[Dịch] Ác Hán

Chương 358 : Tiểu Văn Cơ (2)




Đổng Phi dẫn theo tứ đại hộ tới doanh trướng đó, vệ binh đã bị Kỹ kích sĩ xử lý, y lặng lẽ vào cửa, nghe thấy tiếng Bàng Thống.

- Nha đầu, ngươi ngày nào cũng trốn tránh thế này không xong, sớm muộn cũng bị Đổng đại ca phát hiện, tới lúc đó chúng ta toi hết.

- Đúng đấy, đúng đấy.

Đó là giọng Hoàng Tự:

Điển Mãn ấp úng:

- Muội muội ra đi, nói rõ với Nhị thúc. Nhị thúc yêu thương muội như thế, khẳng định không làm khó muội đâu. Muội xem, hành quân gian khổ thế này, muội phải chịu tội mà bọn ta cũng nơm nớp lo sợ.

Í, sao nghe có vẻ không đúng lắm? Đổng Phi nghi hoặc nhìn đám Việt Hề, thấy Việt Hề nhún vai giang tay ra, tỏ vẻ chẳng biết gì.

- Được rồi, được rồi, một đám không có nghĩa khí, nơi này còn gần Trường An lắm. Ngưu Cương, đem nước cho ta, ài, ta cũng hết cách, ở nhà thế nào cũng bị mẹ ta ca cẩm. Các ngươi muốn ta bị chịu tội à, nhẫn nại mấy ngày nữa, tới Đại Thành Tắc ta sẽ nói rõ với cha ta.

- Đại Thành Tắc?

Hoàng Tự áp giọng xuống:

- Không phải vài ngày mà tới được đâu, tỷ tỷ à, phải biết rằng tới Đại Thành Tắc phải qua hai quận An Định. Dù ngựa không ngừng vó, đi ngày đi đêm cũng mất mười ngày. Văn Cơ à, mấy ngày qua ánh mắt chủ công nhìn bọn ta không bình thường, nếu không có Sĩ Nguyên thì đã lộ tẩy rồi.

- Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không muốn bị cha ta đưa về.

Đồng Phi cười, nhưng miệng méo xẹo, đám Việt Hề thì phải nhịn cười quay đầu đi.

Đây là việc nhà, không quản nổi.

Đổng Phi không nói lời nào, vén cửa đi vào, chỉ thấy một một người nhỏ nhắn búi tóc nam nhân, mặc giáp da, đang để chân trần ngâm nước nóng, tay thì cầm thịt khô, tay thì cầm bánh lớn.

Bốn người Bàng Thống xúm quanh, trong tay Ngưu Cương còn cầm bình nước hành quân, thấy Đổng Phi vào, bốn người kia choáng váng, tên tiểu tốt kia cũng kinh hãi há hốc mồm.

Một hồi sau tiểu tốt kia nở nụ cười rạng ngời:

- Cha.

Nàng kêu nũng nịu, làm Đổng Phi đứng đó dở khóc dở cười.

Nhìn bộ dạng tiểu nha đầu này chắc là trà trộn vào bên trong đồ quân dụng, chẳng trách, trang bị quân Nguyên Nhung không phải người thường có thể kiếm được, vì đều có danh tính.

Tiểu Văn Cơ cao bảy xích năm tấc, theo cách đo đời sau, nàng cao chừng 1m70, không phải là thấp, nhưng trong quân Nguyên Nhung ai nấy cao trên tám xích, vẫn rất dễ nhận ra.

Nếu không muốn bị phát hiện chỉ có cách trà trộn vào hậu quân.

Có điều hậu quân không có đãi ngộ tốt bằng quân Nguyên Nhung, nhìn thịt khô bánh trong tay tiểu nha đầu là biết mấy ngày qua ăn không ngon, mắt nhìn Đổng Phi hết sức đáng thương, Tiểu Văn Cơ muốn cười, nhưng không cười ra, càng không dám nói.

Đổng Phi đi tới ngồi xuống, một nam nhân cao lớn như hùng sư, nhưng lại rất ôn nhu nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của con gái, chẳng hề để ý tôn nghiêm nam nhân hay thân phận làm cha, y kỳ bàn chân mềm như cánh hoa sen đó, lấy khăn vải lau nhẹ nhàng.

Lúc này đám Bàng Thống đã hết sức thức thời rời quân trướng.

