[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc

Quyển 2-Chương 454 : Chuyện xưa của tướng quân 250 hạ)




Mấy người Al-qaeda trở về để kiếm tiền mà không được, tuy rằng mấy tướng lãnh tức đến bể phổi, nhưng nghĩ tới đây là vợ của tướng quân nên không dám khinh suất, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhưng điều khiến người ta cứng lưỡi chính là sau khi mấy người Al-qaeda bị đuổi đi, con đàn bà đó lập tức viết thư cho Ron Barton yêu cầu ly hôn.

Ron Barton ở trong ngục bình tĩnh ký vào giấy ly hôn, thậm chí còn thông qua chính quyền ký giấy tặng tài sản, tặng không toàn bộ tài sản ở quê cho người đàn bà đó.

Tuy rằng mấy người Al-qaeda tức anh ách, nhưng Ron Barton lại cực kỳ bình tĩnh.

Người vợ đầu tiên của Ron Barton đã rời xa hắn như thế… có thể nói mang theo chút mùi vị phản bội. Bởi vì sau khi hai người ly hôn chưa tới một tháng, nghe nói con đàn bà đó lấy người khác, mang theo tài sản mà Ron Barton cho ả để lấy con trai một quý tộc địa phương.

Nhưng bi kịch hôn nhân của Ron Barton cũng không chấm dứt ở đây…

Không lâu sau, người vợ trên thảo nguyên của hắn cũng xảy ra chuyện.

Vì cho rằng Ron Barton đã rớt đài rồi, bộ lạc lớn nhà mẹ đẻ của vợ nhỏ Ron Barton coi hắn là chỗ dựa và bằng hữu trước đây cảm thấy rằng vị tướng quân 250 này đã mất đi giá trị lợi dụng, vậy thì cần gì phải tiếp tục nể mặt hắn.

Sau đó, trong một lần qua lại giữa các bộ lạc, tù trưởng một bộ lạc khác vừa ý vợ nhỏ của Ron Barton… không thể không nói, người vợ thảo nguyên của hắn thật sự là một người đẹp có tướng mạo bất phàm.

Hơn nữa, người thảo nguyên bị Đế quốc Roland coi là người man rợ cũng có nguyên nhân nhất định, trong đó điểm lớn nhất chính là: bọn họ không có tư tưởng trinh tiết.

Ở Đế quốc Roland, còn có mấy thứ như ngấm ngầm ly hôn hoặc tình nhân giấu mặt. Nhưng ở thảo nguyên, mảnh đất thiếu thốn tài nguyên này, đàn bà trước giờ đều bị xem là hàng hóa.

Dù sao Ron Barton cũng xong đời rồi. Người vợ này của hắn cũng bị xem như là hàng hóa đem đi phân phát lại.

Vả lại, từ khi Ron Barton bị cách chức, quân đội mà hắn lãnh đạo bị người đế đô phái phái tới tiếp quản thì người vợ thảo nguyên cũng trở về bộ lạc của mình ở tạm.

Một bên là tù trưởng bộ lạc không nhỏ bằng lòng lấy nghi thức chính thức của thảo nguyên lấy con gái mình về làm vợ lẽ tù trưởng thứ sáu, bên còn lại là tướng quân 250 tính ra đã sụp đổ, còn bị giam trong ngục. Lúc này, cha vợ tù trưởng bộ lạc đó của Ron Barton tự nhiên sẽ lựa chọn điều mà mình cảm thấy đúng nhất.

Điều làm mọi người kinh ngạc chính là… vợ cả của Ron Barton, người đàn bà Đế quốc Roland, vào lúc chồng gặp nạn ngay cả rắm cũng không đánh một cái, ả mang toàn bộ tài sản của Ron Barton đi cưới người khác, mà lúc này người vợ thảo nguyên vốn bị người Roland coi là man rợ lại tỏ ra cương liệt làm mọi người chấn kinh.

Nghe nói người vợ đáng kính này phản kháng một cách mạnh mẽ việc ép hôn không thành, vào ngày hôm sau, trước khi đoàn người rước dâu của bộ lạc kia chưa tới đã tự sát.

