ứng. Đại khái người duy nhất tỉnh táo chỉ có mình Cung Trường Nguyệt.

Vừa rồi nàng dùng sức vứt Quỷ Diện Hải Vương khiến hắn lảo đảo không đứng vững, liên tục lui vài bước, dưới chân mất thăng bằng rồi té ngã.

Trong nháy mắt hắn ngã sấp xuống, thời gian giống như quay chậm, mái tóc kia bay lên, hàng lông mày chau lại làm thành một hình ảnh khiến người ta kinh diễm.

Quỷ Diện Hải Vương nâng tay lên sờ thì liền chạm phải da của mình, hắn lập tức sửng sốt – mặt nạ của mình vỡ rồi.

“Ngươi!” Quỷ Diện Hải Vương hoảng hốt đứng dậy, phẫn nộ trừng Cung Trường Nguyệt.

Mặt nạ đã vỡ, cho nên bây giờ khuôn mặt của hắn hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người, ví dụ như lúc này, khuôn mặt hắn vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên, cái cảm giác quỷ dị lúc đeo mặt nạ cũng biến mất theo.

Cung Trường Nguyệt tà tà liếc hắn một cái, ánh mắt đầy uy áp đảo qua người hắn, giống như dao nhỏ khiến hắn cảm thấy đau đớn.

Quỷ Diện Hải Vương khẽ cắn môi, nhặt trường đao lên, hai tay nắm chặt, sau đó chậm rãi nâng mắt, hai tròng mắt nhìn Cung Trường Nguyệt tràn đầy phẫn nộ, mà sự tức giận đó nhiễm đỏ hai mắt hắn, giống như lóe lên quang mang thị huyết.

“Ân?” Cung Trường thấy sau khi hắn nắm lấy đao, khí thế cả người đột nhiên thay đổi thì liền biết tên này là một cao thủ dùng đao.

Khí thế lúc trước của hắn cao lắm chỉ có thể xem như một cao thủ hạng nhất, còn rất xa rất xa mới chạm được vào ranh giới tông sư, nhưng bây giờ, hắn cầm lấy đao, khí thế cả người gần như tương đồng với cảnh giới tông sư, khoảng cách với tông sư lại gần hơn!

Trước và sau khi cầm lấy đao lại có sự khác biệt lớn như vậy!

Hai mắt Cung Trường Nguyệt chợt lóe, ánh mắt chuyển qua thanh đao trong tay Quỷ Diện Hải Vương – đao kia chẳng qua cũng giống như thanh đao mà thủ hạ Thần lâu của Cung Trường Nguyệt vẫn dùng, tuy nói là tạo ra từ sắt, sắc bén hơn nhiều so với đao thường nhưng không thể xưng là thần binh tuyệt thế, cho nên đây chỉ là một thanh đao bình thường.

Nếu sự thay đổi của Quỷ Diện Hải Vương không phải vì đao, vậy thì hắn thay đổi khẳng định là từ bản thân hắn.

Cung Trường Nguyệt nghĩ như vậy nên không khỏi cảm thấy rất hứng thú, bước chân vốn chuẩn bị quay về cũng thay đổi, nàng nghiêng thân mình, thản nhiên nhìn Quỷ Diện Hải Vương.

Lúc này, chỉ thấy Quỷ Diện Hải Vương đột nhiên nhún người nhảy lên, trường đao trong tay phảng phất pha trộn khí thế của hắn, giống như có thể chém hết mọi thứ, hung hăng bổ về phía ót Cung Trường Nguyệt, chỉ nhìn khí thế đao kia cắt qua không khí cũng đủ để người ta khiếp sợ!

Bốn người Lưu Thấm sớm đã tỉnh táo lại từ việc nhìn thấy mặt thật của Quỷ Diện Hải Vương, lúc này các nàng chỉ đứng yên, lẳng lặng nhìn chủ tử nhà mình giằng co cùng Quỷ Diện Hải Vương, không hề nhúng tay vào. Lúc một đao khiến người ta kinh tâm động phách kia chém xuống, các nàng cũng không hề nhúc nhích nửa phần, bởi vì – các nàng tin rằng chủ tử mạnh không ai sánh bằng!

Hiển nhiên, Cung Trường Nguyệt cũng không làm các nàng thất vọng.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn trường đao cắt qua không khí bổ thẳng xuống.

Sau đó, nàng khẽ chuyển chân, ở một giây trước khi trường đao chạm đến hộ thể cương khí của nàng, một bóng đen xuất hiện, chỉ nháy mắt nàng đã nhún người lên không trung, hiện ra bên cạnh Quỷ Diện Hải Vương, bàn tay trắng nõn không dùng cương khí bảo hộ nhanh như gió đã dừng lại ở chuôi trường đao, sau đó vận lực ép xuống, tay kia thì đặt ở sau ót Quỷ Diện Hải Vương –

Quỷ Diện Hải Vương chỉ cảm thấy cả người run rẩy, hắn hoảng sợ nhìn Cung Trường Nguyệt mặt không chút thay đổi ở bên cạnh mình, trong lòng sinh ra một cảm giác thuần phục!

Sao lại có người mạnh như vậy?

Suy nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu hắn thì cả người hắn đã bị Cung Trường Nguyệt đè xuống đất, khiến tấm ván gỗ ở dưới vỡ nát.

Mặt Quỷ Diện Hải Vương bị mảnh vỡ của tấm ván rạch một dấu, máu tươi đỏ sẫm lập tức chảy ra, giống như hồng mai dần dần nở rộ trên tuyết trắng, lại khiến hắn thêm vài phần yêu nghiệt.

