[Dịch]Âm Dương Thần Thám

Chương 11 : Triệu gia án ( 7 )




Công Tôn Sách thay y phục pháp y rồi đi vào phòng chứa thi thể, Dương Tiễn cũng muốn vào nhưng lại bị ngăn ở bên ngoài.

" Ta muốn vào! " Dương Tiễn trừng mắt.

" Ngươi cái hài tử vào cái rắm! " Trương Long cũng trừng lại " Bọn ta còn có chưa được vào đâu. "

" Các ngươi là các ngươi, ta là ta! " Dương Tiễn lại tiếp tục trừng mắt.

" Ngươi đừng mơ! " Trương Long cũng lại tiếp tục trừng mắt. Triệu Hổ đứng bên cạnh nhìn cũng có xu thế muốn vào giúp hắn nhưng chưa kịp làm gì thì giọng Công Tôn Sách đã từ trong truyền ra " Cho Dương Tiễn vào đi. "

Dương Tiễn hừ lạnh, khiêu khích nhìn hai kẻ đứng đối diện một cái mới chịu đi vào.

Trương Long Triệu Hổ tức tới nghiến răng, thầm nghĩ tối nay nhất định phải cho nhóc con này ăn một bữa cơm tối thật đáng nhớ.

Cẩn thận đóng cửa lại, Dương Tiễn thấy Công Tôn Sách đang khám nghiệm tử thi, bên cạnh là Bao đại nhân và Triển Chiêu. Triển Chiêu thấy Dương Tiễn vào thì có chút không vui. Nữ hài tử nhà người ta thì ngoan ngoãn ở nhà chơi đồ chơi, nữ hài từ Khai Phong phủ lại cứ thích đi tra án với nhìn tử thu, thật hết nói nổi.

Dương Tiễn không thèm nhìn hắn, một mạch chạy tới bên cạnh Công Tôn Sách, thấy có cái ghế liền lôi qua, sau đó đứng lên ghế nhìn xuống. ( Khổ, lùn quá nên không với tới được phải nhờ ghế

Dương Tiễn và Công Tôn Sách không hẹn mà cùng trả lời. Sau đó lại liếc nhau một cái. Công Tôn Sách hứng thú hỏi " Ngươi biết khám nghiệm tử thi? "

" Biết chút ít. " Dương Tiễn thành thật trả lời, mỗi lần khám nghiệm đều để cái con chó ngốc kia đi làm, hắn chỉ đứng một bên nhìn, xem như cũng biết chút ít.

Bao đại nhân rất có tinh thần ham học hỏi hỏi tiếp " Sao lại là một kiếm mất máu? "

Công Tôn Sách chỉ vào vết thương trí mạng trước ngực thi thể, giải thích " Đại nhân nhìn xem, tuy xung quanh đã bị hoại tử không thấy rõ nhưng vẫn có thể thấy mơ hồ ở đây có một vết chém rất sâu, cơ hồ có thể nhìn thấy xương, vết chém sắc xảo gọn gàng, một đường khá thẳng, xem ra ngươi xuống tay rất dứt khoát. Học trò đã xem xét khắp người thi thể nhưng không tìm thấy vết thương khác, như vậy có thể khẳng định là nạn nhân sau khi nhận một chém này chỉ cần tầm chưa được nửa chung trà đã mất máu mà chết. Có thể thấy hung thủ rất hiểu rõ cơ thể con người, một chém này chém đứt dây động mạch, khiến cho máu càng dễ thoát ra. "

Bao đại nhân gật đầu, hỏi Triển Chiêu " Triển hộ vệ thường xuyên dùng đao, không biết có ý kiến gì hay không? " Đối với một kẻ quanh năm được người bảo vệ không đụng đao kiếm như Bao đại nhân, đao và kiếm cơ hồ được đem xếp thành một loại.

Triển Chiêu nhìn thi thể nói " Một kiếm gọn gàng, sắc bén như vậy thì có vẻ là người có võ công khá cao, xem ra cũng được đứng hàng cao thủ hạng hai. Xét theo hướng kiếm chém xuống thì có thể thấy người này thuận tay trái. "

" Hung thủ thuận tay trái ... Sao mọi người không nghĩ đây là do kiếm gây ra? " Bao đại nhân hỏi.