Nói thực, Đổng Phi rất yêu tiểu nha đầu này, y có ba đứa con trai, chỉ có một đứa con gái, thêm vào không hề có quan niệm trọng nam khinh nữ, thậm chí cưng chiều Tiểu Văn Cơ hơn ba đứa con trai.

Con gái lớn rồi, nó giống ai nhỉ? Có chút yểu điệu giống Thái Diễm, có chút hào sảng giống Đại tỷ.

- Nữu Nữu, vì sao chạy đi mà không nói với cha.

Nữu Nữu là nhũ danh Đổng Phi đặt cho Đổng Tiết, tuy có nhũ danh do ngoại công đặt cho rồi, nhưng Đổng Phi thấy cái tên đó rất xúi quẩy, mà cái tên "Nữu Nữu" này tuy không văn nhã, nhưng vô cùng thân thiết.

Cho nên khi ở riêng với con gái, Đổng Phi đều gọi là Nữu Nữu.

Đổng Tiết giảu mỏ, tủi thân nói:

- Con không muốn gả đi.

- Gả đi, gả cho ai?

- Thì là chuyện cha và mẹ nói đó, Tây Hán Vương điện hạ ấy, Nữu Nữu không thích, không thèm làm vương phi của hắn.

Đổng Phi nhíu mày:

- Cha có nói gả con cho Tây Hán vương đâu.

- Nhưng Nữu Nữu biết mẹ động lòng, cha thương Nữu Nữu, không muốn gả con đi, nhưng cha đi rồi, mẹ nhất định sẽ lảm nhảm với con. Cho nên Nữu Nữu mới lén lút trốn đi, theo cha xem phong cảnh Sóc Phương.

"Phù, ra là chuyện này!" Đổng Phi thở phào, con gái đã nói thế rồi, y sẽ không ép nó về, nói không chừng nó lại chạy đi. Chẳng bằng đưa nó theo bên cạnh, ít nhất có thể chiếu cố nó, không bị thiệt thòi, không bị rắc rối.

Cái mũi sư tử nở ra, khuôn mặt xấu xí mỉm cười, trông cực kỳ dữ tợn, nhưng mắt lộ ra yêu thương từ nội tâm, con gái ta chẳng thèm làm chuyện núp vảy rồng, nép cánh phượng.

Ngày Nữu Nữu ra đời ta từng thế sẽ cho nó cả đời không bị ủy khuất, ta tuyệt đối không nuốt lời.

- Được rồi, nếu như Nữu Nữu không muốn về thì theo cha. Có điều không được quấy rối, cha đi Sóc Phương không phải để chơi, mà là có việc trọng yếu. Khả năng không có nhiều thời gian ở bên con, cho nên con phải chuẩn bị trước.

- Cha là tốt nhất.

Đổng Tiết hoan hô, kệ chân mới được Đổng Phi lau khô, dẫm luôn vào chậu, khiến nước bắn cả lên người Đổng Phi. Nhìn con gái cười như hoa, Đổng Phi thấy rất vui.

Chuyện thế nào cũng phải có một cái kết thúc, Đổng Phi sai người đưa thư về Trường An, con gái chạy mất có trời mới biết phủ Đại đô đốc đã loạn thế nào, có khi chó chạy gà bay rồi.

Chửi mắng đám Bàng Thống một trận tối tăm mặt mũi xong Đổng Phi không tính toán nữa. Cho người tìm một con ngựa lành tính nhất, tuy nói Đổng Tiết xem như lớn lên trên lưng ngựa, nhưng y có chút không yên.

Dọc đường có Đổng Tiết gia nhập, lại tăng thêm chút lạc thú.

Phải nói Đổng Phi tuy yêu con gái nhưng lại không có mấy thời gian ở bên con, y không ngừng đánh trận, không ngừng gặp trắc trở.

Sau khi đại thắng Sóc Phương, Đổng Phi vốn định ở bên con gái một thời gian, nhưng không ngờ gặp chuyện Đổng Trác bị ám sát. Những ngày tháng suốt ngày rung chuyển đó, có tâm tình đâu chơi đùa với con gái.

Tới Tây Vực rồi không ngừng đánh trận.

Kiếp trước Đổng Phi vô cùng hâm mộ những nhà có con nhỏ, vui vẻ quây quần bên nhau, giờ y cũng có nhà rồi, có thê tử rồi, còn có trai có gái, với tình thân càng trân trọng.

Khiến cho dọc đường đi nhìn Đổng Phi chiều Đổng Tiết, đám Bàng Thông không khỏi cảm thấy ghen tị.