Cung Trường Nguyệt buông tay ra, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt vẫn dừng trên người Quỷ Diện Hải Vương đang quỳ rạp trên đất. Trong nháy mắt Quỷ Diện Hải Vương đang định đứng dậy, nàng nâng chân lên đạp một cước xuống lưng hắn, lại lần nữa ép hắn xuống dất.

Quỷ Diện Hải Vương cố gắng vùng vẫy hai cái, phát hiện lực chân người này thật kinh người, nếu người này không nhấc chân lên, hắn căn bản không thể động đậy.

Ý thức được sự thật này, hắn không giãy dụa nữa mà im lặng nằm trên đất, thở gấp từng hơi.

Tức giận trong mắt hắn dần dần mất đi, tâm tình luống cuống cũng bình tĩnh lại, trong nháy mắt này hắn nhớ tới rất nhiều việc, ví dụ như quá khứ của hắn.

Hắn vốn là người Cận quốc, trong trí nhớ mơ hồ khi còn bé, hắn là một tiểu thiếu gia được sủng ái, cẩm y ngọc thực, cao cao tại thượng. Nhưng ngày kia, một đám người đột nhiên vọt vào nhà hắn, người nhà hắn ai cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, trong mắt đầy sự tuyệt vọng trước lúc chết.

Hắn trốn sau bụi hoa, sợ hãi nhìn người nhà của mình, trên mặt chỉ có sự ngây thơ và mờ mịt. Hắn còn nhỏ, không biết trong nhà đã xảy ra thay đổi lật trời, người nhà hắn đều tử vong.

Sau đó, một lão nhân tóc bạc uy nghiêm phát hiện ra hắn, đi từng bước tới rồi bế hắn lên, cánh tay kia thật ấm áp, giống như một bến đỗ không thể phá vỡ, ngăn chặn lại tất cả sóng gió cho hắn.

Lão nhân này là tổ phụ của hắn.

Đến nay hắn vẫn nhớ rõ tổ phụ thở dài bên tai mình, nhẹ nhàng nói –

“Cho dù thế nào ngươi cũng phải sống sót, bảo vệ huyết mạch Tân gia.”

Không lâu sau, hắn lại được chuyển đến tay một người khác, là nhũ mẫu của hắn.

Nhũ mẫu đem theo hắn ngây người vài ngày trong một căn phòng đen thui, bọn họ chỉ ăn lương khô sống qua ngày, nhũ mẫu luôn luôn nhắc nhở hắn không được nói chuyện. Hắn mở to đôi mắt ngây thơ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể làm theo lời nhũ mẫu, im lặng không lên tiếng.

Thật lâu sau, nhũ mẫu mới mang hắn chạy trốn.

Đoạn trí nhớ tiếp theo vô cùng mơ hồ, hắn chỉ nhớ khuôn mặt thất kinh của nhũ mẫu.

Sau đó, nhũ mẫu cùng hắn ngồi lên một cái thuyền, dùng rất nhiều thứ trắng lóa để đổi lấy một góc nhỏ trong buồng dưới cùng đầy mùi tanh. Bọn họ cuộn mình ở đó, gặm bánh nướng khô quắt, tính toán chi li từng chút nước để sống những ngày trên thuyền.

Bọn họ lên bờ đi đến một nơi khác, nhưng còn chưa kịp vào thành thì đã gặp vài người che mặt bộ dạng hung thần ác sát, chúng cướp đi toàn bộ ngân lượng còn dư trên người họ, nhũ mẫu vì phản kháng mà bị trúng một đao trên lưng.

Cuối cùng, nhũ mẫu sống không quá ba ngày thì chết.

Ở giây cuối cùng trước khi nhất, nhũ mẫu nói, “Thiếu gia, người nhất định phải sống.”

Tuy hắn còn nhỏ nhưng thay đổi những ngày đó cũng đủ để hắn hiểu chuyện, đồng thời hắn cũng ghi tạc những lời “phải tiếp tục sống” vào lòng, cho đến bây giờ vẫn chưa chết.

Hắn nhặt một ít cành cây với cỏ khô che thi thể nhũ mẫu, sau đó ôm lòng tin phải sống sót trà trộn vào thành, học bộ dạng kẻ khác, bắt đầu kiếp sống xin cơm.

Đất vua hưng thịnh, cũng giấu đi vô số tội ác xấu xí.

Lúc đầu hắn xin cơm, vì không hiểu quy củ mà bị người ta đánh, cũng bị người ta cướp đồ. Hắn khóc, sau đó phát hiện những người này không hề an ủi hắn như người trong nhà. Hắn đã hiểu, khóc là vô dụng. Vì thế hắn thử phản kháng, lại bị đánh cho thảm hại hơn.

Kiếp sống cô nhi dài đằng đẳng mà đau khổ, hắn cũng theo thời gian mà dần dần mạnh lên, lúc đầu bị người khác khi dễ, biến thành hắn khi dễ người khác. Hắn tuổi còn nhỏ nhưng lại có sự tàn nhẫn, khiến nhiều người đều sợ hắn, dần dần đạt được vị trí lão đại trong đám cô nhi, cuộc sống cũng tốt hơn.

Hắn không nhớ rõ tên mình, chỉ nhớ câu tổ phụ nói bên tai –

“Cho dù thế nào ngươi cũng phải sống sót, bảo vệ huyết mạch Tân gia.”

Vì thế hắn biết mình họ Tân, cho nên hắn lấy tên A Tân.

Vô số lần hắn tỉnh dậy từ trong mộng, muốn trở về gia đình, thăm người nhà. Cho nên hắn hạ quyết tâm phải thoát khỏi cuộc sống hiện tại, tìm lại quá khứ của mình.

