[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc

Quyển 2-Chương 23 : Vi Vi An đáng thương




Chương 23: Vi Vi An đáng thương

Một ma pháp sư, một đại ma pháp sư đã trên bát cấp, một thiếu nữ ma pháp sư nhìn qua nhiều nhất cũng chưa quá 16 tuổi, một người trong khi nói chuyện vừa thẹn thùng vừa khẩn trương phảng phất trông giống một đại gia khuê nữ lần đầu tiên ra khỏi cửa.

Quan trọng nhất lại là, nàng ta là một người... nói lắp.

Mọi người xung quanh đều không nhịn được trừng hai mắt nhìn tới khuôn mặt đỏ bừng của vị cô nương kia. Nhìn thấy trong đôi mắt to đáng thương của nữ hài tử này bây giờ cơ hồ sắp đổ nước mắt tới nơi mọi người tựa hồ đều hạ ý thức thả lỏng thanh kiếm trong tay mình.

Nữ hài tử này nhìn qua tịnh không thấy một sự uy hiếp gì cả.

Ngay cả Đỗ Duy cũng đờ người ra... một cô gái khi nói chuyện lại lắp ba lắp bắp, trên mặt còn lộ ra vẻ khiếp đảm như một con thỏ nhỏ kia chân chính là một bát cấp ma pháp sư?

Nhưng mà cái áo bào này, còn cả tấm huy chương kia nữa, đều không phải làm giả a! Đỗ Duy biết, ma pháp hội khi phát ra huy chương loại này đều đã đề phòng khả năng bị làm giả.

Ho khan một tiếng, Đỗ Duy cũng có phần nới lỏng con huyễn yêu sợ hãi trên tay ra một chút, liếc nhìn cô gái nhỏ nhút nhát: "Ma pháp sư các hạ, ngài nói là con vật nhỏ này là của ngài?"

"Đúng... a không không... không phải." Cô gái nhỏ rốt cuộc cũng phải bật khóc, trước con mắt chăm chăm nhìn của mọi người nàng ta rốt cục cũng phải trào nước mắt: "Đây là của của lão, lão, lão sư phụ. Ngươi ngươi ngươi có thể trả trả trả lại cho cho ta..."

Đỗ Duy ngược lại thật không muốn trả lại!

Tại sao chứ? Con vật nhỏ này đã ác độc dọa cho mọi người một trận khổ sở không chịu được. Đỗ Duy bây giờ ngược lại muốn cầm dao đâm cho nó một cái, sau đó theo lời của Tác Nhĩ Tư Khắc Á bẻ lấy cái sừng của nó xuống.

Chỉ là, xem ra nữ ma pháp sư này đã tìm tới tận cửa rồi... chủ nhân của nó đã tới rồi sao có thể không trả lại cơ chứ?

Nếu nghĩ xấu đi một chút... đối phương là một bát cấp ma pháp sư a!

Tuy nhiên nữ hài tử này nhìn qua bộ dáng rất yếu đuối.

"Cái này... ma pháp sư các hạ, xin... xin đừng lo lắng." Đỗ Duy hạ giọng xuống, thậm chí thanh âm cũng ôn hòa vài phần, giống như đang dỗ dành tiểu cô nương vậy, nói: "Nếu con vật nhỏ này thật sự là của cô..."

"Đương đương đương đương nhiên!" Nữ ma pháp sư dường như nhìn ra một tia hy vọng, cô ta dùng sức xoa xoa nước mắt, trong ánh mắt mang theo sự hy vọng nhìn Đỗ Duy. Trong cặp mắt to trong veo kia, chứa đựng sự ai cầu thuần chân, thật sự khiến cho người ta không đành lòng từ chối một cô gái nhỏ điềm đạm đáng yêu như vậy.

"Đừng lo lắng quá." Đỗ Duy dỗ dành. “Cứ cho là con vật nhỏ này của cô đi nữa, nhưng thân là chủ nhân của nó, ta nghĩ cô cũng nên phụ trách hậu quả do nó gây ra chứ, không phải sao?"

Nữ ma pháp sư trên mặt lộ ra vẻ bối rối, nàng ta sợ sệt liếc mắt nhìn Đỗ Duy: "Xin xin hỏi các các các các..."

"Con vật này là một ma phú cao cấp phải không?" Đỗ Duy trầm giọng nói: "Thân là chủ nhân của con ma thú này, cô không trông nom nó cho tốt lại để nó chạy tới giữa nam phương đế quốc! Cô chẳng lẽ không biết, một con ma thú lẻn đến giữa khu dân cư của con người sẽ gây ra bao nhiêu tai họa hay sao!"

