[Dịch]Ái Phi,Nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 107 : cầu hôn lãng mạn




Trên đường đến Tiêu Hiên Viên, thấp thoáng chỉ có thể nhìn thấy một loại đèn lồng rất kì lạ, nó phát ra một thứ ánh sáng lung linh, kì ảo đẹp mắt, trong bóng đêm tĩnh lặng lại óng ánh chút hào quang… Luồng ánh sáng quần tụ lại, trên từng góc của giả sơn, nhảy nhót trên những mặt đá gồ ghề, rồi lại ẩn mình trong những thảm cỏ mượt mà, ẩm sương đêm, tất cả tạo thành một bức tranh huyền ảo, mông lung như chốn bồng lai tiên cảnh.

Y Y tò mò, thuận tay tháo xuống một cái “đèn lồng”, nhìn kỹ lại, thì ra, ánh sáng huyền diệu này là ánh sáng lân quang của dạ minh châu, trên mỗi viên minh châu, còn được chạm khắc một số hoa văn, khiến ánh sáng phát ra lại khúc chiết, kì ảo hơn vạn lần!

“Ngươi… tất cả đều là dạ minh châu sao?”

Mắt mở to như hai quả trứng gà, thật sự không thể tưởng tượng, hành lang này dài hơn mười thước, ánh sáng lung linh nãy giờ đều là dạ minh châu phát ra sao?

Ánh sáng mờ ảo soi nghiêng dung mạo như tượng tạc của Phù Vân Khâu Trạch, đôi mắt màu tím vốn lạnh hơn cả hàn băng vạn năm, nay dường như mang theo hơi thở ấm áp, tuyết sơn đã tan, chỉ còn lại nhu tình nồng đậm.

“Ngươi thật là một nha đầu ngu ngốc.”

Hắn nhẹ nhàng giơ lên khóe môi, gương mặt ngoài ôn nhu, còn mang đầy vẻ sủng nịch, cưng chiều.

Có ý tứ gì? Y Y hoàn toàn trở nên mờ mịt, hắn đem dạ minh châu biến thành lồng đèn soi đường cùng việc đầu óc nàng không được thông minh thì có liên hệ gì? Mà khoan, nàng không thông minh khi nào, nàng rất thông minh nha! Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia uất giận, giữ chặt ống tay áo của người nào đó, muốn hung hăng lên án mạnh mẽ một chút, hắn ở trước mặt nàng bất quá là một cái tiểu nam hài “miệng còn hôi sữa”, còn dám nói mình ngu ngốc.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã đến.”

Hồng công công đi trước dẫn đường đột nhiên cười thần bí, cúi người, mạc danh kỳ diệu liếc mắt nhìn hoàng phi một cái.

“Đi xuống trước.” Hắn dùng tay đẩy đẩy, giục nàng.

Y Y vốn định nói “ngươi mới đi xuống trước”, nhưng nàng lại ngồi trên đùi của hắn, nàng không đi xuống thì hắn cũng không thể đi xuống, đành phải đem phẫn nộ trút lên cỗ kiệu, dậm chân bước xuống.

“Hoàng phi, nô tài cáo lui .” Hướng tới nàng đang bực bội mà không có chỗ phát tiết, gương mặt trái đào xinh xắn nhăn lại, Hồng công công miệng cơ hồ liệt đến bên tai, phất trần giương lên, thị vệ, cẩm y vệ, cung nữ, thái giám… tất cả đều từ từ rời đi.

Chuyện gì xảy ra? Nàng nhìn quanh bốn phía, cảm giác được dưới chân là mặt cỏ, nhưng chung quanh một cái đèn lồng để chiếu sáng cũng không có, cho nên, dựa vào ánh sáng phát ra từ dạ minh châu trong tay Phù Vân Khâu Trạch, chỉ có thể mơ hồ nhận thức được hai người đang đứng cạnh nhau, nguyệt minh mười lăm, dường như cũng đang đùa nàng, ẩn mình vào trong tầng mây thật dày, không thấy một tia quang ảnh.

“Phù Vân Khâu Trạch, ngươi, ngươi rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?”

Nàng không khỏi tiến lên giữ chặt bàn tay to lạnh lẽo của hắn, chậm rãi dựa vào thân hình cao lớn.