Người con gái thảo nguyên này đã nuốt một cục vàng. Đấy là cục vàng ở trên dây chuyền mà lúc đầu khi Ron Barton cưới cô ta đã làm cho nàng. Thảo nguyên thiếu tài nguyên mà cái dây chuyền này là do một xưởng của Đế quốc Roland làm ra, luôn được các cô gái thảo nguyên coi là vật báu.

Trong lúc bản thân không thể phản kháng, cô ta đã lựa chọn nuốt tín vật hôn nhân chồng cho mình để tự sát.

Mãi tới khi đội rước dâu tới, khi tì nữ chạy vào lều mới phát hiện thi thể của cô ta.

-----------------------

Rất ít người trong gia tộc Tulip biết câu chuyện bí mật này của Ron Barton, chỉ giới hạn mấy nhân vật nòng cốt. Hơn nữa, phần lớn câu chuyện đều do tiểu 250 Al-qaeda nói ra.

Lúc đầu, khi Đỗ Duy lần đầu tiếp xúc tướng quân 250 trong nhà lao của Sở giám sát đế quốc, thật sự cảm thấy tên gia hỏa này rất bừa bãi.

Lại có thể gọi kỹ nữ tới nhà lao làm loạn.

Nhưng sau này, từ tiểu 250 Al-qaeda Đỗ Duy biết được một chuyện.

- Thật ra từ đầu tướng quân không hề làm loạn. Người khác đều biết, tướng quân thường dẫn chúng tôi đi đánh trận giả, còn dẫn chúng tôi tìm cơ hội và thời gian chạy về khu vực đế đô. Chiếm cứ cả một kỹ viện, cho anh em nhịn lâu ngày phát tiết. Binh sĩ chúng ta đều là người thô lỗ, vẫn thường vì giành đàn bà, có vài lần từng đánh nhau với các đội quân khác của quân Tây Bắc. Nhưng, các người đều không biết, lúc đó, tướng quân chúng ta đều không làm loạn. Mỗi lần tới nơi, mọi người đều ôm cô nương vào phòng, chi có tướng quân một mình ngồi ở đại sảnh, cong chân uống rượu tới sáng. Sau đó chúng ta đều cười người, nhưng các người đoán xem tướng quân nói thế nào?

Khi nói tới chỗ này, sắc mặt tiểu 250 Al-qaeda liền trở nên chăm chú, giọng nói có chút đau buồn.

- Tướng quân trừng mắt với chúng tôi, sau đó đá tôi một cái, mắng: Thằng nhóc con, mày hiểu cóc khô gì. Lão tử đây là người đã có vợ.

Mỗi lần sau khi nghe tiểu 250 Al-qaeda say rượu nói lại chuyện của Ron Barton, nghe tới câu cuối cùng, Đỗ Duy không kìm được có chút xót xa.

Một kẻ vũ phu thô kệch như vậy, một mãnh tướng nhìn có vẻ thô lỗ, hào phóng, giết người không chớp mắt như vậy, lại nghĩ không ra trong lòng hắn lại lại dịu dàng như vậy.

------------------------

- Ta có vợ rồi. Trong trường hợp này, khi Ron Barton nói câu đó với Đỗ Duy và Philip, Đỗ Duy thầm thở dài. Hắn đã có chút không nhẫn tâm ép buộc Ron Barton làm chuyện như vậy.

Nhưng, mắt Philip lại lóe lên. Không những không từ bỏ mà ngược lại còn tỏ ra kiên quyết.

Hắn mau chóng liếc Đỗ Duy, dùng mắt trao đổi với Đỗ Duy.

Đỗ Duy là người thông minh, hắn đã nhìn ra ý đồ của Philip.

Đây không phải là một cơ hội tốt sao?

Để cho tên độc thân để tang vợ nhiều năm này có thể hồi xuân, lấy một công chúa xinh đẹp như hoa tựa ngọc về nhà cũng xem như là một loại bồi thường đối với tướng quân 250 này.

Hắn vì đế quốc ra sức phòng thủ biên cương, bị quan lại đế quốc hãm hại, kết quả làm cho tiền đồ của hắn đứt đoạn, hơn nữa cả hôn nhân cũng bị biến thành bi kịch.

Như vậy, cuối cùng lấy được một vị công chúa thì cũng xem như là một kết cục không tệ.

Đỗ Duy rất nhanh liền trao đổi xong bằng ánh mắt với Philip.

