[Dịch]Ái Phi,Nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 195 : chi cảnh trong mơ kiếp trước [32] đến thế nào, đều không thể thoát khỏi




Nụ cười trên mặt Khinh Âm cứng đờ, trong lòng nhấp nhô bất an, nhưng lại cảm thấy lời của nàng có chút kỳ quái.

Ba người, đều là lẳng lặng ngóng nhìn nàng.

“Nàng……” Viêm Hi dừng một chút, nhìn gương mặt nghiên nghiên của nàng,

“Ngân Nhi, nàng không phải… nhớ ra cái gì rồi?” khẩu khí cẩn thận, cân nhắc, sợ hết thảy đều là mộng, một khi tan biến, cái gì cũng nắm bắt không được .

“Nhớ rõ… nhớ rõ cái gì?”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, quay đầu cười khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn thiển bạch ôn nhu, đôi mắt đen láy như hắc trân châu phiếm thượng một tầng sương, khóe miệng khẽ nhếch.

Cảm giác hoàn toàn không giống với vừa rồi, nhưng rốt cuộc là kỳ quái ở điểm nào, Viêm Hi nói không được.

Lạc Dật chính là trầm mặc nhìn, dung nhan sinh động, đáng yêu kia ở trước mặt mình tuy là từng biểu hiện quá, nhưng lại không hề giống với hiện tại: trong ôn nhu mang theo nét nghịch ngợm, có lẽ, chỉ có ở trước mặt hắn mới có đi.

“Ngân Nhi, nàng đã là phu nhân của bản tướng quân, cùng nam nhân khác ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?”

Giận đỏ mắt nhìn nàng an phận, oa ở trong lòng Viêm Hi, Khinh Âm tiến lên từng bước, vươn hai tay, biểu lộ ý muốn tiếp nhận nàng.

Ôm Ngân Nhi, Viêm Hi nghiên người, sắc mặt lạnh lùng, đối diện gương mặt âm trầm của Khinh Âm.

“Phu nhân của ngươi? Nếu là ta nhớ không lầm, ngươi cùng Ngân Nhi căn bản chưa từng bái đường, lại không có tín vật, huống hồ, nàng không thích ngươi!” Nói xong một câu cuối cùng, Viêm Hi cơ hồ thấy được trong mắt Khinh Âm hiện lên sát ý, nhưng vẫn như cũ không muốn thỏa hiệp, vòng tay ôm lấy Ngân Nhi lại càng buộc chặt.

“Bản tướng quân đã nói qua, chỉ cần là bên trong tướng quân phủ, lời ta nói, chính là vương pháp! Ta nói nàng là phu nhân của bản tướng quân, thì nàng chính là phu nhân của bản tướng quân!”

Nếu không phải bởi vì Ngân Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét, chỉ sợ hắn đã sớm mạnh mẽ cưỡng chế, đoạt lại nàng.

Viêm Hi nhất thời cắn chặt răng, hiểu được: cho dù có cùng hắn nói thêm bao nhiêu lời đi nữa, hắn, cũng sẽ không buông tha bọn họ.

Hai gương mặt tuấn mỹ cứ như thế, không tiếng động đối diện, âm trầm, trên mặt các loại cảm xúc phức tạp không ngừng xẹt qua, nhưng không hề có một chút động tĩnh, tựa như hóa thạch.

“Ta là ai…. cũng không phải do ngươi quyết định, Khinh Âm tướng quân.” khẩu khí thản nhiên, Ngân Nhi nhẹ giọng, nhưng trong đó lại tạo ra một khoảng cách vô hình,“Ngay từ đầu, ta đã từng nói với ngươi, vĩnh viễn, ta cũng sẽ không thích ngươi, cũng sẽ không là tướng quân phu nhân.”

Hai tay chậm rãi xoa xoa vết thương còn chưa khép miệng trên mặt Viêm Hi, đôi mắt ẩn lên một tầng thương tiếc cùng với thật sâu không muốn xa rời, đây là người mà nàng yêu nhất a, cũng là người bị tổn thương nhiều nhất, rốt cục, đã có thể gặp lại !

“Khinh Âm tướng quân? Nàng đã khôi phục trí nhớ?” Khinh Âm thấp nam lui từng bước, biết rõ khi nàng khôi phục trí nhớ nhất định sẽ hận hắn, khó trách…. ánh mắt kia có so với trước khi nàng mất trí nhớ còn mang theo hận ý sâu hơn.

Ngân Nhi không để ý đến lời nói của hắn, đem mặt chôn thật sâu vào lòng Viêm Hi, tham lam hít lấy hương vị trên người hắn, hốc mắt bất tri bất giác ướt át, sũng nước, thấm ướt cả vạt áo của hắn, mỏng manh lạnh lẽo,….

Nghe được lời nói của Khinh Âm, hắn thế này mới đột nhiên hiểu được, Ngân Nhi, thật sự đã khôi phục trí nhớ!

“Ngân Nhi, nàng thật sự nhớ rõ ta sao?”

Hắn có chút không thể tin được, thiên hạ trong lòng gật đầu, hơi hơi nâng mi mắt, tầm mắt dừng ở hắn, nở nụ cười tươi tắn như hoa lê đầu xuân, xinh đẹp như tiên nữ.

