[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc

Quyển 2-Chương 319 : Giúp Một Tay (Phần 2)




Đầu Bạch Hà Sầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt lão trắng thảm như tờ giấy, ngón trỏ tay phải của lão đưa ra đồng thời tia sáng ấy càng thêm sáng chói thêm. Bạch Hà Sầu dùng hết sức đem một tia lực lượng cuối cùng toàn bộ ép lên trên ngón tay trỏ, sau đó đột nhiên thấp giọng quát một tiếng đưa ngón tay vào tim trên ngực Đỗ Duy, ngón tay vẽ nhẹ một cái! Đầu ngón tay sắc bén dao vẽ một vòng tròn lập tức đem một miếng thịt trên ngực trái Đỗ Duy mà “cắt” xuống!

Đỗ Duy kêu thảm một tiếng! Nhưng tốc độ Bạch Hà Sầu cực nhanh, Đỗ Duy chưa kịp né liền thấy trước ngực mình máu chảy như suối. Loại đau đớn này Đỗ Duy chưa từng chịu qua, chỉ thấy trước mắt tối sầm kêu lớn:

-Bạch…Bạch Hà Sầu ông muốn giết chết ta sao!?

Bạch Hà Sầu lại đưa ngón tay chỉ lên trán Đỗ Duy quát:

-Im miệng! Thành thật mà làm cho tốt! Ta duy trì không còn được bao lâu, ngươi còn loạn động nữa thì đúng thật là tiêu luôn!

Sau đó Bạch Hà Sầu bất ngờ vung tay trái mình lên, bàn tay như dao dùng lực hướng về bả vai bên phải chém xuống… “Phụp” một tiếng! Máu tươi phun ra. Chỉ bằng một chiêu như vậy, lão đã tự chặt đứt cánh tay phải của mình xuống!Thân thể Bạch Hà Sầu lắc lư sắc mặt trắng tới mức như biến thành màu trong suốt nhưng mặt vẫn mang nét cười lạnh lẽo, quát:

-Ngươi đừng có mà loạn động! Nếu không, lỡ có chết thì đừng có trách ta!

Nói xong, lão nhặt lấy cánh tay đứt kia của mình hướng về một mảng máu thịt đã bị cắt ra trên ngực Đỗ Duy hung hăng gắn vào…Trong hang động vang ra tiếng kêu thảm thiết vừa là kinh hoảng vừa là đau khồ của Đỗ Duy: “A a aaa…!!!”

Khi Đỗ Duy lờ mờ tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân thể hình như có chút không đúng. Ngực đau đớn, hắn nằm ngửa mặt trên đất mở mắt ra liền thấy Bạch Hà Sầu sắc mặt quỷ dị ngồi bên cạnh hắn. Đỗ Duy lập tức chống hai tay ngồi dậy nhưng lại cảm thấy trên mặt vừa nhớp nháp lại vừa ngứa, hình như nhuộm máu. Nhấc tay xoa xoa mặt…Một cái xoa này Đỗ Duy tức thời đờ ra!

“Tay? Tay??”

Đỗ Duy nhìn trái phải, hai tay của hắn đều đang chống trên đất để ngồi dậy. Vậy cái tay vừa lau mặt này lại là từ đâu ra? Hắn cúi đầu nhìn xuống liền nhìn thấy trên ngực hắn tại vị trí tim đã có thêm một cánh tay! Chính là cánh tay của Bạch Hà Sầu lúc nãy!! Cánh tay này cũng không biết Bạch Hà Sầu dùng pháp thuật gì mà lại hoàn toàn dung hợp vào lồng ngực Đỗ Duy, máu thịt gắn kết giống như là nó vốn đã ở đó vậy! Đỗ Duy thấy mà muốn tắt thở, thiếu điều mém chút lại ngất đi lần nữa. Dùng sức cắn lưỡi, dưới cơn đau mới không ngất đi rồi há hốc miệng nhìn lồng ngực mình rồi lại nhìn Bạch Hà Sầu mà lắp bắp:

-Ông ôngggg… Ta ta ta… Tay của ông….. Ta ta…

-Là ta cho ngươi mượn !_ Bạch Hà Sầu sắc mặt thảm hại, âm thanh yếu ớt_ Thực lực của ngươi kém tên kia. Tuy ma pháp của ngươi không tệ nhưng không đánh nổi hắn. Có cánh tay này mang trên đó tia lực lượng cuối cùng của ta có thể miễn cưỡng cùng hắn đối đầu!

Đỗ Duy đột nhiên rất muốn nhảy dựng lên chửi người!

-Ông !!! Ông không nhầm chứ! Ba cái tay? Ta trở thành quái vật ba cái tay rồi!! Ê, như vậy ta ta…Sau này ta sao thể còn đi đâu gặp người khác nữa??!

