[Dịch]Ái Phi,Nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 242 : Phiên ngoại 8: Truy thê, hoàng phi rất hội trang [ bát ]




Công bình? Hoàng phi yêu dấu, ta cũng không nhớ rõ, khi nào thì dạy nàng cánh tay lại hướng ra ngoài như vậy, phải biết rằng, ta, hiện tại, đã không giống ta của ngày trước, bất cứ chuyện gì, ta đều có khả năng làm được.” dáng vẻ an nhàn, nhưng trong lời nói lại tỏa ra lãnh ý, tựa như gió rét cuối động, rét lạnh thấu xương. Hoàng phi? Cái gì là hoàng phi? Tiểu Ngư Nhi khó hiểu mở to mắt nhìn phụ thân cùng mẫu thân sắc mặt khác nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi lại tỏ ra khá bình thản, không hề có cảm giác khẩn trương, cánh môi nhỏ còn tà tứ cong cong, đem cằm gác lên vai phụ thân, một bộ ngồi xem kịch hay.

Hắn là đang uy hiếp mình! Y Y cắn cắn môi, không được, mình tuyệt đối không thể yếu thế, đã nhiều năm như vậy, hắn đến bây giờ mới đến tìm mình, nói như thế nào đều là hắn không đúng.

“Cánh tay hướng ra ngoài thì đã sao, cho dù là ngươi,… ngươi hiện tại quyền thế đã không còn giống như xưa, thì thế nào, sao, muốn bắt ta đến đại lao hay sao?” nói đùa, mình lại không phạm tội, vì sao hắn cứ làm như mình đang phạm phải tội ác tày trời gì không bằng, còn bày ra cái khuôn mặt đáng ghét như vậy.

Xem ra nàng thật đúng là không biết khiến mình ăn “giấm chua” sẽ có hậu quả gì, còn nữa, cái tên Mẫn Hách chết tiệt kia cứ nhìn mình cười mỉm như vậy, hắn nhất định là cố ý!

“Tiểu Ngư Nhi, đi cùng cha, được không?” sắc mặt hắn vừa chuyển, đúng là không hề để ý tới Y Y.

“Đi đâu?” Tiểu Ngư Nhi trừng mắt nhìn, cùng cha đi, vậy nương thì sao?

“Đi đến nơi mà cha cùng nương đã cùng nhau lớn lên, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, như thế nào?” Cho dù là dụ dỗ, hắn cũng muốn đem con mang về

Y Y hai tay chống hông, cũng muốn biết Khâu Trạch rốt cuộc muốn làm cái gì, cho dù dụ dỗ được tiểu tử thối đó thì đã sao, hắn thực nghĩ rằng, mình sẽ ngoan ngoãn cùng hắn cùng nhau trở về sao? Nằm mơ!

Lặng lẽ quan sát một bên, bàn tay to vỗ vỗ lên bả vai nàng, Mẫn Hách dùng khóe mắt nhẹ nhàng mà nghễ , muốn xem Y Y rốt cuộc sẽ có phản ứng gì. Nếu là ngày thường, nhất định nàng sẽ “một sống một còn” đến cùng với Khâu Trạch, sau đó hất bay cánh tay mình, nhưng hôm nay, kì lạ, nàng ngược lại chỉ là cau mày, không nói lời nào, quả thật không…bình thường.

“Hảo hảo hảo,” Tiểu Ngư Nhi liên tục nói ba từ ‘Hảo’, vừa nghe nói có thức ăn ngon , khuôn mặt nhỏ nhắn đều diệu diệu sinh huy,“Vậy nương cũng cùng chúng ta trở về sao?”

“Nàng đương nhiên sẽ cùng chúng ta trở vể.” Phù Vân Khâu Trạch kiên định địa gật gật đầu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu con trai, trong mắt đãng mãn ôn nhu.

Đây là con của hắn cùng Y Y, sáu năm, Lạc Dật, ngươi chơi cũng thật lâu, mang theo mẫu tử bọn họ chạy trốn tới góc này, hại mình ở Thanh Sơn tìm nhiều năm như vậy! Mà Mẫn Hách, còn ở giữa trợ giúp, phái người che dấu hành tung của hai người, điểm này cũng làm hắn cực kì khó chịu, hiện tại, còn có vuốt sói của hắn, dám đặt lên vai nàng, thật là khiến hắn nổi điên mà!

“Ai nói cùng ngươi trở về, nơi đó ngoại trừ ăn ra cái gì cũng không tốt, thằng nhãi con, không được đi!” Tức giận đứng lên, cũng không chú ý bàn tay trên vai vì thế mà “thay đổi vị trí”, nàng, một tay chống eo, một tay chỉ vào Tiểu Ngư Nhi, mắt hạnh híp lại.

Phù Vân Khâu Trạch chết tiệt, thì ra cũng không phải đơn thuần là muốn bắt cóc con, mà là muốn dùng khổ nhục kế, đem con đến dụ dỗ mình!

