Lần này đến lượt Đỗ Duy chết sững.
Cả long tộc ư? Tên Lạc Tuyết này cũng thật to mồm, vung tay lớn thật!
Chẳng lẽ trước đây Lạc Tuyết có quen biết Jojo?
Đỗ Duy ngẩn người khiến Lạc Tuyết hiểu nhầm, tưởng rằng Đỗ Duy dao động.
Đừng hiểu nhầm, Đỗ Duy lúc ấy chết trân hoàn toàn không phải là vì cân nhắc cái giá Lạc Tuyết đưa ra mà chỉ đơn thuần là chấn kinh trước điều kiện của Lạc Tuyết! Ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn chính là suy xét cho kỹ càng tại sao trong mắt Lạc Tuyết Jojo lại có giá cao đến thế?
Ánh mắt Đỗ Duy tràn ngập nghi ngờ, ngắm nhìn Jojo trong lòng rồi lại nhìn sang Lạc Tuyết.
Trên mặt Lạc Tuyết mang theo nụ cười ấm áp, mắt thấy Đỗ Duy “dao động” rồi, hắn khoan khoái cười:
- Sao rồi? Ngài công tước hoa Tulip, cả một long tộc đấy! Tuy sau khi long tộc bị ta chinh phục, vì một số nhu cầu ta đã hạ lệnh xử tử mấy chục con, nhưng bây giờ chắc vẫn còn khoảng một trăm con. Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta lấy danh nghĩa vua của tinh linh tộc hứa với ngươi, ta sẽ tặng tất cả hơn một trăm con rồng còn lại cho ngươi làm nô bộc cá nhân!
Đỗ Duy lúc ấy mới định thần lại, cười nhìn Lạc Tuyết, chậm rãi mở miệng:
- Ồ? Ngài tinh linh vương … đó là hơn một trăm con rồng đấy … chẳng lẽ ngươi đã phá được ma pháp trận “di vong băng nguyên” sao? Có thể đưa một trăm con rồng lên đại lục rồi à?”
Lạc Tuyết nghiêm mặt, lạnh nhạt nói:
- Đó là chuyện của ta, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta có thể trong vòng một năm đưa chúng đến cho ngươi. Hơn nữa, ta hứa với ngươi, ngươi có thể giành được hảo cảm và tình hữu nghị của tinh linh tộc. Cho dù trong tương lai có xảy ra chiến tranh, tinh linh tộc cũng sẽ vì tình hữu nghĩ này mà hạ thủ lưu tình.
Thanh âm của tinh linh vương đem theo sự tự tin mãnh liệt. Hắn tự tin, sức dụ hoặc của điều kiện này chỉ e trên thế giới không ai có thể kháng cự.
- Đích thực rất hấp dẫn.
Đỗ Duy thở dài.
Biểu tình trên mặt hắn rất cổ quái, cúi đầu nhìn Jojo đang say ngủ trong lòng, than thở:
- Thực ra cô gái này cũng chẳng tốt đẹp gì …. Cô ta tuy trông cũng khá nhưng đối với tinh linh tộc các ngươi mà nói chắc chẳng thiếu gì mĩ nhân. Hơn nữa, không giấu gì ngươi, cô nàng này tính khí thô bạo, lại cũng rất dữ dội. Thân là con gái mà chẳng có chút ‘dịu dàng’ nào, không khác gì một con mẫu bạo long. Hơn nữa động một tí là thích đánh mắng người khác, còn thường xuyên uy hiếp nói muốn đem ta luyện thành ‘linh hồn băng tinh’ nữa. Nói thực, rất nhiều lúc ta chỉ thấy cô ta thôi đã đau cả đầu.
Nghe Đỗ Duy nói hết, nét mặt Lạc Tuyết lộ ra vẻ chờ mong:
- Nói như vậy, ngươi đáp ứng rồi?
