Sau ngày Vạn thọ, phụ tử Bạch Triệt lại bận rộn, đem mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ toàn bộ đều ném cho Bạch Thanh.
Ngày ngày bận rộn rất ít khi phản gia, cho nên Bạch Thanh muốn thương lượng với bọn họ về chuyện của Tô Mai, cũng không được.
Hơn một tháng trôi qua, trong lòng càng ngày càng có cảm giác nguy cơ, Bạch Thanh nhịn không nổi nữa, tự chủ trương, chuẩn bị đến đại lao thăm Tô Mai.
Cả hai kiếp nàng chưa bao giờ đặt chân vào đại lao.
Mấy ngày nay vì giống như phụ thân, muốn tác hợp cho huynh trưởng cùng Nhan Di Á, nàng cố ý tiếp cận, hai người cứ ba bốn ngày sẽ gặp nhau một lần, hoặc ở trong Bạch phủ, hoặc ước hẹn ra ngoài.
Chuyện hôn sự còn chưa tác hợp thành công, mà hai người tình cảm từ từ sâu sắc, rất nhanh liền giống như khuê mật.
Dù tuổi của Nhan Di Á không có lớn bằng tuổi thực tế của Bạch Thanh, nhưng trước khi nàng ở An Nhạc Hầu phủ, từng sống một mình, đã có thói quen tự chăm sóc cho bản thân.
Sau này đến kinh thành, lại dốc hết sức lực lo liệu gia sự của An Nhạc Hầu phủ, tính cách càng cẩn trọng thành thục không ít.
Vì vậy đối đãi với Bạch Thanh, vẫn luôn duy trì bảo hộ, có vài phần tình cảm của đại tỷ tỷ.
Bạch Thanh muốn đi thăm ngục, muốn tìm một người đi cùng, đương nhiên là nàng rồi.
Mười chín tháng hai, ôm tiểu mập mạp dưỡng không công Viên Hách Uy cùng Nhan Di Á lên xe ngựa đến đại lao cận vệ doanh ở An Khang phường.
So với Chiêu ngục hiển hách uy danh của Kiêu kỵ binh, thì đại lao cận vệ doanh quả thực được coi là thiên đường của đám phạm nhân.
Nhưng dù sao cũng là ngục giam, bên trong sẽ phát sinh một ít chuyện không muốn người biết đến.
Từ lúc đại niên đêm ba mươi cận vệ doanh đã nhìn thấy công phu của Nhan Di Á, nên đối với vị hiệp nữ này có vài phần tôn trọng.
Hơn nữa Bạch gia rất được thánh ân, bọn cai ngục cũng không dám thất lễ, cúi thấp người nịn nọt đón chào.
Xuyên qua một đống hàng rào bằng gỗ phổ lao, đi qua một hầm đá chật hẹp, hướng đến chổ giam trọng phạm.
Đại lao cận vệ doanh được xây dựng dưới mặt đất, đều nhốt những phạm nhân phạm trọng tội.
Lẽ ra nữ tử tay trói gà không chặt như Tô Mai, không phải giam ở trọng lao mới đúng.
Có lẽ trên người nàng có quá nhiều độc dược, nên cần phải cẩn trọng giam giữ.
Nghe nữ cai tù cao to nói, đêm đó nàng được cận vệ doanh đem đến đây đã hôn mê bất tỉnh, là nàng thay y phục tội nhân cho Tô Mai.
Cũng vào đêm đó, lúc nàng sắp bị tên cai ngục làm nhục, không biết từ nơi nào lấy ra nữa bao thuốc bột, phóng vào tên cai ngục kia, sau đó lại ba lần bốn lượt dùng độc.
Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nàng làm cho đám cai ngục ăn không ít khổ sở.
Vì phòng ngừa nàng lợi dụng năng lực này để vượt ngục, bất đắc dĩ phải đem nàng đưa vào trọng lao giam giữ.
Bên dưới cầu thang âm u băng lãnh.
Trong lòng Bạch Thanh có chút kinh sợ, nhấc lên làn váy, gắt gao đi bên người Nhan Di Á bước chân hơi lảo đảo.
Nhan Di Á từng sống trong giang hồ những nơi như thế này cũng không quá để tâm, cũng không có cảm giác gì.
Cảm nhận được Bạch Thanh đang sợ hãi, liền đem Viên Hách Uy ôm bên người, tay còn lại nắm vả vai Bạch Thanh nhìn nàng mỉm cười trấn an.
Bạch Thanh cũng cười, nhưng khóe miệng có chút cứng ngắc, địa phương như âm tào địa phủ thế này, sẽ không bao giờ đến nữa.
- Hai vị tiểu thư, chúng ta đến rồi
Đứng ở bên cửa sắt, nữ cai ngục dừng lại cước bộ, cúi đầu cúi người nịnh nọt nói.
- Mở cửa đi!
Nhan Di Á nói.
Nữ cai ngục lấy chìa khóa bên hông, vừa mở cửa vừa giải thích:
- Nữ nhân này có chút cổ quái, trên người giống như lúc nào cũng có thể lấy ra độc dược, tiểu nhân mở ra cửa ngoài, hai vị tiểu thư cách lưới sắt nói chuyện! Cho an toàn một chút!
Mở ra cánh cửa bên trong quả nhiên còn một cánh cửa khác.
Bạch Thanh ổn định tâm tình nhìn đứa nhỏ trong lòng Nhan Di Á, cong khóe miệng,cười lạnh, nói:
- Không cần, mở hết ra đi!
Có đứa nhỏ này, nàng còn sợ Tô Mai dùng độc sao?
