[Dịch]Ái Phi,Nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 196 : chi cảnh trong mơ kiếp trước [33] hai vị lão giả xuất hiện




Viêm Hi lạnh lùng nhắm mắt, mân nhanh bạc thần, khuôn mặt tuấn mỹ tuy là có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt kiên nghị cũng là làm cho Khinh Âm rung lên.

Hắn không sợ mình ~! Lại càng không sợ hãi tử vong!

“Trước không nói Ngân Nhi đáp ứng hay không đáp ứng, ta cũng sẽ không đáp ứng, Khinh Âm, trừ phi ngươi giết chết ta, nếu không, cả đời này, Ngân Nhi cũng không hướng về ngươi, lòng của nàng, mãi mãi chỉ có ta.” Không cho Khinh Âm chút mặt mũi, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, kiềm chế phẫn nộ trong lòng, hắn cúi đầu, ôn nhu cười nói.

Ngân Nhi ngẩn ra, có chút khẩn trương, gương mặt cũng buông lỏng, mỉm cười.

“Chưa bao giờ thay đổi.”

Thân ảnh màu trắng cứng đờ, Lạc Dật không cần quay đầu, chỉ dựa theo lời nói của bọn họ, hắn cũng có thể cảm giác được hai người tâm linh gắn bó, đây là điều mà mình cùng nàng chưa bao giờ có .

Vẫn nhớ rõ như in khi ấy, nàng ngọt ngào ôm lấy cánh tay hắn làm nũng, nói nàng rất sợ, nhưng chưa bao giờ nói ‘tâm của nàng chưa bao giờ thay đổi’, hẳn là, từ trước đến nay, chỗ đó, vốn chưa từng dành cho hắn, chính mình, cuối cùng vẫn ‘chậm’ sao?

“Ngươi cũng thấy rồi đấy? Cái gì cảm thụ? Lạc Dật, đừng nói cho ta biết ngươi không hề ghen tị, không có phẫn nộ, đây chính là cảm giác bị người khác cướp mất người yêu!” Mím môi, ánh mắt Khinh Âm tràn đầy châm chọc. Khinh Âm nhìn Lạc Dật thay đổi nét mặt, không khỏi giơ lên khóe môi, hắn chính là muốn Lạc Dật cóca3m giác này, ghen tuông, chính là độc dược chí mạng nhất.

“Lạc Dật ca ca!” Ngân Nhi kéo kéo Lạc Dật, thấy hắn không quay đầu lại, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột,

“Lạc Dật ca ca ở trong lòng Ngân Nhi là đặc biệt nhất, là người một nhà, Lạc Dật ca ca, huynh đừng nghe lời ly gián của hắn!”

Người một nhà, đúng vậy, người một nhà! Chua sót cười, Lạc Dật gật gật đầu.

“Ngân Nhi yên tâm, Lạc Dật ca ca sẽ không nghe lời hắn, cho dù người Ngân Nhi thích là ai, yêu là ai, chỉ cần trong lòng muội có vị trí nhỏ nhoi dành cho Lạc Dật ca ca, mặc dù chỉ là người một nhà, ta cũng sẽ không sinh khí.” (TT^TT cảm động quá)

“Ngươi có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ ngọt ngào, thành hôn, sinh con, còn mình thì đứng một bên ra vẻ ‘âm thầm chúc phúc’ hay sao?” tiếng nói Khinh Âm đột nhiên trở nên có chút khàn khàn, tựa hồ không chỉ là muốn nhắc nhở Lạc Dật, nhưng còn nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể mềm lòng, mất đi rồi, sẽ không thể đoạt trở lại.

“Đó là ngươi, không phải ta.” Khinh Âm lắc đầu,“Ta sớm làm tốt chuẩn bị, vô luận như thế nào, đều chiều theo Ngân Nhi, chỉ cần là điều nàng ấy muốn thìa sẽ làm.”

“Ngươi!” Khinh Âm cắn chặt răng, mi tâm một điều, “Xem ra, vô luận như thế nào, hai chúng ta cũng không thể chung đường, bản tướng quân cũng không muốn nhiều lời, ngươi, nếu như muốn bảo vệ Ngân Nhi, cũng đừng ngăn cản bản tướng quân giết Viêm Hi, xem nàng như thế nào đối hắn chết tâm, một người đã chết, sao có thể yêu, tất cả đều là ‘công dã tràng’!” Đúng vậy, chỉ có Viêm Hi chết đi, nàng mới có khả năng yêu thương chính mình.

Âm ngoan cười, ngón trỏ nhẹ nhàng nhất câu, tia chớp lập tức bắn ra từ rất nhiều phương hướng, vây quanh ba người.

Xem ra, hắn là muốn phân tán sự tập trung của mình, từ đó đạt thành thủ đoạn. Lạc Dật chỉ là nhẹ nhàng ngắm liếc mắt một cái, chờ tia chớp, thôi, nhiều lời vô ích.

“Bắn!” lạnh giọng chỉ thị, tấ cả tia chớp đồng loạt xuất tiến.

Mắt thấy Lạc Dật không chút chống cự, Khinh Âm chỉ chờ ba người bị đánh trúng, đột nhiên, một vòng tròn khí đột nhiên sinh ra, phiếm ánh sáng, đem ba người bao quanh, khỏa nhập vào trong đó, tia chớp không chỉ không làm thương tổn ba người chút nào, ngược lại còn bị bắn trở về.

Tại sao có thể như vậy!