Nhìn vị tiểu chủ nhân của mình nghiêm mặt rõ ràng đang muốn trách mắng một vị bát cấp ma pháp sư, Tác Nhĩ Tư Khắc Á đứng bên rất muốn cười nhưng lại không dám.

Đối phương... lại là một đại ma pháp sư a!

Nhìn lại tấm huy chương đeo trên ngực cô gái, Tác Nhĩ Tư Khắc Á nuốt ực một ngụm nước bọt. Đây chính là giấc mộng lớn nhất của một ma pháp sư cấp thấp như hắn, chính là có một ngày có thể tấn cấp, đeo trên mình một tấm huy chương kim loại như vậy!

"A... việc việc việc này..." Nữ ma pháp sư trên mặt lộ ra vẻ áy náy, cúi thấp đầu xuống: "sư sư sư phụ ta đi đi xa, ta ta ta ta phụ trách bảo bảo quản nó. nhưng nhưng nhưng nó thừa dịp tỷ tỷ tỷ đến đến đến thăm ta đã đã chạy chạy chạy... ta ta ta dã tìm tìm nó rất rất nhiều ngày..."

"Cô không được lấy cớ để lấp liếm lỗi lầm của mình." Đỗ Duy chính khí lẫm nhiên, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ cô không biết là một con ma thú cao cấp như thế, khi chạy tới một ngôi thành nhỏ bình yên như thế này sẽ đem đến cho cư dân nơi đây bao nhiêu sự khủng hoảng hay sao? Tất cả những người lính dũng cảm ở nơi đây đều là vì tìm bắt nó mới tiến vào trong vùng núi này! Hơn nữa, cô có biết không, con tiểu sủng vật của cô vừa rồi đã khiến cho bọn họ tạo thành vô số thương tổn!"

"...." Nữ ma pháp sư không nói lên lời. Nàng ta chỉ dùng ánh mắt ai cầu đem theo vài tia áy náy nhìn Đỗ Duy.

Đỗ Duy trong lòng đã định, hắn nhìn ra vị tiểu cô nương ma pháp sư này dường như ít khi ra khỏi cửa, không hiểu thế sự. Loại đóa hoa được bảo quản trong lồng kính này rất dễ lừa a.

"Con vật này đã đem theo sự hoang mang tới chỗ này! Tất cả binh lính nơi đây vì bảo vệ hòa bình của địa phương đã mất công, tốn sức thậm chí đổ cả máu để bắt được nó! Nhưng cô, ngay lập tức đã muốn mang nó đi, xin hỏi làm như vậy trong lòng cô chẳng lẽ không cảm thấy một tia áy náy hay sao?"

Trong khi Đỗ Duy nói, nữ ma pháp sư cơ hồ đã xấu hổ cúi gằm đầu xuống tận ngực.

Rốt cục phải chờ Đỗ Duy nói xong nữ ma pháp sư mới có được chút dũng khí, dè dặt mở miệng nói: "Ta ta ta nguyện ý, vì vì hành vi của của nó nó nó mà xin xin xin xin lỗi mọi mọi mọi người... được được được..."

"Thu hồi lời xin lỗi của cô đi!" Đỗ Duy được thể không buông tha: "Nếu xin lỗi mà hữu dụng thì cần cảnh sát làm gì?"

"Cảnh cảnh sát... là là gì?"

Đỗ Duy ho khan một tiếng, dấu đi chút xấu hổ của mình. Vừa rồi lỡ lời, trên thế giới này làm gì có cảnh sát a.

"Ý tứ của ta là... " Đỗ Duy ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ chỉ có một câu xin lỗi đơn giản mà có thể đền bù được máu và mồ hôi của những người lính dũng cảm này hay sao?"

Kỳ thật lời này của hắn cũng có chút bắt nạt tiểu cô nương.

Đội ngũ đi vào trong núi tìm tòi này kỳ thật không có ai bị chảy máu cả, trận kịch chiến vừa rồi, huyết nhục tứ tung cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi. Sau khi phá trừ huyễn cảnh thì mọi người cũng chỉ ngất xỉu đi, trên người họ đều không có chút thương tích nào cả. Nhiều nhất là từ nay về sau mỗi buổi tối trong khi ngủ sẽ mơ thấy vài lần ác mộng là cùng. Cũng không có tổn thất nhiều lắm.