Vì mục đích vẫn luôn giấu trong lòng, hắn liều mạng đi kiếm tiền, ăn trộm, chém giết, lừa gạt…

Nhưng vận mệnh hắn thật sự thay đổi là ở đêm mưa kia, trong ngôi miếu đổ nát mà hắn vẫn ở, xuất hiện một đạo nhân điên. Hắn vốn muốn đuổi đạo nhân điên kia ra ngoài nhưng lại bị đánh không chút thương tiếc, ước chừng ba ngày sau mới có thể đứng lên.

Lúc hắn đứng dậy vừa vặn lúc đạo nhân điên kia thanh tỉnh, đạo nhân điên ngồi một góc, mái tóc tán loạn, ánh mắt dại ra, thấp giọng gỏi, “Ngươi có muốn theo ta học võ công không?”

A Tân trong lòng cực hận đạo nhân điên này, lập tức cự tuyệt, “Không.”

Vì thế hắn lại bị đánh, nhưng mà lần này hắn bị gãy chân, không đứng dậy được.

Đạo nhân điên lại hỏi, “Ngươi có muốn theo ta học võ công không?”

A Tân vừa định cự tuyệt nhưng lần này lại nuốt xuống, “Để ta suy nghĩ một chút…”

Lại bị đánh, lần này là gãy tay.

Đạo nhân điên lại hỏi, “Ngươi có muốn theo ta học võ công không?”

A Tân oán hận phun ra một ngụm bọt máu, “Học!”

Vì thế hắn bắt đầu kiếp sống học võ cùng đạo nhân điên.

Những ngày này không tốt đẹp như bên ngoài vẫn đồn, mấy ngày này với hắn là thống khổ sống không bằng chết.

Đạo nhân điên đánh gãy xương cốt cả người hắn, sau khi hồi phục, lại bị đánh gãy, lại hồi phục, lại đánh gãy, cứ như thế lặp lại. Hoặc là quăng hắn là nồi dược thủy ấm, bên trong có các loại độc trùng cắn hắn đau đớn vô cùng, nếu không phải dựa vào nghị lực, chỉ sợ hắn đã sớm chết rồi.

Nhưng trong quá trình đó, thân thể hắn dần dần được rèn luyện, bắt đầu học võ công, một ngày tiến ngàn dặm.

Cho tới giờ hắn vẫn không phải là thiên tài gì hết, võ công của hắn là được rèn nên từ thống khổ và máu tươi.

Mà hắn cũng hiểu rõ, đạo nhân điên kia tới giờ vẫn không xem hắn là đồ đệ, những ngày đạo nhân điên tỉnh táo, ở trong miệng luôn nhắc tới báo thù, mà A Tân hắn chẳng qua chỉ là một công cụ để báo thù thôi. Mấy ngày đạo nhân điên lên cơn, hắn là bao cát để đạo nhân điên đánh, lần đầu rồi tới lần thứ hai, có khi còn suýt mất cả mạng.

Sống đến bây giờ, hắn đã hiểu một sự thật, kẻ càng yếu thì càng giãy dụa, hắn liều mạng luyện công, chỉ vài năm ngắn ngủi đã có thành tựu kinh người.

Nhưng mà thân thể đạo nhân điên cũng như đèn cạn dầu.

Đạo nhân điên tỉnh táo ở giây cuối cùng, hắn lôi kéo A Tân bắt A Tân thề phải báo thù cho hắn.

“Báo thù? Ngươi nằm mơ đi.” A Tân hung hăng thóa mạ hắn một trận, trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng mà vui vẻ.

Hắn chờ nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng tới ngày này.

Đạo nhân điên giãy dụa muốn đứng lên giết hắn, nhưng A Tân bắt được cơ hội hấp thu công lực của đạo nhân điên, hoàn toàn kết thúc tính mạng của hắn.

Sau đó mọi người đều đồn Quỷ Diện Hải Vương được sư phó của hắn truyền cho công lực trước lúc mất, nhưng không ai nghĩ đến, công lực đó đều là hắn cướp được.

Cũng chính vì vậy mà hắn suýt nổ tan xác, cũng may những năm rèn luyện thống khổ khiến tố chất thân thể hắn tốt hơn nhiều, nếu không chỉ sợ hắn đã sớm chết rồi.

Sau khi luyện hóa công lực, võ công hắn tăng mạnh, suy nghĩ đầu tiên của hắn là muốn trở lại Cận quốc, tìm lại trí nhớ của hắn.

Hắn ỷ vào võ công cao, đoạt ít bạc trên một thương thuyền, chuẩn bị đi Cận quốc mà không biết đó là lúc bắt đầu một ác mộng khác.

Thương thuyền bị hải tặc cướp, hắn gặp thuyền trưởng hải tặc là một cao thủ, chỉ có thể bó tay chịu trói.

Nhưng không nghĩ đến thuyền trưởng kia thấy được dung mạo bị hắn dùng khăn che đi, lại nổi lên lòng tham, nhốt hắn lại muốn làm chuyện ghê tởm kia!

A Tân đương nhiên không chịu, thuyền trưởng lại nghĩ vẫn còn nhiều thời gian nên không sốt ruột, muốn A Tâm hoàn toàn thuần phục mình.

Thù hận bắt đầu nảy mầm trong lòng A Tân.

A Tân biết dốc hết sức chống cự không giải quyết được gì, liền bắt đầu bố trí kế hoạch của mình.