Đỗ Duy vẫn cười, sau đó thở dài, nhìn Jojo trong lòng, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu hiếm có:
- Thế nhưng, tuy ta thường xuyên cứ trông thấy cô ấy là đau đầu, nhưng …. Ta lại đã quen với việc có một cô gái bạo lực như cô ấy quậy phá xung quanh, có đôi lúc nếu như lâu ngày cô ấy không đến làm phiền ta, ta ngược lại còn thấy không quen, thậm chí có chút nhớ cô ấy nữa … thế nên ……
Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn thẳng tinh linh vương, nói dằn từng chữ:
- Muốn dùng hơn một trăm con thằn lằn to xác đổi lấy cô ấy là không thể! Cho dù ngươi có kiếm được một trăm con thần thánh cự long đi nữa, đáp án của ta cũng không thay đổi: Không thể!
Sau khi nói xong những lời này, Đỗ Duy lập tức ngầm thôi động ma lực, những tấm quang minh chi thuẫn quanh người tức khắc tự động xoáy tròn. Đỗ Duy cảnh giác nhìn Lạc Tuyết, phòng ngừa sau khi mình từ chối, tên tinh linh vương đáng sợ này trở mặt cướp người.
Không ngờ sau khi Đỗ Duy cự tuyệt, Lạc Tuyết lại không có vẻ gì bạo nộ, nét mặt hắn lộ rõ sự thất vọng nhưng vẫn giữ một phong độ nhất định, chỉ thở dài tiếc nuối thật sâu:
- Là như vậy sao …. Công tước hoa Tulip, chẳng lẽ cô gái trong lòng ngươi là người yêu của ngươi?
- Không, cô ấy không phải người yêu của ta, cô ấy là chị gái vị hôn thê của ta, một ‘cục nợ’ chỉ thích tìm ta gây phiền toái.
Đỗ Duy lắc đầu, không biết vì sao khi nói những lời này, trong lòng Đỗ Duy chợt sinh ra một cảm giác kì dị, nhìn Jojo đang say ngủ, hắn không khỏi nhớ lại quãng thời gian khi xưa sau khi mình “linh hồn phụ thể” đuổi Cybaster đi, trong lúc hôn mê, Jojo thu lại hết tính tình hung bạo mà tỉ mỉ săn sóc mình.
Lạc Tuyết nắm được vẻ kì lạ thoáng lướt qua mặt Đỗ Duy. Tinh linh vương một lần nữa thở dài, hắn ngẫm nghĩ kĩ càng một lát rồi mở miệng:
- Được thôi, công tước hoa Tulip, tuy ngươi đã từ chối nhưng cô gái này ta nhất định phải có, vì thế ….
Đỗ Duy cắt ngang:
- Nếu như ngươi định cướp người, thế thì ngươi cứ việc động thủ! Tuy thực lực ta không bằng ngươi nhưng tốt xấu gì cũng là một người đàn ông! Hơn nữa trên địa bàn của ta, nếu như bị kẻ đơn thương độc mã như ngươi cướp mất nữ nhân trong lòng, thế thì sau này ta cũng khỏi phải sống nữa!
Nghe Đỗ Duy nói xong, Lạc Tuyết ngược lại còn cười.
Nhìn những tấm quang minh chi thuẫn xoáy tít quanh người Đỗ Duy, nhìn ánh mắt cảnh giác và tư thế như gặp đại địch của hắn, Lạc Tuyết cười nhẹ. Tinh linh vương ưu nhã khom lưng lùi về mấy bước, chậm rãi chắp hai tay sau lưng, mặt đeo nụ cười mỉm nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cướp người? Không không, ngài nhất định đã hiểu nhầm. Ta thân là vua của tinh linh tộc, sao có thể làm ra cử động cướp người bỉ ổi đó được? Ta không phải đám thú nhân dã man thô lỗ đó! Tinh linh tộc là một dân tộc vinh dự và kiêu ngạo, những chuyện bỉ ổi đó không phải thứ tinh linh có thể làm ra. Chỉ có điều …. Chúng ta có thể đánh cược, ngài xem thế nào?
Nói rồi tinh linh vương bất chợt đưa một cánh tay từ sau lưng ra, khẽ ngoắc ngoắc ngón tay với Đỗ Duy …..
Viu!