Hắn rõ ràng biết rõ nàng sợ bóng tối, hôm nay như thế nào lại mang mình đi vào nơi này?

Nhẹ nhàng đem dạ minh châu đang cầm trong tay đặt vào lòng bàn tay bé nhỏ của nàng, mở bàn tay ra, trong giây phút đó, ánh sáng lung linh huyễn hoặc của nó khẽ soi sáng gương mặt của hai người.

“Như vậy, còn sợ hãi sao?”

Đôi mắt màu tím chứa chan thâm tình, dưới ánh huỳnh quang kì ảo, từng đường nét trên khuôn mặt tuấn lãng càng thêm mị lực, ánh mắt mang theo thâm tình, ôn nhu, cong cong, như một ánh trăng non hiền hòa, ấm áp; bạc thần ấm áp thượng dương; da thịt giống như đại tuyết hà bạch, ẩn sau lớp mặt nạ trắng, lại mang theo một nét đẹp huyền bí, thâm sâu.

Này, là Phù Vân Khâu Trạch mà nàng chưa từng gặp qua!

Ngơ ngác, nàng lắc lắc đầu, tầm mắt không thể di dời khỏi khuôn mặt kia, hô hấp cũng trở nên dồn dập, rất sợ đây chỉ là mộng, một giấc mơ ngọt ngào, khi bừng tỉnh sẽ biến mất. Tay nhỏ bé ôn nhu xoa hai gò má lạnh lẽo của hắn, nhẹ nhàng thở ra, đây là thực, không phải mơ, hắn chính thực là Phù Vân Khâu Trạch.

“Có phải bị ta mê hoặc hay không?”

Hắn thản nhiên cười, còn mang theo hương vị tự cao, tự đắc.

“Ai… ai bị ngươi mê hoặc.”

Xấu hổ, Y Y trừng mắt, nhìn hắn liếc mắt một cái, lập tức vuốt ve dạ minh châu trong tay hắn, bất quá, lập tức, nàng liền hối hận !

Vốn dạ minh châu đang nằm trên tay, có thể phát ra ánh sáng đủ có thể soi rọi cho hai người, nhưng nàng lại vụng về, bất cẩn làm rơi, khiến nó hình như đã lăn vào bụi cỏ, ánh sáng mờ ảo cũng ly kỳ tan mất.

Không phải chứ? Nàng nuốt nước miếng một cái, nhìn trước mắt tối đen một mảnh, ẩn ẩn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của Phù Vân Khâu Trạch, về phần hắn, đang suy nghĩ cái gì, nàng cũng không thể hiểu hết, bởi vì hắn đang bất động, đứng ở bên cạnh, không hề nhúc nhích.

Không phải bị mình chọc cho nổi giận rồi chứ?

Có tí hối hận, đan đan mấy ngón tay, nàng lần này tính chủ động thừa nhận sai lầm, dù sao, ở trong bóng tối, nàng không thể không cúi đầu a!

Ngay tại thời điểm nàng tính mở miệng, chỉ nghe một tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên.

“Ba!”

Nhất thời, chung quanh bừng sáng rực rỡ như ban ngày, ban công nhà thuỷ tạ, hành lang, vô số huỳnh quang lập lòe lung linh soi rọi, nhảy nhót trên từng bụi cỏ, trên ngọn cây, thậm chí, ở trong ao nước trong vắt, cũng lóng lánh thứ ánh sáng lung linh này. Giữa hồ, trên những đóa phù liên (hoa sen) nở rộ, hương thơm thanh khiết thoang thoảng trong làn gió, nhửng giọt sương còn đọng lại, lại được thứ ánh sáng nhiệm màu ấy từ nhụy hoa soi rọi, ánh lên những sắc màu lung linh, như cầu vồng bảy màu, rực rỡ mà không chói lóa.

Nàng kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn cảnh vật biến chuyển chung quanh, nàng cảm giác như mình đang bước vào một câu chuyện cổ tích, một câu chuyện huyền thoại, nơi mà có các vị thần, những nàng tiên xinh đẹp, có thể hóa phép từ những chiếc đũa thần, quá kỳ diệu, quá mỹ lệ, nàng đã hóa thành công chúa Lọ Lem rồi chăng?