Ngay từ đầu, hắn chịu đựng sự ghê tởm muốn nôn kia, giả vờ nịnh hót thuyền trưởng, khiến thuyền trưởng si mê dung mạo trời ban của hắn, dần dần mọi chuyện đều nghe theo hắn, bắt đầu dạy toàn bộ võ công cho hắn. Ở trong đáy lòng, hắn lại xúi giục thuyền trưởng đối xử ngày càng hà khắc với thủ hạ, cuối cùng tiếng oán than của bọn hải tặc vang lên.

Lúc này, hắn bắt đầu tiếp xúc với hải tặc, chậm rãi khiến bọn hải tặc thay đổi cách nhìn về hắn, từ lúc đầu hèn mọn rồi đến đồng tình, cuối cùng là sùng kính.

Sau đó, hắn cùng với những người nguyện ý đi theo hắn mưa đồ đoạt vị, chém chết lão thuyền trưởng kia, đem những người không phục giết hết rồi ném vào biển cho cá ăn.

Trong nháy mắt kia, hắn điên cuồng cười, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Đây vốn là cơ hội tốt nhất để hắn trở về Cận quốc, ai ngờ, hắn lại sợ. Hắn cuối cùng cũng hiểu thế gian tàn khốc, hắn sợ khi nhìn thấy nơi ấm áp duy nhất trong lòng mình cũng là một mảnh hoang tàn.

Vì thế hẳn ở lại trên thuyền hải tặc, làm một gã thuyền trưởng, bắt đầu những ngày sống trên biển.

Hắn từng bị lão thuyền trưởng kia áp bức, bắt đầu kháng cự lại dung mạo của mình, bèn đeo mặt nạ quỷ che đi khuôn mặt. Mặt quỷ khiến người ta vừa nhìn có chút sợ hãi lại khiến hắn an tâm vô cùng.

Đầu óc hắn thông minh, vô cùng giỏi về chuyện học tập, thành tựu tiến rất nhanh, lãnh đạo bọn hải tặc xây dựng nên một mảnh thiên địa trên đại dương mênh mông, cuối cùng đạt được cái tên “Quỷ Diện Hải Vương”.

Cuộc sống buồn chán, chưa từng có ai khiến hắn nổi lên lòng thuần phục, cho nên hắn kiêu ngạo bất tuân, cao ngạo trong lòng khó ai sánh bằng.

Nhưng mà người một thân huyền y ở trước mặt lại làm hắn dao động.

Hắn chán ghét cuộc sống hải tặc, muốn đổi một chân trời mới, người hoàn toàn đánh bại hắn, đánh nát lòng tự tin của hắn khiến hắn muốn đi theo.

Cung Trường Nguyệt nhíu nhíu mày, có chút kỳ quái nhìn Quỷ Diện Hải Vương không hề nhúc nhích ở dưới chân, đá đá hắn.

“Làm sao a!” Phía dưới truyền đến giọng nói rầu rĩ của A Tân.

Cung Trường Nguyệt nhướn mi, hình như có chút kinh ngạc, “Thì ra ngươi còn sống.”

A Tân chống hai tay, thừa dịp chân Cung Trường Nguyệt giảm lực liền nhảy lên, nhanh chóng lùi lại vài bước, hai tay nắm thành quyền, mắt đầy cảnh giác nhìn Cung Trường Nguyệt.

“Ta muốn giết ngươi thì rất dễ.” Cung Trường Nguyệt tà tà nhìn hắn, thản nhiên lên tiếng, giống như đang nói một sự thật hiển nhiên, ý bảo A Tân không cần khẩn trương như vậy.

Trong mắt A Tân hiện lên chút bi thương, đôi mắt như ngọc dần dần ảm đạm.

Hắn chậm rãi thả tay xuống, cúi đầu, tóc đen che khuất đi vẻ mặt của hắn.

Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Cung Trường Nguyệt, gằn từng tiếng, “Ta muốn đi theo ngươi.”

Mọi người kinh ngạc.

Cung Trường Nguyệt nghiêng đầu, nhìn thiếu niên cho dù cả người chật vật cũng vẫn đẹp kinh người, khẽ hừ một tiếng.

Chuyện này lấy kết quả là Quỷ Diện Hải Vương thuần phục mà kết thúc, tất cả hải tặc còn sống cũng trở thành thuộc hạ của Cung Trường Nguyệt.

Nguyên nhân Cung Trường Nguyệt đồng ý cũng rất đơn giản – nếu thật sự có hải đảo ở trên biển, chỉ sợ cũng sẽ bị hải tặc quấy nhiễu, chi bằng trực tiếp thu nhận hải tặc mạnh nhất, đó gọi là bắt giặc phải bắt vua.

Thì ra Cung Trường Nguyệt điện hạ chỉ xem đám hải tặc này là hộ vệ.

Một thuộc hạ Thần lâu đi đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, có chút lo lắng nói, “Mấy hải tặc đó… phải đưa đến chỗ nào ạ?” Hắn có chút lo nuôi hổ gặp nạn.

Thanh Sở lộ ra nửa người từ phía sau Cung Trường Nguyệt, cười hì hì nói, “Đi Ẩn Tinh cốc, chỗ đó chuyên trị mấy kẻ không tin phục!”

Mọi người không khỏi nhớ tới thời gian mình ở Ẩn Tinh cốc, nhịn không được rùng mình một cái, sau đó có chút đồng tình nhìn về phía mấy tên hải tặc vẻ mặt mờ mịt.

Lúc trước bọn họ cũng không tin phục Thần lâu, cuối cùng chịu đủ loại ngược đãi ở đó mới dần dần thuần phục.

Tuy nói là thống khổ nhưng cũng miễn cưỡng xem là ký ức “tốt đẹp”, thật muốn nhìn đám người kia sau khi nào Ẩn Tinh cốc sẽ ra sao.