“Nhớ rõ ngươi thì như thế nào, hận ta lại như thế nào, các ngươi, đến chỗ nào đều không thể thoát khỏi vận mệnh, nàng sẽ mãi không là của ngươi!” Khinh Âm căm tức nhìn hai người thân mật, sát ý nồng đậm, vươn tay….

Viêm Hi vốn là muốn né tránh, nhưng bất chợt bạch quang lóe lên, ống tay áo trắng muốt đưa ra, chặn lại hồng bào.

“Khinh Âm, chúng ta ai cũng không thể bắt buộc Ngân Nhi, ngươi thích nàng, thì không thể ngăn cản nàng hạnh phúc.” Lạc Dật liếc mắt nhìn Ngân Nhi phiếm hồng hốc mắt, đôi mắt ngọc lưu ly dường như ẩn nấp quyết tâm, tận lực dùng khẩu khí ôn hòa nói.

“Hạnh phúc?”

Khinh Âm lạnh lùng cười, lấy tay chỉ vào Viêm Hi, “Lấy loại bình dân thấp hèn như hắn, có thể mang đến cho Ngân Nhi cái ‘hạnh phúc’ gì? Chỉ có bản tướng quân có thể che chở nàng, bảo bộc nàng trong lòng bàn tay, đây mới là hạnh phúc chân chính!”

“Ngươi cho là, những thứ đó có thể làm cho ta hạnh phúc sao?” Ngân Nhi lạnh lẽo hỏi, cảm giác được cả người Viêm Hi lạnh một mảnh, hai tay không khỏi ôm càng chặt,“Ta căn bản là khinh thường cái gì gọi là ‘vinh hoa phú quý’, khinh thường cái gọi là ‘bảo bộc trong lòng bàn tay’ của ngươi!”

Khinh Âm im bặt, thật sự không rõ mình rốt cuộc nói sai cái gì rồi, nhíu nhíu mày, nhìn Lạc Dật như trước cản trở cánh tay mình, nhất thời châm chọc nhìn hắn.

Rõ ràng nhìn thấy Ngân Nhi khôi phục trí nhớ, lại như cũ luôn mồm trợ giúp bọn họ, trong lòng chua sót cũng đành nuốt xuống, hắn mới không ngu ngốc như vậy.

Hai tay nhất hạp, Khinh Âm nheo mắt, đầu ngón tay khẽ cuốn, dung nhan tuấn mỹ mịt mờ dị thường.

“Nếu bản tướng quân không chiếm được, các ngươi cũng đừng mơ tưởng ở cùng một chỗ!” đôi mắt dài nhỏ phiếm thượng hồng ti, sắc mặt hắn đột

nhiên trở nên có chút dữ tợn.

Trong tay chợt lóe chợt lóe, màu lam u quang giống như lôi điện vang lên tiếng động… ‘đùng’ tựa như tiếng sấm, làm người ta sợ hãi.

Nhưng mà, Lạc Dật lại mặt không chút thay đổi, điểm ngón trỏ, cảm giác được phía sau quần áo bị kéo kéo, nghiêng mặt, phát hiện Ngân Nhi đang níu kéo quần áo của mình, thì nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không có việc gì, tin tưởng Lạc Dật ca ca!~” Ôn nhu cười, hắn quay đầu, nhìn Khinh Âm, “Ngươi có biết, có ta ở đây, ngươi không thể gây thương tổn cho nàng mảy may.”

“Hừ, phải không?” Hắn cười nhạo, cúi đầu, thùy hạ mi mắt khiến người khác nhìn không thấy dao động trong đôi mắt, trong tay tia chớp lại lòe lòe tỏa sáng.

Không giống như trước kia, lần này, hắn đúng là chỉ nhích một ngón tay, tia chớp kia đột nhiên xoay tròn, như là có sinh mệnh, vòng qua sau, linh mẫn nhất nhiễu, ngược lại là từ mặt sau công kích.

“Viêm Hi cẩn thận!” Ngân Nhi kinh hô, đưa lưng về phía tia chớp Viêm Hi vẫn chưa thấy, nhưng nàng lại có thấy rõ ràng lành mạch.

Lạc Dật liếc mắt, ống tay áo màu trắng giống như xem chuẩn mục tiêu, từ trong cổ tay áo bắn ra, linh hoạt chuyển biến, “Ầm vang” Một tiếng, đánh trúng tia chớp thiếu chút nữa bắn trúng Viêm Hi.

“Như vậy, như vậy, ngươi cũng có thể phòng bị?” Khinh Âm huy động mười, mười đạo tia chớp huy vũ khỏi mười đầu ngón tay, nhìn như có toàn phát chi thế, ở không trung tạm dừng.

“Không ngờ, ngươi đã muốn luyện đến cảnh giới trung đẳng, bất quá, còn chưa phải là đối thủ của ta, Khinh Âm, cần gì phải cố chấp như vậy, ngươi quên rằng, ở vách núi kia, Ngân Nhi đã cầu ngươi việc gì sao?” Lạc Dật chậm rãi lắc đầu, không nghĩ tới hắn đã quên đi vết thương ngày đó.

Thân hình cứng đờ, Khinh Âm lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt Ngân Nhi, nàng cũng là quay đầu đi, không muốn nhìn vào tầm mắt của hắn, tựa đầu nhất oai, nhẹ nhàng mà tựa vào trong lòng Viêm Hi.

“Trừ phi, nàng đáp ứng đứng ở bên cạnh bản tướng quân.” Khinh Âm nhẹ giọng đáp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.