Bạch Hà Sầu cười lạnh nói:

-Thằng lỏi con mày không biết tốt xấu! Trong cánh tay đó có “hạt giống” cảm ngộ về pháp tắc lực lượng, cơ thể ngươi sau khi tiếp thu được “hạt giống” này sẽ dần dần tự hấp thu, vận chuyển cho người mạnh mẽ lên. Ngươi có được chỗ tốt to lớn vậy còn trách ta? Còn về cánh tay này, ta dùng vu thuật Đại Tuyết Sơn tạm thời giúp ngươi nối lên, sau mấy ngày nó sẽ tự rời ra. Ngươi sợ cái gì!

Giọng nói lão dần dần dồn dập rồi thở dốc lên, sau cùng giọng nói cũng không duy trì nổi nữa. Bản thân lão mất một cánh tay, đã bị thương lại chảy máu quá nhiều nên không gắng gượng nổi. Đỗ Duy giờ mới biết chỗ tốt, vội mò trong không gian giới chỉ ra một chút thuốc xử lý vết thương của lão trước. Nhìn xuống trên ngực mình giờ có thêm một cánh tay, thật là muốn khóc cười không xong.

-Đây là tay ta dùng loan đao. Ta còn truyền vào “hạt giống lực lượng” của ta. Tuy không còn trên người ta nữa nhưng chỉ cần khi ngươi chiến đấu, “hạt giống lực lượng” tự nhiên sẽ vận chuyển, cánh tay này cũng sẽ thuận theo bản năng mà sử dụng loan đao. Ngươi chỉ cần thuận theo tự nhiên không quản nó là được rồi! Nó tự nhiên có thể gíup đỡ ngươi!

“Giúp ta một tay?”_ Đỗ Duy cười khổ_ “Đây quả đúng là “một tay” hàng thật giá đúng a!”

- Bạch lão đại… ông!

-Ngươi tự mà liệu đi!_ Bạch Hà Sầu nằm xuống_ Ngươi không cần cám ơn ta! Nếu không làm vậy mọi người đều chết. Ta không phải vì tốt cho ngươi chỉ là vì muốn toàn mạng thôi. Cho ngươi một cánh tay cũng là vì trình độ của ngươi không cách nào chịu nổi “hạt giống lực lượng” này.

Lão nằm trên mặt đất nhấc tay trái đưa thanh loan đao qua cho hắn. Đỗ Duy lặng im nhận lấy, Bạch Hà Sầu lại cười nhạt nói:

-Loan đao này của ta không dễ gì xuất vỏ. Nếu đã xuất vỏ rồi thì không thể bại! Ngươi đừng có mà làm mất đi vinh dự cây loan đao này của ta!

Giáo hòang bên cạnh lại than thở:

- Nghị lực của Vu vương bệ hạ ngài thật mạnh! Nào nào nào, ta còn một tia thánh lực tàn dư miễn cưỡng còn có thể thi triển ra một cái trị liệu thuật, giờ để ta giúp ngài làm khép vết thương lại đi!

Ngoài hang động Cybaster trong lòng nôn nóng, bắt đầu cảm thấy hối tiếc cơ hội lúc nãy. Hắn thật sự đã bị Đỗ Duy chơi xỏ mấy lần nên trong lòng kiêng dè, làm mất trắng một cơ hội. Tuy hắn phán đóan ra Đỗ Duy ngoài mạnh trong cạn, đã quay trở lại rồi nhưng lại không dám lập tức vào trong hang. Nếu không thì….

Cybaster hận tới nghiến răng nhưng nhìn thấy cái ma pháp kết giới trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: “Một cái ma pháp kết giới nhất định sẽ không thể duy trì được một thời gian quá dài được. Đợi đến hết thời gian thì ma pháp kết giới này sẽ tự nhiên biến mất, đến lúc đó nhất định không để hắn chạy mất!” Còn về bản thân, hắn biết ma pháp kết giới cao cấp này không phải một võ giả không biết ma pháp như hắn có thể phá giải, không bằng đừng lãng phí sức lực, cứ đứng ngoài hang lẳng lặng chờ đợi.

Quả nhiên, đợi tới mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, ánh sáng ma pháp kết giới đó dần dần ảm đạm xuống rồi cuối cùng biến mất. Trong lòng Cybaster run lên! Hắn đã quăng mất trường kiếm, tiện tay nhặt một nhánh cây cứng bén nhọn mà dùng. Lúc này mang theo một cành cây đang muốn bước nhanh vào hang lại nhìn thấy cửa hang có thân ảnh nhoáng lên, Đỗ Duy đã tự mình đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.