Một ít người bắt đầu tính toán phải làm sao mới được tổng bộ gọi về.

Nhưng trong quá trình thu phục thuyền hải tặc mặt quỷ vẫn phát sinh một chút ngoài ý muốn –

“Lâu chủ!” Đột trưởng đội hệ vệ vừa được phái đi gom lại tất cả những thứ trên thuyền hải tặc chạy về phía Cung Trường Nguyệt, báo cáo, “Chúng thuộc hạ phát hiện hai tù binh ở trên thuyền hải tặc!”

Cung Trường Nguyệt nhìn lướt qua vai hắn, thấy ở phía sau có hai người đang được khiêng lên thuyền, sau đó đặt trên bong thuyền không xa chỗ nàng đang đứng lắm.

Nàng khẽ nhìn hai người đang nằm, nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút quen mắt.

Đó là một nam một nữ, đều mặc y phục đỏ thẫm, chất liệu vải thoạt nhìn vô cùng quý giá, tuy nói chật vật bẩn thỉu nhưng không nghe được nhan sắc xinh đẹp kia.

Nàng kia hình như mặc trang phục Cận quốc, trên mặt có chút bẩn nhưng vẫn lộ ra ngũ quan xinh đẹp. Mà nam tử kia một thân cẩm bào như lửa, mái tóc đen tuyền phân tán ở phía sau, dung mạo tuấn mỹ nói không nên lời, mà bên tai hắn có đeo một la bàn vàng vô cùng hoa lệ.

Lúc Cung Trường Nguyệt chuẩn bị từ bỏ xem hai người này là ai, đột nhiên truyền tới tiếng thét kinh hãi của Thanh Sở, “Di? Đây không phải là Trì Luật Nhi và Trì Bắc Thành ca ca nàng sao?”

Lúc trước Thanh Sở và Trì Luật Nhi nói chuyện rất hợp, bây giờ thấy nàng chật vật như vậy nên cảm thấy rất kinh ngạc.

Lúc này, A Tân đang đứng ở bên kia bĩu môi, mở miệng giải thích, “Đây là lúc bọn ta ngăn một thương thuyền tìm được, bọn họ bị người ta hạ mê dược nhốt trong phòng, tay cũng bị trói, sau đó lúc vào tay bọn ta cũng liên tục dùng thuốc khiến họ mê man.”

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai người kia, trong lòng thầm nghĩ không tốt.

Hắn vì muốn trở lại Cận quốc, đã từng điều tra rất nhiều việc liên quan đến Cận quốc. Hắn biết, nam nhân trên tai có đeo la bàn chính là dấu diệu của hoàng thất Cận quốc, mà la bàn vàng là dấu hiệu của “chiến thần” Cận quốc.

Sau đó hắn biết mình chọc phải phiền toán lớn, muốn kết thúc chuyện này cũng không phải chỉ cần đem hai người họ về lại Cận quốc là được, phải biết rằng thân phận của hắn là Quỷ Diện Hải Vương, là đại hải tặc đầy tiếng xấu. Đến lúc đó có khi chẳng được báo đáp cái gì mà còn rước thêm phiền phức, không chừng còn bị Cận quốc vây lấy tiêu diệt ấy chứ, nhớ ngày đó, Cận quốc có không ít thương thuyền lọt vào tay hắn đâu.

Vì thế hắn nghĩ không làm thì thôi, đã làm là phải làm tới cùng, đem hai người họ vứt xuống biển, sẽ không ai biết bọn họ mất tích ở đâu, dù sao người bắt cóc cũng không phải mình.

Nhưng mà trong lòng hắn vẫn có chút cảm xúc phức tạp đối với Cận quốc, khiến hắn không thể ra tay được, cuối cùng chỉ có thể dùng mê dược với họ, ngẫu nhiên làm bọn họ thanh tỉnh rồi cho ăn bữa cơm, sau đó lại mê man tiếp, cứ lặp lại như vậy, hai người đó đã ở trong tay hắn gần nửa tháng!

“Ai, cái kia… có thể khiến họ tỉnh lại không?” Thanh Sở chạy đến cạnh A Tân, có chút lo lắng hỏi.

Trì Luật Nhi là bằng hữu thật sự đầu tiên của nàng. Mà với Thanh Sở, nhóm Lưu Thấm chính là người nhà.

A Tân không trả lời mà nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, thấy nàng không lên tiếng phản đối thì mới đưa tay lên, ra lệnh, “Chuẩn bị hai bồn nước.”

Thì ra bất tri bất giác hắn đã xem mình là thuộc hạ của Cung Trường Nguyệt, vì vậy mới theo bản năng nhìn nàng một cái. Chỉ là điều này có lẽ cả bản thân hắn cũng không biết.

Rất nhanh liền có người bưng nước lên, sau đó dùng nước lạnh đổ lên mặt Trì Luật Nhi và Trì Bắc Thành.

Trì Bắc Thành choáng váng cả đầu, sức lực như mất đi đảo mắt nhìn quanh, sau đó hắn đột nhiên mở to hai mắt, đôi mắt đen đầy sự cảnh giác.

“Hắt xì!” Trì Luật Nhi hắt hơi một cái rồi mở mê mang mở to mắt, lười biếng đứng lên, còn mơ màng hỏi một câu, “Đây là đâu a…”

“Luật Nhi…” Trì Bắc Thành mở miệng kêu, đang chuẩn bị nói tiếp thì nghe ở bên cạnh truyền đến một giọng nói khác rất vui mừng.