Người duy nhất bị thương chỉ có nữ kỵ sĩ nhược lâm.

Đỗ Duy dĩ nhiên sẽ không để uổng phí cơ hội này, hắn né mình sang một chút, lộ ra vị nữ kỵ sĩ đang được đồng đội nâng đỡ.

Nhược lâm sắc mặt có chút tái nhợt, đó là dấu hiệu vì mất máu quá nhiều. Bất quá đối với một người trưởng thành thì đây có lẽ không phải là vấn đề lớn lắm. Chỉ là, nhìn một nữ tử đã trưởng thành như Nhược Lâm giờ đến đứng cũng không nổi, trên tay còn băng một cuộn lớn, đầu tóc tán loạn, cũng thật sự khiến vị nữ ma pháp sư này càng áy náy.

"ta ta ta có thể bồi bồi thường ngài cái gì?" Hốc mắt cô gái đã hồng cả rồi.

Đỗ Duy thở phào, trong ánh mắt hắn lộ ra một một tia hài lòng. Sau đó nhìn Tác Nhĩ Tư Khắc Á bên cạnh hơi liếc mắt. Tác Nhĩ Tư Khắc Á mấy ngày nay đều cùng Đỗ Duy thảo luận về dược tề học nên cũng hiểu một chút tính cách của tiểu chủ nhân này. Hắn lập tức phối hợp ăn ý, đi tới hai bước, thong thả cúi người thi lễ, chậm rãi nói: "Đại ma pháp sư tôn kính các hạ."

Cô gái nhỏ nhìn Tác Nhĩ Tư Khắc Á trên thân khoác ma pháp bào, cũng liền cúi người hồi lễ: "Ma ma pháp sư tiên tiên sinh."

Trong phút chốc, Tác Nhĩ Tư Khắc Á không khỏi có chút đỏ mặt... hắn có lẽ cả đời cũng không thể tưởng tượng được lại có một ngày sẽ có một đại ma pháp sư trên bát cấp tôn xưng mình thành "ma pháp sư tiên sinh".

"Cái này, ta nghĩ, tiểu sủng vật của ngài đã đem đến cho địa phương tổn hại, nếu chỉ đơn giản xin lỗi như vậy thì có lẽ người bị hại lớn nhất là những binh lính nơi đây trong lòng sẽ không thể tiếp thụ. Hơn nữa, chủ nhân của ta, trưởng tử của lôi mông bá tước la lâm gia vĩ đại, Đỗ Duy thiếu gia, cũng bị sợ hãi. Vì thế, ta nghĩ, trừng phạt con vật nhỏ này là điều tất yếu."

"Đừng đừng đừng... đừng, lão lão sư phụ khi khi khi trở về nếu nếu nhìn nhìn thấy nó chịu chịu khổ, sẽ trách trách phạt ta đấy..." Nữ ma pháp sư trên trán mồ hôi đã chảy ròng ròng: "lão lão lão sư phụ sẽ tức tức tức giận, các các người cũng sẽ sẽ..."

"Đại ma pháp sư tôn kính các hạ, xin hỏi sư phụ ngài là ai vậy? ta thật sự suy nghĩ không ra được, trong đế quốc này lại còn có một vị ma pháp sư nào có thể dạy được một vị đại ma pháp sư cấp bậc như các hạ a." Tác Nhĩ Tư Khắc Á bắt đầu truy đuổi đối phương.

Nữ ma pháp sư lộ vẻ khó xử: "Việc này này... ta ta ta ta không thể nói."

Tác Nhĩ Tư Khắc Á từ từ nhíu mày, sau đó hắn lập tức nở nụ cười: "Vậy ít nhất ngài nên thông báo tên của ngài chứ?"

"A...." Nữ ma pháp sư thở phào, vấn đề này có lẽ dễ trả lời hơn: "Ta ta ta ta gọi là Vi Vi An - Dương. Bát bát bát bát cấp ma pháp sư ma ma ma pháp học học hội." Nói xong câu này, cô bé đột nhiên nhớ tới lễ nghi tối thiểu mà lão sư phụ đã dạy mình. Nàng đỏ mặt lên, hơi cúi mình, rất khách khí hỏi: "Cũng cũng xin hỏi tên tên của ngài, ma pháp sư tiên sinh tôn tôn tôn kính."

Tác Nhĩ Tư Khắc Á lần này là đỏ mặt thật: "Ta ...tác nhĩ tư khắc á, ma pháp học hội... nhất... a, kia... ma pháp sư cấp 1."