Bất tri bất giác đã qua Đại Thành Tắc, đầu tiên tới đón Đổng Phi là Sóc Phương trung lang tướng Bàng Dục, tính ra cũng là đồng môn của y, vô cùng thân thiết, Bàng Dục không cao, sắp 30 tuổi rồi, Đổng Tiết 14 tuổi, cao không kém gì hắn.

Tên này khi làm việc thì cực kỳ nghiêm túc, nhưng chỗ riêng tư thì thể hiện một mặt khôi hài.

Đổng Phi rất tán thưởng người như thế, đặc biệt là tính trong nhu có cương, thấp thoáng phong pháp của Lư sư:

- Tử Dị, hay là theo ta về Trường An đi, nay Quan Trung đang gây dựng lại, bên cạnh ta không có mấy người vừa tin được lại vừa có năng lực.

Nếu người khác chỉ e cầu sớm rời khỏi Sóc Phương không được, Bàng Dục lại cười:

- Chủ công, Dục thấy nơi này tốt lắm, tuy không phồn hoa, được cái thoải mái. Người nơi này thô bỉ một chút, nhưng không có nhiều chuyện mưu mô đấu đá. Thấy Sóc Phương ngày càng trở nên phồn vinh, Dục vui mừng lắm.

Những lời này phát ra từ nội tâm.

Bàng Dục tới đây từ năm Sơ Bình thứ hai, chớp mắt đã 7 năm trôi qua, hắn thấy máu mình đã hòa vào Sóc Phương, thậm chí hơi thở cũng có mùi Sóc Phương.

Hắn chưa tới 30 mà trông qua đã già, y phục chẳng có gì hoa lệ, vết chai rất dày, đem so với những sĩ tử đầu đôi khăn, mang vàng đeo bạc, nho nhã phong lưu thì hắn cực kỳ thô bì, nhưng chính loại thô bỉ này làm Đổng Phi coi trọng hắn.

Đây là loại người làm việc thực sự, Sóc Phương có hắn là đủ rồi.

****

Tiếc không có cả Nguyệt Anh đi theo.

Ở Đại Tắc Thành ba ngày, Đổng Phi tiếp tục lên đường, lúc này y đã có hiểu biết toàn diện về Sóc Phương, không phải đơn thuần là khái niệm văn tự.

Lý Quách dày vò Quan Trung làm rất nhiều người lưu vong tới Sóc Phương, nay nhân khẩu đã quá trăm vạn, tỉ lệ người Hán với người dị tộc đang không ngừng thu hẹp. Quan trọng hơn, cùng với việc người Hung Nô và Tiên Ti rút đi, người Hô Yết hung dữ bị đàn áp, người Hán và dị tộc ở trạng thái vi diệu đó không ngừng dung hợp vào nhau, làm cách biệt hai bên cũng thu hẹp.

Người Hán cũng cần mua các loại vật phẩm người dị tộc, cho nên mấy năm trước trên bình nguyên hậu Sóc đã xuất hiện rất nhiều tòa tập trấn, giăng khắp đất đai Sóc Phương.

Đổng Phi rất hài lòng.

Tiếp Tục đi về phía Bắc, qua mấy ngày bôn ba đường đất, đại quân rốt cuộc cũng tới Sóc Phương thành.

Thái thú Sóc Phương Từ Hoảng dẫn Phan Chương, Lăng Thao , quan viên lớn nhỏ của Sóc Phương cùng thủ lĩnh bộ lạc dị tộc rời thành mười dặm nghênh đón.

Từ Hoảng cũng có vẻ già rồi, Đổng Phi xuống ngựa, cùng Từ Hoảng nhìn nhau, mặt tràn ngập nụ cười.

Thấm thoát mà đã bảy năm rồi, lần cuối cùng gặp Từ Hoảng là lúc đại thắng Sóc Phương.

- Công Minh vất vả rồi.

Từ Hoảng cười:

- Nhưng không vất vả bằng chủ công, năm xưa khi chủ công lui về Tây Vực, Hoảng đã biết sớm muộn chủ công cũng quay lại. Chúng ta vào phủ nha nói chuyện thôi, Công Miêu đã nhận được thông tri, đang trên đường quay về, chỉ một hai ngày nữa là tới nơi.

- Tốt lắm, tốt lắm.

- Ngoài ra thái thú Mạc Bắc Tang Bá cũng trên đường, hai người bọn họ nói rồi, nhất định phải cùng chủ công say một trận mới thôi.