Sau đó, Ron Barton mặt ngỡ ngàng nhìn Philip đi tới trước bàn, nhanh chóng lấy trong ngăn kéo lấy ra một vật, từ xa ném về phía Ron Barton.

- Tướng quân Ron Barton tiếp lệnh.

Tướng quân 250 vừa chụp lấy, cúi đầu xem. Đó là một huy chương Tulip bằng vàng, tượng trưng cho mệnh lệnh tối cao của gia tộc hoa Tulip.

- Tướng quân Ron Barton. Bây giờ ta lấy thân phận tổng quản chính vụ gia tộc ra lệnh cho ngài hoàn thành một nhiệm vụ đặc thù.

Philip cố ý nghiêm mặt, có bài bản hẳn hoi, đầy nhịp điệu trầm giọng nói:

- Mệnh lệnh này là tuyệt mật của gia tộc, nên không có viết thành giấy tờ, mà là nói miệng. Nội dung mệnh lệnh như sau: Lệnh cho ngài một ngày sau, phụ trách dẫn theo ba trăm kỵ binh, dọc đường hộ tống công chúa điện hạ Louise và vương phi tương lai tiểu thư Daisy trở về đế đô. Dọc đường ngài phải bảo vệ không rời hai vị tiểu thư khỏi bất kỳ sự tổn hại nào… đặc biệt là Louise công chúa. Hơn nữa… ngài phải dựa theo căn dặn của ta mà làm. Không được có sai sót. Nếu không trị theo quân pháp.

Tiếp theo, những lời của Philip làm cho tướng quân 250 ngây ngốc ra. Hắn không nghĩ tới vị Philip trông có vẻ nghiêm trang này lại có thể lập ra một kế hoạch hoang đường, kỳ quái như vậy.

- Ta sẽ phái người giả làm thổ phỉ, đạo tặc trên đường chặn cướp đoàn người mọi người lại. Mà ngài… Ron Barton tướng quân. Ta yêu cầu ngài diễn tốt một vở kịch cho ta. Trên đường ngài phải cố gắng tỏ ra sự hấp dẫn và phong cách anh hùng đầy nam tính của mình ở trước mặt công chúa. Cố hết khả năng của mình, trong thời gian ngắn nhất đoạt lấy trái tim của công chúa điện hạ. Cuối cùng… ngài đợi một chút. Liên quan tới kế hoạch này, chúng ta lại bàn định kỹ một chút… Với lại cuối cùng còn phải âm thầm mang công chúa trở về thành Roland.

Sắc mặt Ron Barton thiếu điều tức đến xì khói.

- Trước mặt công chúa tỏ rõ vẻ đẹp và phong cách nam tính, cố gắng hết khả năng. Trong thời gian ngắn nhất đoạt trái tim công chúa điện hạ. Từ xưa đến nay, có loại mệnh lệnh hoang đường như vậy sao?

Nhưng loại ngôn từ hoang đường này hết lần này tới lần khác thốt ra từ miệng Philip lại có thể trở có vẻ hiên ngang lẫm liệt. Cuối cùng, Philip còn nhìn Đỗ Duy, nghiêm trọng nói:

- Công tước đại nhân, theo như quy định của gia tộc, quan lại lo việc hành chính không được điều động nhân viên quân đội nên trong nhiệm vụ đặc thù này, ta muốn điều động tướng Ron Barton thì cần phải có sự ủy quyền của ngài.

Đỗ Duy cười nhẹ, gật đầu nói:

- Ta giao cho ngươi toàn quyền.

Ron Barton mau chóng than vãn.

- À, còn nữa. Liên quan đến việc phái ai giả làm thổ phỉ chặn cướp trên đường… Người này phải suy nghĩ kỹ một chút.

Philip xoa cằm, sau đó phân tích từng chút từng chút một.

- Thứ nhất, người này phải lạ mặt, bình thường rất ít xuất hiện, đại đa số mọi người đều không nhận ra mới được. Thứ hai, người này phải là người nòng cốt của chúng ta, tuyệt đối có thể tin cậy được. Bởi vì loại việc này không thể tiết lộ được. Quan trọng nhất là điều thứ ba, người này phải có thân thủ cao cường.

- Tại sao?

Đỗ Duy không nhịn được hỏi.