“Ha ha! Luật Nhi ngươi tỉnh rồi ! »

Trì Luật Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức mở to hai mắt, « Thanh Sở ! »

Một bóng người chạy vội tới, bổ nhào lên người Trì Luật Nhi.

Hai thiếu nữ lập tức giỡn với nhau.

Trì Bắc Thành nhìn thấy Thanh Sở, có chút sửng sốt, hẳn ngẩng đầu lên, nheo mắt lại mới nhìn thấy Cung Trường Nguyệt ở phía xa.

« Công… Công tử Ngọc ? » Hắn có chút do dự hỏi.

Bây giờ rốt cục Cung Trường Nguyệt cũng nhớ ra thân phận hai người – thì ra là Trấn Bắc vương của Cận quốc, Trì Bắc Thành và quận chúa Cận quốc, Trì Luật Nhi.

Nghĩ đến thân phận của họ, Cung Trường Nguyệt liền nhớ tới mục đích của mình – Xích Viêm thần mộc.

Nàng hơi nheo mắt, trong lòng bắt đầu tính toán.

Hai người này là hoàng thất Cận quốc, thật sự là một miếng ván rất tốt.

Chuyện ngoài ý muốn này rất nhanh liền kết thúc, hai người Trì Bắc Thành và Trì Luật Nhi gia nhập đội ngũ của Cung Trường Nguyệt, tuy nói đã biết những việc mình trải qua trong thời gian gần đây, nhưng họ không có ý trách tội A Tân mà chỉ đặt suy nghĩ vào người bắt cóc họ.

Tuy nói Trì Bắc Thành là « Chiến thần » Trấn Bắc vương của Cận quốc, võ công cao cường, cũng vô cùng cảnh giác nhưng lại bị người ta lừa gạt, dẫn đến một nơi không người, còn đem theo cục nợ Trì Luật Nhi nữa. Cuối cùng Trì Bắc Thành hai đấm khó địch lại bốn tay, chỉ có thể bó tay chịu trói, giây phút tỉnh táo cuối cùng, bọn họ thấy người kia cầm một miếng khăn trắng đặt lên mặt họ.

Đây hiển nhiên là một màn bắt có dự tính từ trước, còn vẻ mục đích thì đơn giản là thân phận đem lại phiền phức mà thôi, gần đây Cận quốc xảy ra tranh đoạt ngôi vị thái tử, Trì Bắc Thành giúp đỡ tứ hoàng tử, dĩ nhiên có không ít người hận hắn mà không biết hắn giúp đỡ là vì ý muốn của lão hoàng đế.

Lúc Trì Bắc Thành tắm rửa thay y phục thì suy nghĩ xem ai có khả năng làm việc này, cuối cùng kết luận còn hai người – một là đại hoàng tử, một là thất hoàng tử.

Ngoại trừ tứ hoàng tử thì đây là hai người có thể tranh ngôi thái tử, sau lưng bọn họ có thế lực, vì chèn ép tứ hoàng tử mà ra tay với mình thì cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.

Nhưng Trì Bắc Thành hắn không thể cứ quên chuyện này được.

Lúc nghĩ như thế, trong đáy mắt Trì Bắc Thành lướt qua một chút ánh sáng.

Chốc lát sau hắn lại nghĩ đến ân nhân cứu mạng mình – công tử Ngọc.

Nhớ tới thân ảnh huyền sắc đó, Trì Bắc Thành nheo mắt lại, đây là thói quen lúc hắn đang suy nghĩ.

Trước kia, hắn đã biết chủ nhân của Thần lâu thần bí mà cường đại chính là thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc, hơn nữa thời gian trước công tử Ngọc còn náo động rất lớn ở thiên hạ võ hội, lấy thân phận cao thủ tông sư đánh bại Huyền Nhiên chân nhân, trở thành người mạnh nhất của võ lâm. Việc này khiến cả giang hồ ồn ào náo nhiệt.

Nhưng mà Trì Bắc Thành không ngờ công tử Ngọc lại có thể thu phục thuyền hải tặc mặt quỷ này, còn khiến cho vua hải tặc mặt quỷ trở thành thuộc hạ của mình, thật sự là… không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà nghĩ đến công tử Ngọc chỉ cần đứng đó cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người, toàn thân đều tràn ngập uy nghiêm cùng khí phách, Trì Bắc Thành lại cảm thấy – ở trên người hắn, chẳng có chuyện gì là không thể.

Sự đánh giá cao đến mức thái quá này cũng khiến Trì Bắc Thành có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn đã lắc đầu cười, có lẽ lúc mình suy nghĩ đã tưởng tượng quá nhiều rồi, trên đời này làm gì có người như thế.

Bây giờ, Cung Trường Nguyệt đang nhìn thuyền hải tặc mặt quỷ chẳng còn giá trị gì bị vứt trên biển, mà đám hải tặc lúc trước sau khi thay đổi y phục của mình đã bị giam ở buồng cuối cùng. Quỷ Diện Hải Vương – A Tân chẳng hề có ý kiến gì với việc này, hắn biết thuộc hạ mình nếu không giam lại thì nhất định không phục, sẽ gây sự ồn ào trên thuyền, đến lúc đó mất mạng thì không biết đổ cho ai, cho nên như vậy vẫn tốt chán.

Bất quá hắn lại rất nghênh ngang đi lại trên thuyền, thỉnh thoảng còn đảo qua bên cạnh Cung Trường Nguyệt, lúc vừa định lại gần thì bị ánh mắt thâm trầm của Cung Trường Nguyệt đảo qua, đành ngượng ngùng lui lại.