Nói xong vài chữ cuối cùng, Tác Nhĩ Tư Khắc Á thậm chí hận không được tìm một cái lỗ mà chui đầu vào đó cho rồi.

Ma pháp sư cấp một, đối với bát cấp ma pháp sư mà nói cơ hồ chỉ như một con kiến mà thôi! Trên đại lục có rất nhiều người đã đạt tới cấp bậc đại ma pháp sư, đồ đệ bên người họ ít nhất cũng đều là ma pháp sư cấp hai cấp ba.

Ma pháp sư cấp một, dưới con mắt của người đã đứng trên thượng tầng ma pháp sư mà nói, có lẽ cũng chẳng khác gì ma pháp học đồ cả.

Bất quá, nữ hài nhi thuần chân này có lẽ không hiểu được vấn đề đó, cô bé vẫn như cũ cúi người đáp lễ lại. Điều này lập tức khiến Tác Nhĩ Tư Khắc Á đại sinh hảo cảm.

Thấy được chưa! Một bát cấp ma pháp sư lại có thể đáp lễ lại đối với ta - Tác Nhĩ Tư Khắc Á a!

"Vậy, xin nói ra thành ý bồi thường của ngài đi." Đỗ Duy nói xen vào rất đúng lúc.

"Việc này... " Nữ ma pháp sư có chút khó xử, nàng suy nghĩ một chút rồi từ trong áo bào lấy ra một cái bọc nho nhỏ mở ra: "Ta ta ta ta, chỗ này có có một khối lam thủy thủy tinh, mặc mặc dù chỉ là trung trung phẩm, nhưng nhưng nhưng mà..."

Càng nói càng lắp, cuối cùng không có cách nào khác đành chỉ biết đưa hai tay cầm khối lam thủy tinh ra, dùng ánh mắt ai cầu nhìn Đỗ Duy.

Lam thủy tinh???

Tác Nhĩ Tư Khắc Á biến sắc! Lam thủy tinh chính là nguyên liệu chế tạo ma pháp đồ thượng đẳng nhất! Tinh thể này dùng để chế tạo quyển trục hay là chứa đựng ma pháp thì đều là nguyên liệu thượng đẳng! Nếu có một cao cấp luyện kim thuật sư, có thể dùng khối lam thủy tinh này khảm lên đầu một ma pháp trượng. Như vậy có thể khiến cho thủy hệ ma pháp sư khi thi triển ma pháp ít nhất sẽ tiết kiệm được một phần ba ma lực! Thậm chí còn có thể đẩy nhanh tốc độ thi triển ma pháp!

Nhìn khối thủy tinh trong suốt long lanh, đây tuyệt đối có thể trên trung phẩm. Nếu chỉ tính đơn thuần giá của nó thôi thì ít nhất cũng phải mấy ngàn kim tệ!

Bất kể một thủy hệ ma pháp sư nào cũng đều sẽ nguyện ý trả cái giá đó, thậm chí gấp mấy lần cũng được, chỉ để có được cái thứ này!

Tác Nhĩ Tư Khắc Á há hốc miệng, vừa định nói gì thì Đỗ Duy tại phía sau đã đặt tay lên vai hắn. Vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn nhíu mày, Đỗ Duy híp ánh mắt nhìn nữ ma pháp sư nói: "A, chỉ có một khối lam thủy tinh này thôi sao?"

Nữ ma pháp sư khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên một chút, ánh mắt cô có chút bối rối, trong lòng cũng không khỏi có chút áy náy.

Ai, khối lam thủy tinh này mặc dù cũng là trung phẩm nhưng kỳ thật mình cũng không cần tới nó. Bản thân mình không phải thủy hệ ma pháp sư thì lưu nó lại cũng vô dụng... đưa một thứ mình không dùng tới ra để bồi thường người khác, ta - vi vi an sao có thể làm được.

Xin thần linh vạn năng tha thứ cho ta a!

Nữ ma pháp sư trong tâm tự mắng mình một chút, mau chóng từ trong bao lấy ra một bao nhỏ màu xanh lục. Trong cái bao nhỏ này ánh sáng bích lục lưu chuyển, sóng sánh, trông giống như một thứ gì nhu nhuyễn. Nữ ma pháp sư lo âu nói: "Còn còn cả cái này ...."

Tác Nhĩ Tư Khắc Á con ngươi muốn trừng ra ngoài!

