Địa Sát Thất Thập Nhị Biến - Tế Tửu

Chương 7: 7: Nhất Ý Cô Hành




(Con đường riêng của mỗi người)

“Có quỷ!”

Nghe tiếng hô thất thanh, Lý Trường An lập tức ý thức được sự tình có thay đổi.

Quỷ trẻ con kia ngẩng đầu lên khỏi bồn gỗ, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn xung quanh, nhanh chóng ý thức được mình gặp đạo sĩ.

Nó đột nhiên lộ ra vẻ mặt tức giận, miệng mở lớn, một tiếng gào trầm thấp từ miệng nó phát ra, khiến đầu người nghe trở nên choáng váng, ngực nghẹn một cục muốn nôn ra.

Trong tiếng kêu gào này, nó lại biến trở về dáng vẻ sưng phù xanh tím, xoay thân hung tợn nhìn về phía Trương viên ngoại.

Trương viên ngoại bị dọa sợ, cả người cả ghế ngã lộn nhào ra đằng sau.

Lưu đạo nhân nhanh chóng hô to với Lý Trường An:

“Mau bảo vệ Trương viên ngoại.”

Nhưng thân hình con quỷ kia bỗng uốn éo, nhào về hướng Lưu đạo nhân.

Lưu đạo nhân không kịp trở tay, lúc cuống quýt chỉ có thể túm lấy lư hương, cờ lệnh, đồ vật linh tinh ném qua.

Những thứ này không thêm pháp lực vào thì cũng chỉ là đồ vật bình thường, chạm vào thân thể quỷ trẻ con thì lập tức xuyên qua, căn bản không ngăn nổi nó.

Trong chớp mắt quỷ trẻ con đã bổ nhào đến trước mặt đạo sĩ già.

“Mạng ta xong rồi.”

Lưu đạo nhân tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bàn tay vươn tới, thoáng cái đã túm được cái cổ của con quỷ, Lý Trường An đuổi kịp tới ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Giữa mối quan hệ giữa người và quỷ, không chỉ dừng lại ở chỗ người không nhìn thấy quỷ, mà trong tình huống bình thường thì giữa hai bên cũng không thể đụng vào nhau.

Mà trong khoảng thời gian này, Lý Trường An lại phát hiện bản thân mình không những có thể nhìn thấy quỷ mà còn có thể chạm vào.

Có lẽ đây là bản lĩnh mà hai dòng chữ “Thông U” trên cuốn sách mang lại cho hắn.

Quỷ trẻ con không ngừng giãy giụa trong tay Lý Trường AN, cảm xúc ướt át trơn trượt trên làn da cũng khiến Lý Trường An thấy gơi tởm, cũng chỉ có thể cố kìm nén, không dám buông tay.

Nhưng con quỷ chỉ giãy giụa vài cái rồi lại đột nhiên dừng động tác.

“Lại muốn làm chuyện xấu gì đây?”

Lý Trường An cẩn thận dò xét.

Quả nhiên…

‘Cạp cạp cạp…’

Trong tiếng xương khớp cọ xát liên tục, quỷ trẻ con kia quay đầu một trăm tám mươi độ, hướng mặt về phía Lý Trường An, mà miệng nó lúc này không còn là một cái hố đen nữa, thoạt nhìn giống một người bình thường, nhưng trong miệng lại không có đầu lưỡi, chỉ có một hàng răng cưa sắc nhọn mọc đều đều.

Nó mà táp một cái thì không chỉ mất miếng da thịt không thôi đâu, có khi xương cốt cũng bị nhai vụn luôn ấy chứ.

Quỷ trẻ con hà mồm muốn cắn, Lý Trường An nhanh tay ném một khối vuông nhỏ màu trắng vào miệng nó, nó ngậm miệng lại theo phản xạ, ấy thế mà trên mặt lại dần lộ ra vẻ an bình.

Khi Lý Trường An xuyên qua không mang theo nhiều đồ vật lắm, ngoại trừ cuốn sách cấm, còn có một vài viên kẹo sữa lấy được trong tiệc rượu nhét ở túi quần, một tháng trở lại đây, cũng chỉ còn sót lại mỗi một viên kẹo sữa hình thỏ trắng.

Nghĩ đến lúc trước dùng sữa trộn nước bùa để dụ dỗ, hắn cũng tiện tay ném kẹo sữa vào, không ngờ lại có hiệu quả tức thì.

“Sư phụ!” Lý Trường An la lớn.

“Ơi.”