Mấy ngày sau trôi qua rất nhanh, tuy rằng có gặp hai ba thuyền hải tặc, nhưng mà thực lực của chúng quá chênh lệch so với thuyền mặt quỷ, ngoài miệng thì tỏ vẻ lợi lại nhưng chỉ là hổ giấy, vừa đánh hai cái đã im luôn.

Vì thế thuyền của Cung Trường Nguyệt vô cùng thuận lợi yên ổn tiến vào thành thị có hải cảng lớn nhất Cận quốc – Thiên thành.

Thiên thành vô cùng phồn hoa, dĩ nhiên có thuộc hạ của Trì Bắc Thành, hắn lập tức nói thuộc hạ đem tin mình vẫn bình an nhanh chóng truyền về kinh đô, còn bản thân thì vẫn ở lại chứ không vội vã trở về.

Hắn có một tòa phủ đệ ở Thiên thành, lập tức mời đám người Cung Trường Nguyệt cùng vào ở phủ của hắn.

Cung Trường Nguyệt không có chút khách khí nào, trực tiếp đáp ứng rồi tiến vào phủ Trì Bắc Thành.

Với việc này, Trì Bắc Thành cũng không cảm thấy kỳ quái – nếu mà công tử Ngọc còn tỏ vẻ khách khí tôn kính gì đó mới khiến hắn sợ rớt hàm đấy, hơn nữa cái chuyện đó thật không thể tưởng tượng nổi. Còn thái độ bây giờ của công tử Ngọc thì thật quá bình thường.

Bất quá, đi theo Cung Trường Nguyệt vào phủ đệ Trì Bắc Thành cũng không phải là tất cả mọi người, chỉ lựa chọn mười thị vệ xuất sắc, bốn người Lưu Thấm và đại hải tặc A Tân, toàn bộ đều không khách khí ở lại phủ Trì Bắc Thành.

Sau đó, Cung Trường Nguyệt cũng không vội vã đòi hỏi Trì Bắc Thành dẫn đi tìm Xích Viêm thần mộc, nàng chỉ đứng lặng trong phòng, ôm một chậu hoa, yên lặng suy nghĩ làm sao để Thiên Thanh Ngọc Liên trưởng thành.

Lại một ngày rồi một ngày trôi qua.

Ngày đó, Cung Trường Nguyệt ngồi trong lương đình ở phủ đệ, tay cầm một quyển sách dạy đánh cờ, đối với tàn cuộc trên bàn cờ cứ ra dấu bên này lại ra dấu bên kia, nhưng vẫn chậm chạp không hạ cờ.

Tề Nhã đứng ở bên cạnh châm huân hương, Lưu Thấm cầm quạt lông nhẹ nhàng quạt cho Cung Trường Nguyệt.

Thời tiết đã bắt đầu nóng dần.

« Không bằng đánh thử một ván ? » Ở ngoài lương đình đột nhiên truyền đến một giọng nói.

Cung Trường Nguyệt quay đầu lại liền thấy Trì Bắc Thành đứng ở đầu cầu nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn như một người khiêm tốn tao nhã chứ không hề giống chiến thần suy tính toàn cục trên chiến trường.

Trì Bắc Thành đề nghị thật ra cũng khiến Cung Trường Nguyệt cảm thấy kỳ quái – tài đánh cờ của nàng rất kém cỏi, mỗi lần tìm người đánh cùng, ai cũng tránh xa, không muốn đánh với nàng, không ngờ Trì Bắc Thành lại tự đề nghị chơi cờ với mình ?

Đương nhiên, tự hắn đưa tới cửa, nàng cũng không thể dứt khoát cự tuyệt nhỉ ?

« Được. » Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu với Trì Bắc Thành.

Nụ cười trên mặt Trì Bắc Thành lại sâu thêm mấy phần, bước qua cầu đá tiến lại gần, đi đến chỗ ngồi đối diện Cung Trường Nguyệt.

Tề Nhã đi về phía trước, châm cho Trì Bắc Thành một ly « trà ».

Trì Bắc Thành nâng lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy một cảm giác mát lạnh lập tức tràn ra.

« Di ? Đây là ? »

« Nước ô mai ướp lạnh. » Tề Nhã cười cười với Trì Bắc Thành.

Thời tiết này chủ tử nhà nàng không uống trà, cho nên nàng dùng ấm trà làm nước ô mai ướp lạnh.

« Thì ra là vậy. » Trì Bắc Thành tỉnh ngộ, hắn cứ nghĩ sao hương trà lại có chút không đúng, thì ra là nước ô mai ướp lạnh.

Thật ra hắn không thích uống đồ ngọt gì đó, nhưng bây giờ uống một ngụm nước ô mai ướp lạnh lại có chút hương vị khác lạ. Hơn nữa nước ô mai ướp lạnh này cũng không quá ngọt, mà vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu.

Trì Bắc Thành nhịn không được uống thêm một ngụm lớn, chén trà bây giờ đã thấy đáy.

Sau đó, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ, đặt chén trà xuống, hứng trí bừng bừng đánh cờ với Cung Trường Nguyệt.

Lúc đầu khi nói ra đề nghị kia, trong lòng Trì Bắc Thành cứ nghĩ công tử Ngọc mọi thứ đều giỏi, lại nhìn thấy bộ dạng tùy tiện kia rất có phong thái đại sư a, nghĩ có lẽ kì nghệ cũng tốt lắm. Ai biết được khi thật sự chơi cờ thì tài năng của Cung Trường Nguyệt khiến hắn chấn động rồi.

Thì ra, công tử Ngọc cũng có thứ không làm được… Trì Bắc Thành yên lặng nghĩ.