Vừa cúi đầu, một ngạc nhiên nữa lại làm nàng hoàn toàn choáng váng. Hai người họ đang đứng trong tâm của một vòng tròn, không, phải nói, là tâm của vô vàn những vòng tròn lấy tâm là họ, từ từ lan ra, mà những vòng tròn ấy, lại được kết bằng ánh sáng kì ảo kia, tầng tầng, lớp lớp, vây kín họ bằng ánh sáng mê ly như bước ra từ mộng ảo, hư vô.

“Như vậy, sẽ không còn tức giận nữa?”

Ôn nhu cười, dạ minh châu vừa nãy rơi xuống không biết khi nào lại xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn, hướng về phía nàng.

“Ta là không phải đang nằm mơ chứ?”

Kinh ngạc cầm lấy dạ minh châu, nàng cảm giác được nó còn mang theo một chút ấm áp, đây là hơi ấm truyền từ lòng bàn tay của Phù Vân Khâu Trạch sao ?!

Tay nhỏ bé thử cầm lấy bàn tay hắn, bàn tay quanh năm lạnh lẽo, nay lại ẩn ẩn một chút ấm áp, tinh tế tiếp xúc, hơi ấm lan tỏa nhẹ nhàng, diệu dàng như nước.

Khẳng định là là nàng đang nằm mộng, nếu không, tay hắn như thế nào lại ấm áp ?

“Nàng quả thật là nữ nhân ngu ngốc.”

Mày kiếm khẽ nhíu lại, nhìn nàng rụt rẻ, ngơ ngác cầm lấy bàn tay mình, Phù Vân Khâu Trạch không khỏi lắc đầu cười khẽ, tiến lên, cánh tay vòng qua tấm lưng mảnh mai, dùng lực một chút, đã đem cả người nàng khảm nhập vào trong lòng

“Nhưng mà, ta lại muốn đem một nữ nhân ngu ngốc trở về làm ấm ổ chăn, cho nên, ta khả năng cũng là một gã ngu ngốc đi.”

Hơi thở thanh lương, mang theo một chút sợ hãi, bất ngờ, thở sâu, nàng như một tiểu oa nhi nằm gọn trong vòng tay hắn, cả người nép sát vào vòm ngực săn chắc của hắn.

Hắn hiện tại, hình như có gì đó rất khác lạ, có gì đó…ưmm, nàng cũng không biết nói thế nào, nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần không giống như lần trước, phạt nàng giữa ngày hè nắng như đổ lửa mặc áo bông là được! (=.=, Y Y đúng là biết phá phong cảnh mà!)

“A, đợi…từ từ đã, làm ấm ổ chăn?” Tổng thể thì nàng nắm bắt không kịp, nhưng thật ra chú ý tới từ này nha, ngẩng đầu, sắc mặt một trận đỏ bừng, dùng sức kéo kéo hai má hắn

“Ngươi cho ta là cái gì, là sủng vật sao?”

“Mặc dù là sủng vật, cũng là sủng vật mà ta cả đời muốn hảo hảo sủng ái, như thế nào, chưa đủ?”

Đột nhiên, trong lúc đó, trên gương mặt lúc nào cũng lạnh đạm vô tình, băng sơn không đổi, lại ửng hồng, chú ý, là ửng hồng nha! Hắn bá đạo nắm lấy bàn tay của nàng, bạc môi ấn xuống mu bàn tay nàng, rồi như một cánh bướm, nhẹ nhàng mà hôn lên từng ngón tay của nàng.

“Có ý tứ gì?” Từ ngón tay, có một cảm giác tê dại không ngừng truyền đến, làm nàng nhịn không được run rẩy, sẽ không, là đổi trò chơi, một kiểu trừng phạt khác đi?

“Năm nay nàng hai mươi, ta cũng mười tám, đã đến lúc nên thành thân.” Hắn thản nhiên mở miệng. (ủa??? pan nhớ hình như Y Y lớn hơn KT 3t lận phải hem mấy nàng?)

Kỳ quái, như thế nào khi nghe hắn nói lời này, nàng lại có cảm giác như là mình biến thành heo mẹ, hắn biến thành heo giống, sắp “hợp tác” sản xuất đồng loạt heo con thế này? (sak, >..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.