Một tia sáng màu tím nhạt vạch qua bầu trời, nhanh chóng bắn tới trước mặt Đỗ Duy! Vầng sáng màu tím đó mang chút sắc thái yêu dị. Khiến Đỗ Duy kinh hãi chính là, mặc dù quang minh chi thuẫn trước mặt hắn vẫn xoáy tít như thường, nhưng cái quang minh chi thuẫn hiệu xưng “phòng ngự thuật mạnh nhất” đó không chút khả năng ngăn trở làn tử quang!
Đỗ Duy gần như trơ mắt nhìn tia sáng tím xuyên qua quang minh chi thuẫn rơi thẳng xuống ngực mình, tách một tiếng, dưới ánh sáng tím một đốm lửa bung xòe sinh ra. Đây không phải là hỏa diễm thực sự mà là ánh sáng ma pháp. Đỗ Duy không cảm thấy một chút sức nóng của lửa nào mà ngược lại trên ngực nơi bị tử quang điểm trúng sinh ra một cỗ băng lãnh!
Sau đó y phục trước ngực nơi bị tử quang điểm trúng, vải vóc rơi xuống lả tả, lộ ra một ấn kí màu tím trên ngực hắn. Ấn kí đó phảng phất như đã dung nhập vào da hắn vậy!
- Đây là ma pháp ấn kí của tinh linh tộc ta.
Lạc Tuyết mỉm cười nói:
- Để biểu thị sự tôn trọng với chủ nhân, ta có thể cho ngươi một cơ hội. Ta đã nói rồi, năm xưa khi ngài đến Thần sơn của long tộc, tiến hành một trận cá cược thú vị với long tộc tộc trưởng. Kết quả là ngài thắng cược, sau khi ta nghe được chuyện đó thì rất lấy làm hứng thú. Vì thế chúng ta chi bằng lại đánh cuộc một phen!
Lạc Tuyết nói tiếp, ngữ khí trở nên nghiêm túc:
- Ta vốn không muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi đã từ chối đề nghị của ta, vậy thì … công tước hoa Tulip, từ giờ phút này bắt đầu, ta và ngươi sẽ chơi một trò chơi đuổi bắt. Ta sẽ ở lại đây đợi một ngày! Trong một ngày đó ngươi cứ việc đem theo cô gái trong lòng chạy trốn hoặc trốn vào nơi nào đó. Sau đó ta sẽ nghĩ cách đi tìm các ngươi …. Nếu như các ngươi bị ta tìm được, ta sẽ cho các ngươi thêm hai cơ hội nữa! Cũng chính là nói ta cho phép các người bị ta bắt được ba lần! Sau khi bắt được ngươi, ta sẽ lại thả ngươi ra, hơn nữa cũng sẽ cho ngươi chạy trước một ngày! Nhưng chỉ có ba lần cơ hội thôi đấy! Thời gian ưu đãi ba lần qua đi, nếu như ngươi lại bị ta bắt được, vậy thì, tuy trước đây ta đã nói ta không hề muốn giết ngươi, hơn nữa ta cũng sẽ không nuốt lời, nhưng …. Ta lại có thể bắt cả hai ngươi đi theo ta lên phương bắc! Sau đó, trước khi liên quân của chúng ta chính phục đại lục của nhân loại các ngươi, ngươi và tiểu thư xinh đẹp này chỉ e sẽ phải ở lại phương Bắc làm khách!
Một tràng này của hắn nói ra tuy nhẹ nhàng như không chút uy hiếp, nhưng rơi vào tai Đỗ Duy, dù chỉ là giọng tùy ý của Lạc Tuyết lại khiến hắn lạnh cả người!
Hắn hiểu rõ đây tuyệt đối không phải trò đùa!
Rốt cuộc trên người Jojo có thứ gì đáng để tinh linh vương quan tâm đến thế?
Đỗ Duy nhìn chăm chăm vào tinh linh vương, trầm giọng nói:
- Lạc Tuyết, ngươi nắm chắc vậy sao? Phải biết rằng đây là lãnh địa của ta! Thực lực của ngươi có mạnh nữa, nhưng ngươi dù sao cũng chỉ có một mình!
- Ngài nói không sai.