“Thực không trở về?” Người nào đó tựa hồ đã hơi mất kiên nhẫn.

“Không trở về!” Kiên định gật đầu, nàng đã quyết tâm, ít nhất cũng phải bắt hắn chờ nàng sáu năm, sau đó mới trở về.

“Hảo, người đâu, đem nơi này hủy đi, toàn bộ dời đến hoàng cung, bằng không, đem toàn bộ Vân thành di dời một thể, dù sao lãnh cung lớn như vậy , nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nhiều người sẽ náo nhiệt một chút.”câu nói nhẹ nhàng, thoải mái, thật giống như mệnh lệnh vừa rồi là một câu nói bâng quơ hết sức bình thường như: thời tiết hôm nay rất tốt, thích hợp dạo phố, thưởng hoa…tử bào vung lên, sáu gã nam tử phía sau nháy mắt liền muốn bắt đầu hành động.

Không, không phải chứ? Đem toàn bộ Vân thành đều dời đến hoàng cung? Tuy nói Vân thành chỉ là một thành nhỏ ven biên cảnh, nhưng mà,….đang đùa sao?!

“Ta cũng tán thành, trong cung quá mức lạnh lùng, còn không bằng dân gian hảo ngoạn chút.” Mẫn Hách nãy giờ vẫn trầm mặc không nói đột nhiên lên tiếng tán thành, bàn tay khẽ nâng lên, làm cho ống tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn, đối lập cùng sắc đỏ rực rỡ của y phục, lại càng có vẻ kiều mỵ vô cùng.

Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn sáu gã đại hán bắt đầu di chuyển, dọn dẹp mọi thứ trong nhà: nào chậu hoa, chăn mền, mộc bồn, tất tần tật đều muốn dọn đi cả……

“Ngưng!” Hét lớn một tiếng, nàng lấy tốc độ cực nhanh phóng đi, đoạt lại toàn bộ đồ đạc trong tay bọn họ, thả xuống tại chỗ, đương nhiên, là vì nàng rinh không nổi a.

“Như thế nào, đáp ứng theo ta về nhà ?” Khâu Trạch bạc thần giương lên, có chút vừa lòng với phản ứng của nàng.

Về cái gì mà về, nàng bất quá là đang bảo hộ nhà mình thôi! Lạnh lùng trừng mắt, nhìn hắn liếc mắt một cái, trong lòng thật ra cũng bị một chữ “nhà” trong câu nói của hắn làm cho rung động, xác thực, nơi đó là chính là nơi mình lớn lên từ nhỏ, tuy rằng nhiều lần muốn trốn đi, nhưng sáu năm cách biệt, không lúc nào nàng không hoài niệm về những ngày tháng đã qua.

Trước đây, nàng sợ cảnh hậu cung tranh đấu, nhưng sự thật, hắn tuy là hoàng đế, nhưng chỉ có một mình nàng là phi tử, mấy cảnh cung đấu cẩu huyết kia đương nhiên cũng không có, nhưng mà, nàng cũng từng bị người khác dùng dao ám toán, bị hạ độc,…rồi lại một lần thay triều hoán vị, may mà Mẫn Hách không có dã tâm với hoàng vị, gút thắt cũng được cởi bỏ, mọi việc mới được kế thúc.

Nàng ngay cả lí do vì sao mình không muốn trở về cũng nghĩ không ra, dù sao, mình thật sự thành công trèo tường đi ra ……

“Không, ai nói ta muốn trở về!” chết cũng không muốn thừa nhận a! Ai bảo hắn sáu năm rồi không đến tìm mình.

“Vậy tiếp tục dọn!” Hắn ra lệnh một tiếng, nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ hơn,“Một cái cũng không lưu lại, người, một người cũng không để sót!”

Gì? Người cũng phải tiến cung? Nàng ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Mẫn Hách, lại thấy hắn hứng thú dào dạt nhìn đám thị vệ lăng xăng thu dọn, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.

“Hảo hảo hảo, mọi người cùng đi ăn ngon ngon.” Tiểu Ngư Nhi căn bản là không rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ là vừa rối nghe cha nói, cả Vân thành sẽ cùng đi, nhất thời hưng phấn vỗ tay, tay nhỏ bé vỗ vào nhau, “Ba ba” Vang.

Hảo cái gì hảo, không có gì “hảo” hết! Y Y quýnh lên, thực hận không thể cốc đầu con một cái, chỉ nhớ ăn!

“Ngươi dám dời, ta liền đi, ai muốn động vào một cành cây ngọn cỏ của Vân Thành, cho dù không mang theo Tiểu Ngư Nhi, ta cũng sẽ rời đi!” nếu đã như thế, vậy nhìn xem, ai “tàn nhẫn” hơn ai!

Nàng mỉm cười, nhìn gương mặt Khâu Trạch nhất thời đen lại, nụ cười cũng cứng ngắt, lần này, khẳng định ta sẽ thắng!

Ai ngờ, hắn lại phun ra một câu:“Thứ cho không tiễn xa được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.