" Đại nhân, ngài nhìn vết thương đi. Đây là vết cắt rất mỏng, chỉ có kiếm mới có thể cắt một đường mỏng như vậy, nếu dùng đao thì vết thương sẽ rộng hơn. Còn nếu sử dụng các vũ khí khác thì sẽ không có một đường thẳng như vậy. " Triển Chiêu ôn hòa trả lời, còn lấy minh chứng rất rõ ràng.

Dương Tiễn bỗng nhiên hỏi " Sao các ngươi nghĩ đây là do con người gây ra? "

Bao đại nhân sửng sốt " Không lẽ đây không phải do con người? "

Dương Tiễn lắc đầu " Ta chỉ hỏi vậy thôi, dù sao ở Triệu gia không phải đang đồn lên là có ma sao, có lẽ là do ma làm không chừng. " Trong giọng nói non nớt chứa đầy ý cười.

" Không lẽ có con ma rảnh rỗi tới mức đi dùng kiếm? " Công Tôn Sách không hổ là hồ ly, rất nhanh chóng phản bác.

Dương Tiễn nhún vai cười " Chắc là vậy. "

Cả ba người kia chỉ cười, không tiếp tục bàn về vấn đề này, nội dung lại tiếp tục quay quanh thi thể, chỉ có điều lần này là đang khám nghiệm thi thể của vị thiếp thất họ Liễu.

Công Tôn Sách thuần thục đem y phục thi thể cởi ra, vì đã chết được mấy ngày nên thi thể đã có dấu hiệu hoại tử, khuôn mặt đẹp đẽ nay lại trở nên đáng sợ.

Khi giải khai y phục xong, Dương Tiễn bỗng ngửi thấy từ thi thể bốc ra mùi hương tìm ra ở phòng của mấy vị phu nhân đã chết.

" Mùi này là mùi hồi sáng? "

Công Tôn Sách gật đầu " Đúng vậy, nhưng ở đây lại nồng hơn. " Nói xong như nhớ ra cái gì đó vội quay sang thi thể mấy vị thiếp thất còn lại, cúi xuống ngửi ngửi y phục của họ, cũng ngửi thấy mùi hương này, nó còn nồng hơn cả mùi hoại tử của thi thể. Ngửi xong thì đi về chỗ cũ bên cạnh xác của thiếp thất họ Liễu, nhíu chặt mày " Tất cả thi thể đều có, mùi còn rất nồng. "

" Mùi còn rất nồng? Thi thể này chôn ít nhất cũng đã được một ngày, sao mùi còn có thể nồng như vậy? "Dương Tiễn lắc đầu " Xem ra mùi hương này có vấn đề. "

" Đúng vậy, nguyên nhân chết không phải do mùi ở huân hương mà là mùi ở chính y phục của họ. Nếu như mặc loại y phục có dính mùi này đi ngủ thì rất có khả năng sẽ chết ở trong giấc ngủ. Như vậy có thể giải thích tại sao mấy vị thiếp thất này lại chết mà không ai biết. "

"Nhưng nếu mùi nồng thế này thì sao không có ai phát hiện? Chẳng lẽ mấy nha hoàn bên cạnh đều không có mũi? " Bao đại nhân hỏi.

Triển Chiêu lắc đầu " Mấy vị phu nhân nhà giàu thường mua túi thơm phấn thơm hoặc tắm dược liệu để cả người có mùi hương thơm, có thể họ cũng như vậy. Chỉ là không biết sự độc hại của nó mà thôi."

" Đúng vậy, nhưng mùi hương gay mũi như vậy rất ít người dùng, mai phái mấy người đi hỏi han mấy việc này sẽ rõ hơn. " Công Tôn Sách suy nghĩ, cẩn thận ra nói.

Bao đại nhân, Triển Chiêu và Dương Tiễn gật đầu. Dương Tiễn nhìn mấy thi thể, nhíu mày " Sao ở đây thiếu một cái xác? "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.