Lạc Tuyết không chút giấu diếm:
- Một mình ta có mạnh đến đâu cũng chỉ là một người mà thôi. Ngài ở đây hiện giờ đã có vô số cao thủ dưới trướng, lại có mấy vạn hùng binh, còn có thể cầu viện từ các cường giả khác trên đại lục bất cứ lúc nào ….. nếu như các người cùng xông lên, ta tự nhiên không thể địch nổi. Có điều …. Công tước hoa Tulip, nếu ngươi làm như vậy coi như ngươi phá vỡ luật chơi trước! Thế thì đừng trách Lạc Tuyết ta nuốt lời! Ngươi nên hiểu rõ với thực lực của ta, ta không cho rằng trên đại lục của các ngươi có cường giả có thể một chọi một với ta! Một khi ngươi phá vỡ luật chơi trước, vậy ta cũng chẳng phải giữ lời hứa nữa! Công tước hoa Tulip, đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội lén cắt lấy đầu ngươi, đồng thời, vị tiểu thư nhân loại xinh đẹp này, ta cũng có thể lén bắt cô ta về.
Cuối cùng, tinh linh vương chận rãi nói:
- Ta đã nói rồi, ta là tinh linh cao quý, không thích làm mọi chuyện đến mức bỉ ổi. Vì thế trò chơi này là cơ hội ta cho ngươi! Ta đảm bảo trong vòng một tháng, ta cho ngươi cơ hội ba lần bị ta bắt kịp! Nếu như ngươi kiên trì được một tháng không bị ta bắt lần thứ tư, ta sẽ rời khỏi đây, chuyện này coi như chấm dứt. Đây là nhượng bộ duy nhất của ta, nếu như ngươi không đồng ý, ta chỉ có thể làm theo cách mà ta không thích.
Đỗ Duy nghe mà trong lòng phát bực!
Cao quý cái gì? Làm cường đạo còn đòi quang minh chính đại!
Đỗ Duy lập tức ngầm tính toán một lúc, cuối cùng không thể không thừa nhận Lạc Tuyết nói không sai. Nếu như mình từ chối, cho dù có triệu tập tất cả cường giả mình tìm được, cho dù có thể đuổi Lạc Tuyết đi nhưng muốn giết hay bắt hắn là tuyệt đối không có khả năng. Một khi chọc giận tên này, sau khi hắn chạy thoát lại len lén mò về, bất kể là giết mình hay là bắt Jojo đi, hắn đều có thể làm được!
Thực lực không bằng người ta, thực sự là vấn đề khiến Đỗ Duy bức bối.
Thực sự hắn đã rất khá rồi, tuổi chưa đến mười tám, thời gian tu luyện ma pháp tính cho chẵn mới được ba năm, từ một kẻ ngu ngốc biến thành một ma pháp sư thiên tài đã là thần tốc. Có điều gặp phải loại cường giả ngoài sức tưởng tượng như Lạc Tuyết thì vẫn không có cách nào.
Trầm ngâm một lúc lâu, dưới ánh mắt lạnh tanh bức bách của Lạc Tuyết, Đỗ Duy hít sâu một hơi nói:
-- Ta tin vào danh dự của tinh linh tộc các ngươi …. Vì thế, ta và ngươi đánh cược!!
- Rất tốt.
Lạc Tuyết khoanh chân ngồi giữa không trung, cứ ngồi như thế khoan thai cười:
- Bây giờ, công tước hoa Tulip, ngài có thể đi rồi. Một ngày sau ta sẽ đuổi theo ngươi … ồ, suýt quên nói cho ngươi biết, cái ma pháp ấn kí màu tím ta lưu lại trên người ngài, trong vòng ba trăm dặm ta có thể cảm ứng được. Thế nên vì an toàn của ngươi, ngươi nhất định phải tìm cách trốn ngoài cự li ba trăm dặm mới được. Vì vậy ngươi tốt nhất đừng có trốn trong thành Loran. Ta sẽ ngồi đây một ngày, nếu trong kì hạn mà ngươi vi phạm luật chơi, tìm cao thủ khác đến vây công ta, vậy thì kết quả ra sao chắc ngươi cũng biết!
Nét mặt Đỗ Duy tuy bình tĩnh, nhưng ngọn lửa giận do bị sỉ nhục trong lòng lại hừng hực cháy.