- Này......
Nữ cai ngục có chút do dự, nếu các nàng xảy ra chuyện gì trong đây, nàng gánh không nổi.
Nhan Di Á biết nàng băn khoăn chuyện gì, nên ôn nhu cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng, người nọ không dám dùng độc với bọn ta.
Lúc này nữ cai ngục mới mở ra lưới sắt, sau đó cúi đầu đứng qua một bên.
Hai người cũng không lập tức đi vào, Bạch Thanh nhìn nữ cai ngục nói:
- Đây là một chút lòng thành, cầm lấy phân phát cho bọn tỷ muội đi! Chúng ta có chút chuyện cần nói với người bên trong, ngươi ra ngoài nghỉ tạm một lúc đi!
Nói xong, đưa một hầu bao căng phồng cho nữ cai ngục.
Nữ cai ngục sờ sờ thấy bên trong là ngân phiếu liền hết sức vui vẻ. Đem đống này chia cho đám tỷ muội cũng bằng cả một tháng lương.
Giả bộ chối từ một hai câu, liền đem hà bao nhét vào trong tay áo, cong lưng nói:
- Bạch tiểu thư Nhan tiểu thư xin cứ tự nhiên, tiểu nhân đợi ở cuối hành lang, có việc gì hai vị gọi một tiếng là được.
Sau khi nữ cai ngục rời đi, hai người mới đưa mắt nhìn vào bên trong tối đen không có một ánh nến.
Nhan Di Á đưa đứa nhỏ cho Bạch Thanh, nâng tay đốt cây đuốc bên tường, rồi cầm đuốc bước vào bên trong.
Cây đuốc chiếu sáng cả căn ngục âm u, hiện ra Tô Mai bị xích tay chân cùng cổ đang nằm trên đống cỏ hổn độn.
Mới qua hai tháng, hình dạng của nàng đã thay đổi ngay cả Bạch Thanh cũng không nhận ra.
Cả người gầy yếu, y phục tù nhân có chút lam lũ, làn da sơ bẩn đen thui tóc dài rối tung trên bờ vai, nhìn nàng lúc này không khác gì bọn khuất cái.
Đây là nữ nhân có bộ dạng thanh tú, là Tô Mai sao?
Bạch Thanh có chút ngây người, kiếp trước Tô Mai lúc nào cũng chú ý đến dung mạo y phục, lúc này thật khác một trời một vực.
- Ngươi đến rồi?
Lúc Bạch Thanh vẫn còn ngây người, thì Tô Mai đã chậm rãi ngồi dậy, động tác liên tiếp khiến cho dây xích vang lên, vừa dùng một tay chải vuốt sợi tóc hỗn độn, vừa chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh, thản nhiên nói:
- Ta còn nghĩ ngươi không thể chờ đợi được mà đến đây xem thảm trạng của ta, không nghĩ tới lại đợi lâu như vậy. Thế nào, nhìn bộ dạng của ta lúc này, có phải rất thống khoái?
Giọng nói lạnh nhạt bình thường, nhưng không che dấu được oán hận cùng hận ý, đôi mắt sắc bén như con dao nhỏ, muốn giết chết Bạch Thanh.
Nhưng khi ánh mắt của nàng nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Bạch Thanh, nhịn không được liền rơi lệ, nghẹn ngào gọi:
- Uy Nhi! Uy Nhi!
Bạch Thanh đem đứa nhỏ vòng qua để cho hắn đối diện với Tô Mai.
Đứa nhỏ đang say ngủ đột nhiên bị quấy rầy mở to đôi mắt chớp chớp vài cái, nhìn thấy nàng liền bị dọa khóc lớn.
- Uy Nhi, đừng khóc, là nương, nương ở trong này.
Trừ chính bản thân nàng, thì đứa nhỏ này là người Tô Mai yêu nhất, mỗi lần hắn khóc nỉ non, nàng liền đau lòng.
Cũng quên mất người đang ôm đứa nhỏ là cừu nhân, mở miệng cầu xin:
- Cho ta ôm một cái, cho ta ôm hắn một cái.
Bạch Thanh đột nhiên thay đổi tư thế, để đứa nhỏ dựa sát vào lòng mình, nâng tay vỗ về, ôn nhu dụ dỗ.
Hai tháng này, đứa nhỏ đa số đều ở cạnh nàng, tuy hận phụ mẫu của hắn.
Nhưng nhìn khuôn mặt hắn có năm sáu phần tương tự Viên Mậu Lâm, Bạch Thanh nhịn không được lại nhớ tới kiếp trước nàng bị Tô Mai tính kế mất đi đứa nhỏ.
Nếu hắn được sinh ra, có phải hắn sẽ giống như Viên Hách Uy?
Nghĩ đến hài tử, trong lòng nàng tràn đầy áy náy, nếu lúc biết Viên Mậu Lâm đình thê tái thú, nàng liền cùng cách, trở lại Bạch gia, thì đứa nhỏ kia không chừng có thể bình an sinh ra.
Cho nên, những lúc nàng có tâm tình tốt, sẽ ôn nhu dỗ dành Viên Hách Uy. Dần dần, hắn cũng quen giọng của nàng cùng ôm ấp ấm áp.
Chỉ la hét một chút, hắn liền im lặng ngủ tiếp.
Bạch Thanh không biết, lúc nàng vỗ về đứa nhỏ là hình ảnh tốt đẹp cỡ nào.
Giống như là mẫu tử, khiến Tô Mai kinh hãi vạn phần.
Nàng đột nhiên có cảm giác, mọi thứ đang dần cách xa mình.