[Dịch]Ai Nói Ta Là Phế Vật

Chương 16 : 15: Kỳ Nguyên Thành ( 2 )




Ta Là U Linh

Hạ Nghi quay lại nhìn tên mà nàng cho một cước đang che chỗ kia đang lăn qua lăn lại dưới đất kêu đau. Ừ ! Có hiệu quả, tỷ tỷ nói không sai đánh kẻ xấu chỉ cần cho vài cước vào chỗ đó là được. Nhưng tại sao nàng vừa cho một cước thì ngã lăn rồi !? Thôi mặc kệ, nàng lại cho hắn thêm vài đạp không may lại trúng chỗ nào đó làm tên kia kêu thêm vài tiếng kêu thảm thiết thì hoa lệ xỉu.

Nhưng nàng đâu nghĩ tới câu hỏi kia cho bọn người nào đó biết, đặc biệt là nam nhân. Nữ nhân thì vỗ tay khen hay, nam nhân thì dơ dao dơ đao dơ kiếm đi giết chết cái người nào đó để bảo vệ con cháu sau này của họ. Và đám người đang có ở đây đang nhìn hắn bằng một cách đồng tình, càng rút ra kết luận chọc tới nàng, đặc biệt là nữ nhân hay nữ tử. ( Sally: “ lau mồ hôi ” Tỷ hay ! Nguyệt Băng: Qúa khen ! Qúa khen ! Sally: “ hét ” Tỷ dạy hư trẻ nhỏ rồi !?! Nguyệt Băng: Trẻ nhỏ dễ dạy! Trẻ nhỏ dễ dạy !! Sally: “ ngất ” )

Thấy tên đó xỉu, liền nàng liền chuyển sang mục tiêu kế tiếp. Nàng nhìn cái tên bị nàng giam cầm trong thủy cầu, cười một cách ngọt ngào. Tên nào đó được nàng cười với mình một mà run rẩy thiếu điều muốn xỉu. Nàng đi lại chuẩn bị làm nước dâng lên thì tên nào đó quả thật xỉu, chìm nhỉm trong thủy cầu, tay nàng lơ lửng trong không trung mặt dại ra, im lặng vài giây liền chạy lại lay lay hắn kêu :

“ Này, này ! Tỉnh, tỉnh lại coi ! Ta chưa làm gì ngươi mà !? Làm gì lại xỉu rồi !?? ”

Nàng thấy kêu hắn không hiệu quả liền quay sang hỏi Nguyệt Băng : “ Tỷ, hắn làm sao vậy !? ”

Nguyệt Băng nhẹ nhành cười, vẩy tay kêu Hạ Nghi lại chỗ mình : “ Không có chuyện gì. Lại đây ! ”

Hạ Nghi bỉu môi, nhỏ giọng nói : “ Muội còn chưa chơi đã mà !! ”

Tuy Hạ Nghi thấp giọng nói nhưng ở đây không có ai là người thường nên mọi người nghe rất rõ đầu đầy hắc tuyến nhìn Hạ Nghi đang lại chỗ Nguyệt Băng.

Còn Hàn Tuyết thì nhẹ nhành hơn Hạ Nghi nhiều, nàng không dứt khoát như Hạ Nghi mà là dùng kiếm và dùng rất nhẹ nhành uyển chuyển. Một tên nàng dùng định thân thuật, cái này do bẩm sinh mà có, được nàng kích phát gần đây, nhờ vậy nhiều yêu thú trong rừng sợ nàng như vậy. Nhưng có giới hạn thời gian dài hay ngắn dựa vào cấp bậc cao hay thấp của mình và kẻ định. Còn tên còn lại thì nàng dùng kiếm kĩ khống chế làm hắn hoa mắt, không nhận ra nào giả nào thật. Mặc cho nàng đùa giỡn, nàng nhẹ nhành dùng kiếm chém hắn rồi lại chém từng nhát từng nhát một.

Cho tới khi trên người hắn không còn chỗ nào còn nguyên vẹn, vừa đủ che chỗ cần che, rồi nàng lại dùng cái chân thong dài xinh đẹp đạp hắn một cước làm hắn ngã lăn ra trên đất. Bây giờ hắn mới rõ mình bị gì ra sao, liền xỉu ngay tại chỗ. Nàng ngẩn người nhìn cái tên bị nàng cho một cước đang nằm ngay đơ trên đất, nàng nhẹ nhành đi lại khều nhẹ bằng chân vài cái. Cho tới khi nàng xác định hắn đã thật sự xỉu.