Sỉ nhục! Đây tuyệt đối là sỉ nhục!
Ở trong đại bản doanh của mình mà lại bị đối thủ xúc phạm thế này!!
Nhưng ai bảo đối thủ lại là tinh linh vương – kẻ mà đến long tộc tộc trưởng cũng vô pháp chiến thẳng? Chỉ một mình long tộc trưởng, năm xưa đã có thể đánh cho Gandalf, Hussein, Semel ba người liên thủ phải tơi bời hoa lá! Lạc Tuyết còn là thứ tồn tại mạnh hơn kia!
Nhìn Lạc Tuyết một cái thật sâu --- ánh mắt cuối cùng đó, ý nghĩa mà nó bao hàm đến cả Lạc Tuyết nhìn vào cũng phải thót im.
Không nói thêm nửa câu nào nữa, Đỗ Duy lập tức không do dự ôm Jojo trong lòng quay đầu bỏ đi! Người ở trên không triển khai ngự phong thuật đi khỏi.
Tinh linh vương! Trận cá cược hôm nay, sự sỉ nhục với Đỗ Duy ta, ta nhất định sẽ ghi nhớ kĩ trong lòng!
Lạc Tuyết khoanh chân ngồi trên không trung, ánh mắt dõi theo Đỗ Duy đi khỏi, hắn bỗng khẽ thở dài một hơi. Ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm tự nói một mình:
- Ừm, biết co biết duỗi, biết nhịn cái người khác không nhịn được. Có tài, có chí, có phách….. ài. Lạc Tuyết ơi Lạc Tuyết, một tuấn kiệt loài người như vậy, trước chiến tranh, ngươi thực sự phải giết phăng hắn đi mới đúng! Vì sự kiêu ngạo của bản thân, lưu lại một tuấn kiệt nhân tài như vậy, có phải là một sai lầm không …..
Nói rồi, Lạc Tuyết phảng phất cười tự giễu.
Bên tai tiếng gió vù vù, mặc cho gió Tây Bắc lạnh lẽo thổi ào qua mặt nhưng vẫn không sao thổi tan lửa giận trong lòng Đỗ Duy.
Không ngờ lại bị kẻ địch đuổi cổ khỏi nhà như thế, Đỗ Duy tuy phẫn nộ nhưng hắn đã trải nghiệm quá nhiều, hoàn toàn hiểu được phải khống chế lửa giận trong lòng như thế nào.
Hắn không lập tức lựa chọn bỏ chạy mà trước tiên quay về phủ công tước hoa Tulip, sau đó tìm Phillip đến dặn dò mấy câu, để không dẫn đến sự khủng hoảng của người dưới, hắn chỉ nói rằng mình phải ra ngoài một thời gian, để Phillip sau khi mình đi chủ trì đại cục. Đỗ Duy thậm chí còn không gặp Vivian, trực tiếp đem Jojo rời đi!
Sau khi bay khỏi thành Loran, Đỗ Duy lập tức rút ra một cây chổi bay. Jojo vẫn chưa tỉnh lại, hắn không thể không buộc Jojo sau người, sau đó cưỡi trên thân chổi, lợi dụng tốc độ phi hành rất nhanh của chổi thần bay xa hết mức có thể! Hơn nữa, kiểu phi hành này còn có thể tiết kiệm ma lực của Đỗ Duy, so với lợi dụng ma pháp phi hành thì đỡ tốn sức hơn nhiều.
Đỗ Duy tỉ mỉ suy xét phải đối phó với tinh linh vương như thế nào. Hắn vốn định đi về phía đông, nếu có thể thuân lợi chạy tới đế đô, hoặc giả có thể lợi dụng quang minh thần điện ở đế đô ngăn chặn tên tinh linh vương này ….
Thế nhưng giáo tông Paolo XVI dường như vẫn chưa khôi phục lại kể từ sau lần bại vào tay Bạch Hà Sầu, hơn nữa trong thần điện trừ Paolo XVI ra thì chẳng còn cường giả nào nữa.
Vì thế sau khi Đỗ Duy nghĩ ngợi một hồi liền đưa ra quyết định: lên phương Bắc!