[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc

Quyển 2-Chương 535 : Lập uy (Đoạn 2)




Gabri là đầu mục, điều khiến Đỗ Duy mừng là, Gabri chưa từng cùng họ uống rượu... nhưng mà không báo cáo! Điểm ấy cũng làm hắn bất mãn!

Gabri là đệ tử võ huân thế gia truyền thống. Hắn quan niệm không được đắc tội đồng nghiệp. Hành động như vậy là rất phổ biến, hắn cũng cho rằng quân pháp là để cho binh lính thông thường, chứ không phải cho sĩ quan cao cấp.

Kết quả, 2 gã uống rượu, bị Đỗ Duy đánh 10 roi. Mà Gabri, bị Đỗ Duy trước mặt mọi người tự tay quất cho 10 roi!

Trong đêm gió rét.

Gabri bị lột áo, trên lưng đầm đìa vết roi. Trước mặt mọi người, Đỗ Duy tự tay chấp hình.

Mà Gabri trong cả quá trình, thủy chung không nói 1 lời. Cắn chặt răng không kêu 1 tiếng. Biểu hiện kiên cường!

Hơn 100 sĩ quan nhìn Đỗ Duy sắc mặt nặng nề, trong lòng thở dài. Vì công tước này quá thẳng thắn… ngươi muốn lập uy, chúng ta hiểu. Nhưng lấy chính em trai khai đao… có quá mức không?

- Quy củ chính là quy củ!

Đỗ Duy ném roi xuống, nhìn các học viên khác. Lúc ánh mắt hắn đảo qua, mọi người vội đứng thẳng lên, nghe hắn lạnh lùng nói:

- Quy củ. Tất cả đều phải chấp hành! Ta mặc kệ ngươi là Tử tước hay Bá Tước! Ta mặc kệ cha ngươi là tướng quân hay ông ngươi là đại thân! Quân quy mỗi người đều phải tôn trọng! Mỗi người! Kể cả ta! Nếu ta phạm quân quy, cũng phải bị phạt!

Sau đó, Đỗ Duy tự tay đưa Gabri về phòng, tự tay toa thuốc trị thương lên lưng hắn.

Gabri trong cả quá trình vẫn không nói lời nào.

Đỗ Duy xử lý miệng vết thương xong, nhẹ nhàng thở dài:

- Gabri, em hận anh sao?

Gabri lắc đầu, lúc này mới nghiêng người nhìn Đỗ Duy, khuôn mặt chân thành:

- Anh là đại ca của em, em biết anh làm thế cũng có đạo lý cả. Anh nếu cho rằng thế là đúng, em cũng tin tưởng đó là đúng!

Đỗ Duy vẫn muốn an ủi hắn vài câu, Gabri đã nói:

- Đại ca, anh không cần nói, em hiểu. Em tin tưởng anh. Dù hôm nay anh chặt chân em, em vẫn tin tưởng anh!

- Ta hy vọng em trở thành 1 quân nhân vĩ đại chân chính! Mà không phải 1 quân nhân theo truyền thống Roland.

Đỗ Duy thở dài.

- Em sẽ làm được!

Gabri gật đầu, cắn răng nói.

Hưởng thụ cảm giác Đỗ Duy bôi thuốc, không chỉ có Gabri, còn có 2 tên sĩ quan khác - hắn sẽ không bỏ qua 1 cơ hội mua lòng người như vậy.

Hắn cũng không nghiêm nghị răn dạy những người này, chỉ đơn giản nói:

- Sau khi các ngươi phạm sai lầm, rồi chịu roi, tội lỗi đã hoàn toàn triệt bỏ! Giờ các ngươi không phải là kẻ chịu tội nữa, vẫn tiếp tục là đệ tử của ta!

Mặc kệ trong 108 người này có người hiểu hay không, có kẻ thật lòng cảm phục, có kẻ mang bụng chửi thầm.

Đỗ Duy cũng không mong những thứ này… tóm lại, chuyện quân pháp được hắn lập uy, mọi người tuân thủ, vậy là được!

Cùng với thời gian qua đi, những việc này sẽ thành thói quen, rồi đi tiếp xuống. Đây mới là chỗ trọng yếu của Đỗ Duy.

Hắn không cho mình là thánh nhân, hay là có khí chất vương giả, có thể khiến mấy tên sĩ quan này bị mình thuyết phục hoàn toàn. Hắn không có ý nghĩ ngây thơ vậy. Chỉ cần đại bộ phận người tự hiểu là được. Vài kẻ cá biệt không hiểu, hắn không quan tâm.

Ta mặc các ngươi hiểu hay không! Chỉ cần các ngươi tuân thủ!

Ngoài ra, nội quy còn 1 chỗ đặc thù: mỗi ngày lúc cùng ăn, đội viên ăn trước. Hơn 100 học viên ăn xong rồi đến đội trưởng và từng trưởng doanh trại!

Chờ bọn hắn ăn xong, mới là Đỗ Duy… viện trưởng và cùng vài tên huấn luyện viên khác!

“Binh lính chịu đói, sĩ quan không được an no! Sĩ quan chịu đói, tướng chịu đói!”

Lúc đầu có người cho hắn làm bộ, nhưng sau 1 tháng, ai cũng đều phục.

Cho dù có kẻ vẫn chán ghét Đỗ Duy nhưng không thể không thừa nhận, vị công tước hoa Tulip này: tàn bạo với kẻ khác, càng tàn bạo với mình hơn!

Còn 1 việc, Đỗ Duy với võ kỹ của mấy tên này cũng không coi trọng. Hắn cho rằng, trong chiến tranh, 1 tên chỉ huy hợp cách, võ kỹ không phải trọng yếu! Bởi tướng quân là phải chỉ huy tác chiến phía sau! Đưa mỗi đội, mỗi người đến chiến trường, vào vị trí cần thiết!

Cái loại binh sĩ cầm kiếm, xung phong giết địch, chỉ có thể mãi mãi là sĩ quan cấp thấp!

Đó là tay đột kích, không phải người chỉ huy.

Đương nhiên, ý nghĩ này của hắn cũng không phải không coi trọng thực lực võ kỹ của sĩ quan. Dù sao hắn cũng biết, tại thời binh khí nóng, sĩ quan có thiên hướng chỉ huy. Nhưng là thời vũ khí lạnh, tướng lĩnh vũ dũng vẫn là thủ đoạn khích lệ lòng quân.

Nên… sau khi hắn lo lắng, đem bộ trụ cột “tinh không đấu khí” chọn vài động tác người bình thường làm được, dạy cho mấy tên sĩ quan!

Đương nhiên, nguyên bộ hắn không truyền thụ. Mà hắn có truyền thụ, mấy gã này cũng không làm được, về phương diện này hắn là thiên tài. Lúc đầu Gandaft áo trắng, rồi đến Hussein. Lúc truyền thụ đều kinh ngạc về tốc độ học tập của hắn. Nhưng trong đó có vài động tác, người bình thường vô phương làm được!

Ít nhất dạy vài động tác, giúp bọn họ tăng tố chất thân thể lên, cũng coi như là biện pháp đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.