Đạo sĩ già còn đang chìm đắm trong cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi vội vã lấy lại tinh thần, đôi tay hợp ra một cái pháp quyết, dùng ngón tay cái khống chế bút vẽ bùa, niệm:

“Một bút động thiên địa, hai bút kiếm Tổ sư, ba bút yêu ma quỷ quái tranh xa ngàn dặm.”

Ngay sau đó dùng bút lông ấn lên chu sa, chấm vào giữa trán quỷ trẻ con, cũng không dùng đến nét thứ hai, trực tiếp vẽ một đường như rồng rắn, bùa chú nhanh chóng hoàn thành.

Cuối cùng cũng trấn giữ được quỷ trẻ con.

Hai thầy trò cũng không dám qua loa, nhanh chóng tiếp tục công việc siêu độ.

Lần này không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nữa, cuối cùng quỷ trẻ con cũng dần dần biến mắt sau ánh sáng vàng.

Hai thầy trò bủn rủn tay chân ngồi phệt mông xuống đất, lại nhìn đến Trương viên ngoại, ông ta đã xỉu ngang từ bao giờ.

“Ác quỷ cuốn lấy Trương viên ngoại đã được lão đạo siêu độ, sau này chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng là được.

Sau khi an ủi người nhà họ Trương, ở trong viện nhỏ nhà họ sắp xếp, lại đuổi tôi tớ hầu hạ đi, Lưu đạo nhân quay đầu nói với Trường An:

“Trương viên ngoại có lẽ cũng không sống được bao lâu, sinh khí toàn thần đã bị hao mòn gần hết, nếu không quỷ trẻ con kia cũng không dễ dàng bị chúng ta siêu độ như vậy.”

Lưu đạo nhân rót rượu ngon nhà họ Trương kính biếu vào chính hồ lô của mình, vừa nói về kinh nghiệm hành tẩu giang hồ cho đồ đệ.

“Lần này quá nguy hiểm, nhóc con nhà ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, việc của mấy gia đình giàu có kiểu này nếu có thể không nhận thì đừng nhận.”

“Những ác quỷ hai người này chẳng lẽ cũng chê nghèo yêu giàu sao?”

Lý Trường An trong chốc lát không thể hiểu rõ.

Lưu đạo nhân cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói:

“Oan có đầu nợ có chủ, làm ác thì chắc chắn phải nhận quả báo, người dân áo vải bình thường thì có thể gây ra nghiệt gì? Cửa son phú quý lại có thể gây ra nghiệt gì? Ngươi nhìn xem có gian phòng của nhà phú quý nào mà không chôn xác mấy người hầu, miệng giếng nào mà không nhét mấy tỳ nữ.

Dân thường áo vải gặp quỷ chẳng qua là gà bay chó sủa, người giàu có gặp quỷ thì chỉ có tan cửa nát nhà mà thôi.”

Lưu đạo nhân càng nói càng kích động, Lý Trường An thầm nghĩ: Không ngờ ông già này lại là một lão cuồng loạn.

Lão cuồng loạn vỗ bàn, nói lời chốt hạ.

“Càng là nhà quyền quý, càng là hung thần ác sát!”

“Thế con quỷ da màu xanh lam treo thưởng trên thành kia lại là loại ác quỷ như thế nào?”

Lý Trường An bất chợt hỏi.

“Ác quỷ màu xanh lam kia ấy à, cực kỳ dữ nha!”

Đạo sĩ già không để bụng, rung đùi đắc ý tiếp tục nói:

“Theo như lời của bảng cáo thị kia, ác quỷ xanh lam kia đã có thân thể thật, e là quỷ lớn đã tu luyện thành công, gọi là ‘dạ xoa’ cũng không ngoa, chút đạo hạnh này của sư phụ ngươi…”

Đạo sĩ già lắc đầu không nói, khóe mắt chợt liếc thấy Lý Trường An đang hết sức chăm chú nghe giảng, chỉ còn kém không lấy bút viết lại nữa mà thôi.

“Ế? Thằng nhóc này thường ngày nghe ta nói mấy cái đó đều giả bộ ngớ ngẩn để lừa cho qua, sao bỗng dưng lại nghiêm túc như vậy?”

Lưu đạo nhân trong lòng chợt nảy : “Chẳng lẽ…”

Vừa định hỏi cái gì, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền ến tiếng chiêng trống kèn xô na các loại, đạo sĩ già ngơ ngác nhìn đồ đệ mình, trên mặt Lý Trường An đã treo lên vẻ xin lỗi.