Khinh Âm đen mặt, nhìn thấy tia chớp đều bị bắn trở về, trong khoảng thời gian ngắn không thể tránh né, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

“Tướng quân cẩn thận!” thanh âm một thương lão đột nhiên vang lên, trước mặt Khinh Âm xuất hiện một chưởng lực trong suốt, kỳ dị chính là đều đem tia chớp đều nhét vào trong đó, trôi đi không thấy.

“Mộ trưởng lão!” Khinh Âm vui vẻ, không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện.

Cứ nghĩ rằng lão bản đã hồi sơn ẩn cư, giờ phút này, lại xuất hiện ở trước mặt hắn, nắn vuốt chòm râu, lão giả nhìn nam tử áo bào trắng, rốt cục biết cái gì gọi là ‘cao nhân’, đó là hắn .

“Mộ trưởng lão vì sao đã đi còn quay lại, đa tạ ngươi đã cứu bản tướng quân, đợi khi khải hoàn sẽ trọng thưởng!” Chỉ cần có hắn ở đây, vậy đối phó với Lạc Dật sẽ dễ dàng hơn, khẩu khí của Khinh Âm thoải mái không ít.

Mộ trưởng lão? Lạc Dật vung tay lên, banh vải nhiều màu giống như bọt biển biến mất, trôi đi.

“Lão phu trở về cũng không phải vì cái gì, tướng quân chớ nghĩ nhiều, chính là, nàng đã không thể lưu ở bên cạnh người, thỉnh Vương gia không cần lưu luyến.” Lão giả có chút thâm ý nhìn Ngân Nhi, ấn đường của nàng biến thành màu đen, chỉ sợ không lâu nữa sẽ rời xa nhân thế, tướng quân nếu cứ chấp mê như thế, cũng khó tránh liên lụy.

Đúng vậy, hắn lần này trở về là vì trên đường đăng sơn (lên núi), tính được tướng quân có một kiếp nạn, cho nên phi thân chạy về, nhưng tuyệt đối không phải kiếp nạn như thế, mà là về nàng kia.

Không bỏ xuống được, sẽ cùng nàng diệt vong.

Đối với Lạc Tang mà nói, là một cái vừa mới trôi đi, hắn cũng không thể không gấp trở về.

“Có ý tứ gì?” Khinh Âm vốn đang nở một nụ cười mị hoặc, đột nhiên cứng đờ, thanh âm lạnh lẽo.

“Ý tứ chính là, nếu tướng quân không buông tay, tánh mạng các người đều khó bảo toàn.” thanh âm của mốt thương lão khác vang lên, thân hình chợt lóe, dừng ở bên cạnh Viêm Hi,“ chúng ta vốn không nên nhúng tay , sư huynh, nhưng sự tình đã như thế, xem ra, thật sự là không thể tránh né .”

“Là người, lão tiền bối, người còn sống!” Viêm Hi mừng rỡ, nhưng nghe lão giả thế nhưng xưng hô với lão giả cứu Khinh Âm là sư huynh, cũng có chút kì quái.

“Còn sống, sư huynh sao có thể nào giết ta? Viêm Hi, vận mệnh ba người các ngươi, quả thật là một đoàn rối rắm, không thể chia lìa, nếu như không có một người chịu buông tay, chỉ sợ, hại hết các ngươi.” Lão giả thở dài, ánh mắt có chút bi thương.

“Thỉnh lão tiền bối chỉ giáo?” Ngân Nhi cảm giác được hai vị lão giả dùng ánh mắt rất quái dị xem xét chính mình, tâm chợt lạnh, không khỏi hỏi.

“Hẳn là hỏi thẳng hắn đi, kỳ thật, hắn hẳn là đã sớm phát giác, cho nên mới đi khắp nơi thu thập thảo dược cứu ngươi, nhưng mà, hết thảy đều là mệnh, kéo dài một đoạn thời gian, nhưng chỉ sợ là không thể xoay chuyển càn khôn .” Mộ trưởng lão chỉ vào Viêm Hi, ánh mắt phức tạp.

Lạc Dật ca ca? Vì cái gì muốn hỏi Lạc Dật ca ca, hắn phát giác cái gì? Ngân Nhi cảm thấy có chút bối rối, nhìn hắn, không ngờ, huynh ấy đúng là xoay mặt sang hướng khác, tránh né ánh mắt truy vấn của nàng.

“Nàng sẽ không chết, bọn họ cũng sẽ không tử.” Lạc Dật chung quy là không thể xem nhẹ ánh mắt cầu xin của nàng, trầm giọng nói xong một ‘kết cục’ mà mình sớm tiên đoán.

“Ngân Nhi sẽ chết?” Viêm Hi không thể tin hỏi,“Như thế nào lại như vậy, không phải chỉ cần có dược của ngươi, là nàng có thể sống sót, có hy vọng chữa khỏi hay sao?” Rõ ràng hạ nhân trong tướng quân phủ đều nói rằng hắn sẽ chữa khỏi cho Ngân Nhi, Ngân Nhi sao có thể chết được?

Tất cả mọi người đều im lặng, không ai lên tiếng, liền ngay cả Ngân Nhi sắc mặt đều dị thường trắng bệch, nàng biết, Lạc Dật ca ca cũng không nói dối.

Nhưng như thế vừa nói, cũng thuyết minh, bọn họ ba người, tánh mệnh đều gặp nguy hiểm.

“Cho dù chết, bản tướng quân cũng tuyệt không đem Ngân Nhi giao cho hắn!” Khinh Âm lạnh lùng mở miệng.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lạc Dật âm trầm, mà trên mặt hai vị lão giả cũng trở nên có chút bất đắc dĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.