Philip thở dài:

- Trong suy nghĩ của ta, kế hoạch tự nhiên không thể thiếu được cảnh ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ đâu. Ta định để cho thủ lãnh thổ phỉ chiến đấu một trận oanh liệt với tướng quân Ron Barton. Đại nhân, ngài biết công chúa là người thế nào chứ? Cô ta là con cháu vua chúa. Khi ở đế đô, gặp không ít cường giả, trong cung cũng có không ít võ sĩ thân thủ cao cường. Cho nên, tuy rằng là diễn kịch, đương nhiên phải làm hoành tráng một tí. Không những là phải đánh giả mà còn phải đánh cho ra vẻ, đánh cho thật hoành tráng. Tốt nhất là hai người thi triển đấu khí cấp cao, đánh cho trời long đất lở một trận. Trận chiến càng oanh liệt càng tốt. Nếu không, tùy tiện múa may vài cái cho xong trận, e rằng không cách nào thể hiện được sự anh dũng của tướng quân Ron Barton của chúng ta.

Đỗ Duy sững người.

Phải lạ mặt, phải là người tín nhiệm của mình, còn phải võ công cao cường?

Ba điều kiện này, nói cao không cao, nói thấp không thấp, dưới trướng mình tuy rằng không ít kẻ mạnh, nhưng phù hợp toàn bộ thật ra cũng chẳng có mấy ai.

Ài…

Đỗ Duy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mắt sáng lên.

- Ta nghĩ ra được một nhân tuyển cực tốt.

Đỗ Duy cũng xoa cằm. Lúc này đây động tác của hắn và Philip giống y như nhau, đều có vài phần nham hiểm.

- Các ngươi cảm thấy, ngài thánh kỵ sĩ Hussein của chúng ta thế nào? Hắn đã rời khỏi đế đô nhiều năm, người nhớ hình dáng của hắn chỉ e rằng chẳng có mấy ai. Hơn nữa, hiện tại hắn chột một mắt, trên mặt cũng đầy vết thương, lại đi nhuộm tóc. Hình dáng thế này thì người có thể nhận ra hắn chỉ sợ không có mấy. Mà theo ta được biết, chắc là công chúa chưa từng gặp Hussein. Vả lại, Hussein là chiến hữu có thể tin cậy của chúng ta. Huống chi… nói đến thực lực, thực lực của hắn không có vấn đề gì.

Philip lập tức vỗ chân, cười nói: Tốt, không sai. Ta đang nghĩ như thế. Ngoài Hussein, người có võ kỹ mạnh nhất trong gia tộc chính là ngài Rodriguez. Đáng tiếc lúc trước, khi chính biến Rodriguez đã xuất hiện trước đám đông, e rằng ngày chính biến hôm đó, công chúa cũng có mặt ở quảng trường nên nhất định đã thấy qua ngài Rodriguez. Như vậy, Hussein là một nhân tuyển không tồi.

Đỗ Duy cười nói:

- Hơn nữa, thực lực của Hussein mạnh mẽ, hai người đánh giả một trận, lại sử dụng đấu khí cao cấp, nếu như thực lực không đủ, lỡ như tới lúc đó không cẩn thận làm bị thương người của mình, e rằng không hay. Hussein là cường giả thánh giai, làm việc này với thực lực của hắn chắc là ổn thôi.

Hai người nói xong, đồng thời nhìn Ron Barton, ngoài dự liệu của họ, không đợi hai người mở miệng, Ron Barton lại chủ động tự mở miệng nói lớn:

- Được. Ta đồng ý. Hussein đúng là một nhân tuyển tốt.

- Ủa?

Ron Barton đột nhiên trở nên như vậy ngược lại làm Đỗ Duy và Philip có chút sững sờ.

Ron Barton vung hai tay, cười khổ nói: Thò đầu ra cũng là một đao, rụt cổ vào cũng là một đao, ta nghĩ ta vẫn thức thời một tí, nhận lệnh cho rồi.

Đỗ Duy liền gật đầu vỗ tay:

- Được rồi. Chính ta sẽ đi nói chuyện với Hussein.

Nhưng hai người không hề phát hiện khi Ron Barton, tên gia hỏa này quay người rời đi, sau khi quay lưng lại, trên gương mặt mập lộ ra một nụ cười quái dị khó nhận ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.