- Tuyên Cao cũng tới à?

Thực tế từ khi Khất Hoạt quân đánh ra Mạc Bắc, toàn bộ đất đai Mạc Bắc đã bị Đổng Phi chiếm lĩnh quá nửa.

Rời Tiên Ti bộ tụ tập, Hô Yết, Kiên Côn, Đinh Linh cùng với cao nguyên Mạc Bắc đều thành lãnh thổ Hán thất, vùng đất rộng lớn này được phân chia làm hai quận, Hán Uy và Mạc Bắc, nhân khẩu hai quận này không nhiều, cũng chẳng thể nói là phồn hoa.

Chiến sự liên miên chưa dứt, cho nên Đổng Phi không định chính thức ban bộ hai quận này, có điều trong nội bộ đều biết đó là chuyện sớm muộn mà thôi. Bất kể là Thị Nghi hay là Tang Bá đều là nhân tài quản lý hiếm có, chỉ là thời gian ngắn, không nhìn ra hiệu quả, cho nên người ngoài không biết tới hai nơi này.

Trong phủ nha mọi người chia thứ tự ngồi xuống, chẳng thể thiếu một phen chén qua chén lại, yến tiệc đang tưng bừng thì Đổng Phi và Từ Hoảng lặng lẽ tới thư phòng.

Không kìm được kích động trong lòng, Từ Hoàng hỏi nhỏ:

- Chủ công, sắp bắt đầu chưa?

Bắt đầu cái gì, đó là Đạn Hãn Sơn hội chiến. Đó là kế hoạch ngưng tụ bao nhiêu tâm huyết của Lư Thực, nhưng cuối cùng không thể thành hiện thực được.

Đám Đổng Phi đã đợi tới sốt ruột rồi.

Mặc dù Từ Thứ cho rằng lúc này tiến hành Đạn Hãn Sơn hội chiến chưa phải là thời cơ chín muồi, nhưng Đổng Phi đã không đợi được nữa, kéo dài quá lâu, Lư sư trên trời có linh e không nhắm mắt được.

Quan Trung cần một hoàn cảnh phát triển vô cùng ổn định, mà cái ổn định này cần binh lực thật hùng mạnh, bất kể là có hùng mạnh thật hay không, ít nhất phải để chư hầu Quan Đông nghĩ như thế.

Cho nên lần này Đổng Phi ngầm quyết định hội chiến, đó là nguyên nhân Hạ Tề và Tang Bá tới đây.

Vấn đề lớn nhất của cuộc hội chiến này nằm ở chỗ, Hòa Liên hình như đã thành con thỏ bị sợ hãi, đem binh lực trải ở dải phía tây Đạn Hãn Sơn, mặc dù làm thế khiến binh lực phía đông trống rỗng, nhưng thực tế lúc này Lữ Bố và Viên Thiệu đều chẳng rảnh mà để ý tới Tiên Ti, ít nhất hiện giờ nhìn qua thì phía đông thảo nguyên Tiên Ti rất an toàn.

Làm sao để đột phá phòng tuyết, đánh thẳng vào Đạn Hãn Sơn là vấn đề đám Đổng Phi cần giải quyết.

Nếu như cố đánh, không phải không có khả năng giải quyết được người Tiên Ti, nhưng tổn thất quá lớn.

Liên tiếp mấy ngày Đổng Phi và Từ Hoảng mật đàm trong thư phòng, tham gia còn có Hà Tề, Bàng Thống, Điền Dự. Triệu Vân và tứ đại hộ vệ đích thân cảnh giới, trong phạm vi 300 bước quanh thư phòng, cực kỳ nghiêm ngặt.

- Chủ công, tên Hòa Liên đó không phải là kẻ ngốc.

Điền Dự xem như còn có chút hiểu biết về người Tiên Ti, dầu sao cũng sống ở U Châu nhiều năm:

- Đám người man trên ngựa này có thể nói toàn dân là binh. Tiên Ti từ sau thời Đàn Thạch Hòe phân làm ba bộ phận, tổng cộng có hơn hai mươi ấp, nhân khẩu gần 80 vạn. Tây bộ mặc dù đã bị chúng ta bình định, nhưng trung bộ có hai Kha Tối và Khuyết Cư cũng không thể xem thường.

Hà Tề nghiến răng nói:

- Ta có mười ba vạn Khất Hoạt quân, thêm vào Giải Phiền quân của Từ tướng quân, có thể gom đủ hai mươi vạn quân.