Cung Trường Nguyệt nhìn bàn cờ suy nghĩ một lúc lâu rồi mới khó khăn hạ xuống một quân.

Trì Bắc Thành nhìn thấy vị trí hắn hạ quân cờ cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa, hắn đã muốn chết lặng luôn rồi. Hắn lấy ra một quân cờ từ trong hộp, « ba » một tiếng đặt xuống bàn cờ, trực tiếp đánh tan quân lính màu đen của Cung Trường Nguyệt.

Sau đó Trì Bắc Thành mới hồi phục tinh thần – hắn vậy mà không để ý đánh thắng công tử Ngọc rồi !

Hắn ngẩng đầu, len lén nhìn vẻ mặt Cung Trường Nguyệt, lúc đang nghĩ nàng có tức giận xong thì Cung Trường Nguyệt thoải mái mở miệng thừa nhận –

« Ta thua. » Trong mắt Cung Trường Nguyệt đầy sự bình tĩnh, không hề cảm thấy ngượng ngùng.

Nàng thua cũng là đúng lý hợp tình.

Trì Bắc Thành muốn mở miệng an ủi Cung Trường Nguyệt một chút, lại cảm thấy không thỏa đáng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho tốt, liền cười nói một câu, « Có thắng tất có thua, có thua tất có thắng. »

Cung Trường Nguyệt không để ý lời hắn nói, nàng biết trình độ của mình ở mức nào, cũng không cảm thấy cái gì đả kích hết.

Trì Bắc Thành thấy Cung Trường Nguyệt hơi rủ mắt xuống, cảm xúc trong đôi mắt xinh đẹp bị giấu đi, chỉ còn lại mặt nước bình tĩnh không gợn sóng.

Hắn giật mình, nhịn không được chỉ vào bàn cờ nói, « Thật ra ý tưởng lúc ngươi hạ cờ không tệ, nhưng ngươi không nên dừng cờ ở đây, mà phải đặt ở nơi này, như vậy mới đủ khả năng hoàn toàn áp chế thế cờ của ta… » Hắn cứ nói rồi cứ, không ngờ lại thao thao bất tuyệt luôn.

Thật ra, Trì Bắc Thành không phải là một cao thủ chơi cờ, nhưng cũng là một kì tài, lúc nhàn nhã ở nhà vẫn thích nghiên cứu ván cờ.

Cờ vậy, có thể là một trong ít thứ mà hắn hứng thú.

Cung Trường Nguyệt cũng không tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, chỉ im lặng lắng nghe.

« A ! Bắc Thành ca ca ! Cuối cùng cũng thấy ngươi!” Ở bên ngoài lương đình chợt truyền đến một giọng nữ nũng nịu.

Nghe âm thanh này, Trì Bắc Thành chỉ cảm thấy da đầu run lên từng đợt, thầm nghĩ không tốt – sát tinh này sao lại đến đây?

Chỉ thấy ở đối diện cầu đá có một thiếu nữ mặc bối tử thanh y, trên y phục của nàng có hoa văn được thêu bằng chỉ bạc, dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ khiến y phục kia hoa lệ vô cùng. Theo lý mà nói, y phục như vậy nên phối với trang sức trong sáng thuần khiết, nhưng trên đầu thiếu nữ này lại cắm một cây trâm dài rất lộng lẫy, mỗi khi lay động liền lóe lên hào quang. Trên cổ tay nàng đeo một đôi vòng phỉ thúy, cả người thoạt nhìn quý khí không thể tả, nhưng cũng tục tằn khó nói nên lời.

“Ai! Bắc Thành ca ca! Sao ngươi lại không để ý tới ta nha!” Thiếu nữ u oán nhìn Trì Bắc Thành đang cứng ngắc, vòng eo khẽ động, chuẩn bị đi qua cầu đá.

Cung Trường Nguyệt vốn lẳng lặng suy nghĩ về ván cờ, nàng một tay nâng cằm, một tay cầm quân cờ, nhẹ nhàng ướm thử quân cờ xuống, mày khẽ nhíu, một bộ dạng đang thắc mắc khó hiểu.

Nhưng trong nháy mắt thiếu nữ kia nhấc chân chuẩn bị bước qua cầu đá, ánh mắt Cung Trường Nguyệt phát lạnh, quân cờ trong tay lập tức bắn ra ngoài.

—-

Bộ y phục mà bạn nữ vừa xuất hiện gọi là “bối tử”, hay còn gọi là y phục vải bồi đế giầy.

Vải bồi đế giầy (tiếng Hán: 褙子): hay còn gọi là bối tử, xước tử. Là trang phục mà các thiếu nữ cổ đại hay mặc, thuộc về Hán phục. Về hình thức thì lấy cổ áo thẳng xuống vạt áo làm chính, hở nách, vải lụa buộc bên hông, vạt áo dài qua gối, dần dần trở thành lễ phục của các thiếu nữ sau này.

Đối với bối tử có tay áo rộng, ở phía trước chỉ có vạt áo, trang trí bằng những đường viền hoa, hơn nữa cổ áo vẫn thường được mở rộng.

Với bối tử có táy áo dẹp, ở cổ tay và cổ áo đều được trang trí bằng đừng viền hoa, viền hoa kéo dài từ cổ áo đến gần ngực.

Đại Tống chịu ảnh hưởng của triếu học Tống – Minh, thẩm mỹ của mọi người thường thiên về mộc mạc, bối tử của nam nhân Đại Tống thường được dùng ở trong nhà, rất ít khi mặc ra ngoài. Còn bối tử của nữ nhân thì thường được mặc khi ra ngoài, trở thành một trong những kiểu dáng y phục điển hình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.