"Lục lục lục sắc ma lực dược tề!" Dường như quá xúc động, ngay cả Tác Nhĩ Tư Khắc Á cũng như bị lây bệnh nói lắp.

Đỗ Duy nhíu lông mày. Học thức uyên bác như hắn cũng biết cái thứ màu xanh biếc gọi là ma lực dược tề này là cái gì.

Đây chính là trân bảo mà mọi ma pháp sư đều mơ tưởng a!

Loại ma lực dược tề này là một loại dùng để bổ sung ma lực tiêu hao của ma pháp sư! Khi một trung cấp ma pháp sư chiến đấu, nếu ma lực toàn thân tiêu hao hầu hết mà có thể uống vào một bình nhỏ ma lực dược tề thì có thể trong nháy mắt phục hồi toàn bộ ma lực!

Mà trong tay vị nữ ma pháp sư này lại có cả một bao to... có lẽ ít nhất phải là bảy tám bình a!

Loại đồ này chế tác cực kỳ khó khăn, nguyên việc kiếm tài liệu cũng đã phi thường khó rồi, quan trọng hơn nó là vật phẩm tiêu hao! Dùng một ít sẽ thiếu đi một ít!

Tác Nhĩ Tư Khắc Á cảm giác yết hầu mình đã có chút phát khô.

Thế nhưng vẻ mặt Đỗ Duy vẫn vậy không có chút thay đổi, còn nhíu mày nhìn nữ ma pháp sư: "Chỉ có như vậy thôi sao? Chẳng lẽ sự dũng cảm của những người lính, máu, mồ hôi của bọn họ chỉ giá trị như vậy?"

Đôi mắt to của nữ hài nhi tràn đầy nước mắt, cô tóm lấy tóc mình, suy nghĩ một chút lại lấy ra một hạt châu nhỏ màu vàng ra, rụt rè đưa tới.

"Cái cái này là tị hỏa hỏa châu, là ta tự tự tự chế tạo ra."

Đỗ Duy đáp lại: "Vậy vết thương trên mình nữ kỵ sĩ của ta thì sao?"

Nữ ma pháp sư lại lấy ra một túi ma hạch của ma thú ra! ma hạch ma thú xanh xanh đỏ đỏ phải hơn mười viên, thấp có trung có, đều bị Đỗ Duy bắt chẹt lấy hết.

"Còn nữa, bản thân ta bị kinh sợ đây?" Đỗ Duy tựa hồ hóa thành một tên côn đồ đang dọa dẫm.

Nữ ma pháp sư lục lọi nốt trong cái túi rỗng tuếch của mình ra bảo bối cuối cùng... bảy tám quyển trục!

Hơn nữa, Tác Nhĩ Tư Khắc Á nhìn qua đã suýt chút nữa ngất xỉu... đây tất cả đều là trung cấp ma pháp quyển trục! Không hề có một cuốn ma pháp cấp thấp nào cả! Đều là trung cấp ma pháp quyển trục a! Lại còn bảy tám quyển, chừng đó cũng đủ để cho hai ma pháp sư liều mạng đánh nhau!

Mắt vẫn thấy vị tiểu chủ nhân của mình không chịu gật đầu, ngay cả Tác Nhĩ Tư Khắc Á cũng cảm thấy trong lòng áy náy không yên!

Một nữ ma pháp sư đan thuần thiên chân, thậm chí còn có chút ngốc ngốc này đã giao ra đống "bồi thường phẩm" giá trị cơ hồ có thể mua được cả một tòa thành thị a!

Thấy Đỗ Duy vẫn còn chưa gật đầu, nữ ma pháp sư khóc thật. Nàng khiếp đảm lục lục túi hành trang trống không của mình: "ta ta ta ta ta chỉ đem theo chừng chừng chừng này."

Ác ma!

Giờ phút này không chỉ Tác Nhĩ Tư Khắc Á, La Bá Đặc kỹ sĩ, mà còn mấy người nhà la lâm gia tộc đều không nhịn được thở dài. Nhìn vị nữ ma pháp sư đáng thương đang khóc, trong lòng bọn họ thậm chí đều nảy sinh cảm giác áy náy.

Hết lần này tới lần khác mà tiểu chủ nhân của mình đều làm ra một bộ không buông tha... cái mồm của hắn vậy mà lại lớn như vậy sao?

Chú thích: Bát cấp ma pháp sư là một đẳng cấp rất cao, trên cả đại lục số ma pháp sư bát cấp thậm chí đếm chưa hết đầu ngón tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.