- Nhưng vấn đề Hòa Liên điều quân từ vùng Hòe Đầu, đem trung bộ thảo nguyên tặng đi, thêm vào binh mã bản bộ của hắn, có thể trong thời gian ngắn điều động 20 vạn Khống Huyền sĩ. Hạ đại nhân, ta không hoài nghi 20 vạn đại quân trong tay ngài và Từ tướng có thể đánh bại đối phương, nhưng vấn đề ở chỗ Hòa Liên có thể rút ra mười vạn thậm chí nhiều binh mã hơn, đừng quên bọn họ đều là lính, bất kể nam nữ già trẻ.

Hạ Tề hiểu biết về Tiên Ti hiển nhiên không sâu sắc bằng Điền Dự.

Đổng Phi đột nhiên nói:

- Trận chiến này liên quan tới tương lai của Tiên Ti, cũng liên quan tới 300 năm bình yên của Đại Hán ta. Ta hiểu điều này, ắt Hòa Liên cũng phải hiểu, chọi cứng không phải là biện pháp, chúng ta cho dù có thể đánh bại Tiên Ti nhưng cũng phải trả giá đắt, đó không phải là điều ta muốn thấy.

Điền Dự gật đầu:

- Cho nên kế hiện nay chỉ có nghĩ cách là làm bọn chúng quần long vô thủ.

Trảm thủ sao, nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng thực thi thì không phải dễ.

*** Trảm thủ: Kế hoạch diệt thủ lĩnh đối phương.

Đám Đổng Phi đang trầm mặc nghĩ cách chấp hành phương án trảm thủ thì Triệu Vân xông vào thư phòng:

- Chủ công, không hay rồi, tiểu thư, tiểu thư ở bên ngoài đánh nhau với người ta.

Câu này lập tức làm Đổng Phi loạn luôn, bất chấp đang thảo luận phương án gì, cứ ra ngoài xem con gái làm sao đã, tiểu nha đầu này sao lại đánh nhau với người ta cơ chứ?

Đổng Phi đi rồi, mấy người khác tất nhiên không thể trao đổi tiếp được, thời gian qua đám Từ Hoảng xem như đã hiểu, vị Đại tiểu thư Đổng gia kia chính là mạng sống của Đổng Phi.

Đã có người chuẩn bị chiến mã và song chùy cho Đổng Phi, y lên ngựa, giật cương:

- A Sửu, đi!

Sư tông thú chồm lên phóng như bay, Triệu Vân và tứ đại hộ vệ cũng vội theo sát không chậm khắc nào. Theo lý mà nói Đổng Tiết không có khả năng chịu thua thiệt, bên cạnh nàng có Điển Mãn và Ngưu Cương bầu bạn, còn có mười mấy kỹ kích sĩ đi cùng, nhưng nếu đánh nhau bình thường thì sao có thể về báo tin.

Khả năng duy nhất là đối thủ rất lợi hại, song ở Sóc Phương, ai có thể lợi hai hơn Đổng đại tiểu thư chứ?

Trên đường tới nơi tranh đấu, Đổng Phi hỏi người tới đưa tin:

- Sao tiểu thư lại đánh nhau với người ta.

- Chủ công, hôm nay tiểu thư và đám Điển tướng quân ra ngoài chơi, không ngờ gặp một đám người mặc trang phục man nô. Tên đi đầu lên tiếng trêu ghẹo tiểu thư, còn muốn cướp chiến mã của tiểu thư.

Đổng Phi vừa nghe lời này lập tức nổi khùng, chiến mã của Đổng Tiết chẳng phải là bảo mã gì, nhưng là món quà Đổng Phi tặng cho con gái.

Trêu ghẹo con gái ta lại còn dám cướp ngựa? Tên này chán sống rồi, không nghe ngóng xem nó là con gái của ai.

Lòng nổi giận, Đổng Phi cầm chùy đập nhẹ vào mông Sư tông thú, y nói: Bạn già, nhanh lên chút nữa.

Sư tông thú năm nay vừa mới trên 20, chính vào trạng thái đỉnh phong, cùng Đổng Phi chính chiến gần 10 năm, còn chưa tính khoảng thời gian ở mục trường.

Người ngựa sớm đã tâm niệm tương đồng, động tác này của Đổng Phi, Sư tông thú hiểu ngay, thình lình tăng tốc thêm lần nữa, như gió giật, lao ra ngoài cổng Sóc Phương thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.