Còn tên còn lại nhìn cái tên đồng đội bị Hàn Tuyết nàng mặc cho nàng đùa giỡn như một con khỉ trong vườn bách thú thì mặt tái ngắt, còn đưa ra khuôn mặt ngây dại không biết chuyện gì. Nhưng giờ không còn chút huyết sắc nào khi Hàn Tuyết quay qua nhìn hắn cười dịu dàng, làm cho hắn rợn người run run lên.

Nàng nhẹ nhành đi đến chỗ hắn bị định thân thuật, rồi nhẹ nhành dơ kiếm định cho hắn vài chém. Nhưng đến giữa chừng thì dừng ở giữa không trung. Nếu bạn hỏi vì sao ư ? Ừ thì hắn nghẻo rồi, đầu hắn lệch qua một bên. Chính xác là đứng xỉu vì nàng chưa giải định thân thuật cho hắn. Nàng nhìn mọi người mếu máo, nàng còn chưa chơi đã mà !!! ( Sally: “ ngất ” “ lòm còm bò dậy lần 2 ” Đúng là tỷ muội mà ! Đồng thanh: Ta mà lị !! Sally: “ ngất tập 2” )

Hỏa Tuyền thì ra tay dìu dàng hơn hai nàng nhiều. Hắn triệu hồi nhiều hỏa cầu kích cỡ không đồng nhất ra. Hai tên kia cũng nhao nhao lấy vũ khí ra, trong đó có tên đoàn trưởng kia, hắn lấy cây đại đao của mình ra. Còn tên kia thì lấy cây kiếm dài gần một mét ra, chuẩn bị tấn công Hỏa Tuyền.

Hỏa Tuyền phất tay một cái hàng loạt quả cầu không đồng đều bay đi tấn công hai người kia. Hai tên đó ban đầu thì miễm cưỡng chống đỡ được nhưng không lâu sau thì phải chật vật tránh né. Hai vũ khí của bọn hắn hình như hàng dỏm hay sao ấy. Cây đại đao thì bắt đầu có đường cong méo mó cùng các hố nhỏ do hỏa cầu tạo ra cùng những lổ nhỏ li ti trên thân đao, nói chung thì nó đã biến dạng. Cây kiếm cũng đã có đường cong uyển chuyển cong dòng không còn hình dạng ban đầu như chữ s. Quần áo thì bị cháy xám đen lổm chổm lổ trên người, đầu tóc rồi bời, mặt mài nọ lem, ừm, khác nguyên bản ban đầu một trăm phần trăm.

Hỏa Tuyền cảm thấy nên kết thúc trò chơi trọi hỏa cầu này rồi, hắn tập trung hỏa nguyên tố lại trên hai tay tạo ra hai hỏa cầu lớn rồi hợp chúng lại thành một hỏa cầu lớn hơn đánh lại hai tên đó. Hai tên kia thấy hỏa cầu bay lại thì cả người cứng ngắt lại dơ hai vũ khí không hình dạng ban đầu chuẩn bị chống đỡ. Khi hỏa cầu giao giữa hai người họ tạo ra tiếng nổ lớn, khói bay mịt mù tia lửa bay tứ tung. Sau khi khói bay tản đi tia lửa biến mất, thấy hai con người nằm thẳng cẳn ở đó trên người bốc ra làn khói bạc khả nghi lan ra không khí mùi thịt nướng, ừm, người nướng a !

Mạc Ức Hàn có thể lại nói là người ra tay nhẹ nhành nhất trong bốn người ở đây. Hắn dùng kiếm tấn công hai tên còn lại di chuyển thân pháp độc đáo có coi là thân pháp bí truyền của gia tộc hắn. Hắn dùng kiếm chém hai người đó với tốc độ cực nhanh mà hai tên đó không theo kịp. Một lát sau hai tên đó chật vật không thể tả, cả người tơi tả run rẩy lảo đảo đứng chống đỡ, quần áo rách nát nhiều vết chém. Mạc Ức Hàn gật đầu nhìn tựa như rất hài lòng thành quả của mình, nghĩ, cũng không tệ, không thua kém ba người kia. Mạc Ức Hàn quyết định ra đòn cuối, dùng kiếm đập một phát thật mạnh lên đầu hai tên đó và hai tên đó ngã lăn nằm sõm sòi trên đất.

Nhưng trước khi tám tên đó xỉu đều nghĩ đến một câu: “ Chọc nhầm bọn ác quỷ, có thấy họ ( đoàn người Nguyệt Băng ) thì phải đi đường vòng. Tốt nhất tránh càng xa càng tốt ! ”

Đoàn người Nguyệt Băng giải quyết xong đám người phiền phức đó thì quẳnh mặt làm ngơ bỏ đi mà chẳng có ai có can đảm đi tìm đoàn người Nguyệt Băng tìm ngược.