Đạo sĩ già lập tức đứng dậy, hai ba bước đã đi đến trước cửa, đẩy cửa phòng ra.

Chỉ thấy sân viện nho nhỏ chen chúc đầy người, mấy người thổi kèn đánh trống đứng xen lẫn trong đám đông, ra sức thổi, đứng đầu lại là một viên quan mặc áo xanh.

Viên quan kia chắp tay làm lễ với Lưu đạo nhân, nói:

“Bản quan là Vương Đức Nguyên, quan tri huyện Lâm Du, bái kiến Huyền Cơ thượng nhân.”

Huyền Cơ thượng nhân? Ta á?

Lưu đạo nhân thoáng chốc hóa đá, không kịp đáp lễ lại.

Vương huyện lệnh cũng không so đo, ở thời kỳ yêu ma lộng hành thế này, hòa thượng đạo sĩ cũng có danh vọng, ông ta cũng coi như đó là phong thái cao nhân của đạo sĩ già.

“Ác quỷ màu xanh lam kia làm hại quê nhà, bá tánh huyện Du Lâm chúng ta đều không thể chịu thêm một ngày hoảng sợ, Huyền Cơ thượng nhân nguyện ý vươn tay trợ giúp, không ngại gian nguy vì bá tánh Du Lâm chúng ta trừ bỏ nghiệp chướng này, trả lại một trời yên bình cho chúng ta, Vương Đức Nguyên ta thay mặt toàn bộ bá tánh huyện Du Lâm cảm tạ Huyền Cơ thượng nhân!”

“Loảng xoảng…”

Hai hàng lông mày đạo sĩ già run lên, hồ lô trong tay rơi xuống đất.

Diệt trừ ác quỷ da màu xanh lam? Ta á?

Đầu óc đạo sĩ già choáng váng, não bộ căng phồng.

“Sư phụ tôi hôm qua tra hiện tượng thiên văn thì thấy được…”

Lý Trường An đi ra từ sau lưng đạo sĩ già:

“Ác quỷ này vốn là dạ xoa dưới địa phủ, nhân lúc địa phủ lơ là cảnh giác chạy trốn tới nhân gian, hoa thành người đẹp ăn thịt người, chẳng qua lúc mới chạy ra khỏi địa phủ, đói bụng mệt mỏi nên mới sử dụng gian kế, hiện giờ đã ăn no thịt người…”

Ý tứ trong đó hù dọa đến mọi người kinh hoảng xôn xao một mảnh, đói không có sức lực còn có thể ăn thịt người, bây giờ ăn uống nó đủ kia còn không phải là…!

Đạo sĩ già bất lực nhìn một màn này.

Ngôn ngữ đe dọa này là ông dạy cho Lý Trường An, nhưng thằng nhóc này bây giờ làm ra vẻ như thế, là muốn làm cái vẹo gì đây?

Lý Trường An cảm thấy hiệu quả hù dọa không tồi, nhen thêm chút lửa:

“Hôm qua chúng tôi tới tìm Thành Hoàng bản địa dò hỏi, biết được ác quỷ này thích ăn thịt thiếu nam thiếu nữ da thịt non mềm.”

Lời vừa nói ra, mấy thiếu niên đi theo cha mẹ hóng chuyện lập tức sợ tới mức hét toáng lên.

Sau một trận hỗn loạn cuối cùng cũng có vài người thông minh, ‘bùm’ một tiếng quỳ gục trên mặt đất.

“Huyền Cơ thượng nhân cứu mạng!”

Có người dẫn đầu, trong viên liên tiếp quỳ xuống một mảng lớn, miệng hô mấy lời lung tung rối loạn.

Đạo sĩ càng câm nín.

Ngươi kêu ta cứu mạng? Thế ta lại đi tìm ai cứu mạng? Ta thu cái loại đồ đệ gì thế này?

Lý Trường An không quan tâm vẻ mặt như trái mướp đắng của sư phụ, cười nói:

“Sư phụ tôi chính là chưởng môn chân nhân của Thượng Cảnh môn, một tên dạ xoa nho nhỏ thôi, sao có thể phiền lão nhân gia ngài tự thân xuất mã.”

Nói xong, hắn bước lên trước một bước, đi đến bên người Lưu đạo nhân.

“Việc nhỏ như vậy, tự nhiên là kẻ hèn tôi ra tay là đủ rồi.”

Sắc mặt đạo sĩ già bống nhiên thay đổi, cuối cùng thì ông cũng hiểu đồ đệ của mình muốn làm gì.

Hắn muốn một mình đi diệt trừ con quỷ màu xanh lam kia!

Lưu đạo nhân túm lấy Lý Trường An lôi vào trong phòng đóng chặt cửa lại, thấp giọng quát hỏi:

“Thằng nhóc này người tìm chết à?”

Bản thân Lưu đạo nhân đã có đạo hạnh vài chục năm cũng không dam đi tìm ác quỷ kia, Lý Trường An lại lăn xả vào, còn không phải là làm thức ăn cho quỷ sao!

“Sư phụ.” Lý Trường An biết việc này khó có thể khiến ông chấp nhận, cũng chỉ giải thích nói: “Con có nỗi khổ không thể không đi.”

“Sư phụ! Sư phụ!” Lưu đạo nhân không nghe lời giải thích của Lý Trường An, nỗi giận đùng đùng nói: “Ta không phải là sư phụ của một kẻ thích tìm đường chết!”

“Biết tiêu chí quan trọng nhất của chúng ta là gì không?”

Lý Trường An nhớ lại lời hỏi đáp lúc trước.

“Ăn cơm?”

“Đánh rắm!” Đạo sĩ già kích động đến nước miếng tung bày: “An toàn là quan trọng nhất!”

Lưu đạo nhân duỗi tay không ngừng chọc đầu Lý Trường An, hắn biết mình đuối lý, cũng không trốn tránh.

“Không có đầu trên cổ ngươi lấy cái gì ăn cơm?”

“Không được cậy mạnh! Không được cậy mạnh!” Lưu đạo nhân không ngừng bước qua bước lại:

“Dọc đường đi ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi – Không được cậy mạnh!”

“Ta dạy ‘Trùng Long Ngọc thần phù’ cho ngươi, những huynh đệ khác dùng để đuổi theo ma quỷ, chỉ có mình ta dùng để chạy trốn, hắn cười ta nhát gan, nhưng cuối cùng thì sao đây? Còn không phải có mỗi mình ta còn sống hay sao!”

Lưu đạo nhân lấy hồ lô nhỏ ra, ùng ục rót một miệng to rượu.

“Không sai, ta nói chính là Huyền Tiêu sư thúc kia của ngươi đấy, cả đời cậy mạnh, cuối cùng một đống tuổi còn làm thức ăn cho yêu quái, ngay cả một mẩu xương cũng không tìm thấy!”

Nói một hồi, trong mắt đạo sĩ già nổi lên ánh lệ, ông lại cầm lấy bình hồ lô, trong mắt lộ ra một tia đau lòng, cuối cùng lại chỉ uống thêm một ngụm nhỏ, rồi cẩn thận cất vào trong lồng ngực.

Lý Trường An muốn nói lại thôi.

Sau đó yên lặng mở bản cáo thị trong tay ra, rồi lại lấy cuốn sách trong ngực lật đến trang vẽ ác quỷ kia, đặt hai cái ở bên cạnh nhau.

Hia bản vẽ ác quỷ tuy rằng không hoàn toàn giống nhau, nhưng thông qua những đặc thù trên thân thể là có thể phát hiện đưuọc rằng đây rõ ràng là cùng một con quỷ.

Lưu đạo nhân ngơ ngác nhìn hai bức họa kia, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lý trường An nhất định phải dính vào chuyện này cho bằng được.

Ông biết đồ đệ mình vô cùng cố chấp với hình vẽ trong sách, ngày thường không có việc gì đều phải mở ra xem một chút.

Ông đột nhiên đứng lên chụp mạnh lên bàn.

“Muốn tìm chết thì ngươi cứ việc đi đi, lão đạo coi như không có đệ tử như ngươi!”

Nói xong nổi giận đùng đùng đẩy cửa rời đi.

Mà mặt bàn ông vừa chụp lên có một bức phác thảo bùa chú chu sa quấn chỉ vàng nằm lẳng lặng trên đó.

Một lúc lâu sau, Lý Trường An đi ra khỏi phòng, nhìn đám người thấp thỏm ngoài cửa, hắn cười cười gọi Vương tri huyện tới, đưa một bản vẽ qua.

“Làm phiền ngày nhanh chóng chế tạo ra giúp tôi.”

“Đây là pháp khí dùng để trừ ma!”

……

Khổ thân Lưu đạo nhân, có thằng đồ đệ thế này cũng tổn thọ lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.