*********** phân cách tuyến tới Kỳ Nguyên thành ***********

Kỳ Nguyên thành không hổ là thiên đường của Luyện đan sư và Mục sư, cũng náo nhiệt không kém gì kinh thành, người người qua lại đông đúc náo nhiệt, đa số trên người họ tỏa ra hương dược liệu thoang thoảng như có như không. Ở Kỳ Nguyên thành nổi tiếng là đoàn kết, thân thiện cũng như mang thù dai, giá cả lại chỉ hơn phân nữa giá cả ở thành trì khác.

Ai đắc tội người ở đây đều không có kết cục tốt cả, không một luyện đan sư hay mục sư nào trên đại lục giúp đỡ. Vì đa số luyện đan sư, mục sư đều đi ra từ các thành trì này, kể cả đa số các dược liệu quý hiếm khác đều có khả năng từ nơi này ra. Dù là cọng cỏ bên lề đường cũng có thể cầm máu, là nơi nhiều luyện đan sư và mục sư lựa chọn ở, cũng là nơi nhiều người kiêng kị nhất, kể cả hoàng thất. Là một thành trì độc lập không phụ thuộc vào bất cứ nơi nào người nào.

Mỗi đại lục đều có một thành trì dành riêng cho luyện đan sư và mục sư như Hạ Huyễn đạ lục có Kỳ Nguyên thành, Lam Hạ đại lục có Thanh Nguyên thành, Hạ Huyền đại lục có Sinh Nguyên thành, Bích Hạ đại lục có Vân Nguyên thành. Đều là các thành trì độc lập cùng liên kết chặt chẽ với nhau và có thành chủ riêng.

Nhưng không ai biết là do ai tạo dựng lên chỉ biết gần trăm năm trước xuất hiện chỉ trong một đêm trên bốn đại lục. Từng có một quốc gia đã xuất quân tấn công một thành trì trong bốn thành trì nhưng họ không ngờ thành trì này chỉ có vài năm đã trở thành như một tiểu quốc gia. Người dân trong thành lúc đó đa số trẻ nhỏ và thiếu nhiên người già, họ là những người bị bỏ rơi, côi cút sống trên đời này, có nhiều thiếu niên trẻ nhỏ không cha không mẹ, hoặc bị gia tộc vứt đi sống không như một con người, cũng có những người tị nạn bị kẻ thù đuổi giết hay bị diệt tộc mà chạy tới nơi này nương nhờ. Cũng có những tội phạm chạy đến đây nhưng họ đều bị hàm oan, thân bất do kỷ ( * ), họ phải chạy trốn khắc nơi hay bảo vệ người thân, bản thân họ.

( * ) Thân bất do kỷ: đại khái là bất đắc dĩ, không làm không được, bị người khác ép buộc phải làm.

Có thể coi là thành trì hỗn tạp, nhưng cũng vì thân phận thấp hèn đó, cũng vì cuộc sống mới như một con người bình thường này, vì sự tự do không bị áp đặt này. Họ tuy không có thực lực cao, không cường đại như bao người. Nhưng họ có quyết tâm, có ý chí, có sự đoàn kết này. Họ đã đánh bại kẻ xâm lược này và tiêu diệt quốc gia có dã tâm muốn chiếm nơi ở mới của họ, khi đó quốc gia mà muốn chiếm thành trì độc lập mới đó, là Hỏa Quốc. Lúc ấy Hỏa Quốc có dã tâm vô cùng lớn, muốn thống nhất Hạ Huyễn đại lục nhưng các quốc gia khác lại e ngại binh lực mạnh mẽ trong tay Hoả Quốc. Mà khi đó một thành trì mới được xây dựng lên không có binh quyền không có sức mạnh mà chống lại Hỏa Quốc, họ dựa vào ý chí cùng quyết tâm và muốn bảo vệ thành trì này như căn nhà mới này cùng những đứa trẻ đáng thương đó. Ba thành trì khác đã trợ giúp cho thành trì này bằng khả năng của họ, họ đã chống trả tiêu diệt Hỏa Quốc dùng một mồi lửa đốt trụi vương cung Hỏa Quốc.

Dù vậy, các quốc gia ở các đại lục khác cũng có dã tâm chiếm bốn thành trì nhưng đều thất bại dưới sự đoàn kết, tin tưởng lẫn nhau cùng ý chí quyết thắng mà dành thắng lợi. Kể từ đó mà các quốc gia hoàng thất đều kiêng kị bốn thành trì này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.