Địa Sát Thất Thập Nhị Biến - Tế Tửu

Chương 16: 16: Hồ Ly




“Quỷ kìa!”

Một tiếng hét the thé chói tai tựa như giọng thái giám tuyên chỉ vang lên đột ngột, doạ cho tiếng hét của đám người còn lại chui tọt vào trong cổ họng.

Lý Trường An trợn mắt khinh bỉ, đêm nay hắn nghe quá nhiều tiếng hét, lỗ tai cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Hắn lấy đèn pin soi vào đám người, muốn xem xem giọng của ai mà độc lạ như thế, sau đó trông thấy đạo sĩ Tố Huyền đang chắp hai tay trước ngực "ngửa cổ hát vang”.

Được rồi, ông ta như vậy còn làm được cái quỷ gì!

“Uỵch.”

Vừa chớp mắt, que củi Lưu bên kia đã té ụp trên đất.

Con "nữ quỷ" kia thấy que củi Lưu té, bỗng cười hì hì một cách quái dị rồi tới gần anh ta.

“ Cậu Lý!” Ông chủ Lưu coi như vẫn còn có chút lương tâm, không chạy trốn ngay.

Lý Trường An gật gật đầu, cởi thanh kiếm dài trên lưng xuống, tay cầm vỏ kiếm, cánh mũi khẽ giật, cười lạnh:

“Quỷ sao? Tôi thấy là giả thần giả quỷ thì có!”

Nói rồi, hắn nhảy từ trên thang lầu xuống.

“Nữ quỷ” phát hiện có người đi xuống dưới thì buông tha cho que củi Lưu rồi đánh về phía Lý Trường An.

Người còn chưa tới, ả đã vung tay ném miếng thịt về phía hắn.

Lý Trường An vung kiếm gạt đi, khóe mắt liếc thấy vài sợi lông tơ dính trên miếng thịt.

Đợi đến lúc hắn không nhìn nữa thì “nữ quỷ” đã lao đến trước mặt.

Ả “nữ quỷ” mái tóc dài rối bời, trên người mặc một bộ váy trắng dính đầy vết máu loang lổ.

Nửa đêm đột ngột trông thấy một người như vậy xông đến quả thật có thể dọa người khác đứng tim.

Tiếng hét của đám người ông chủ Lưu trên lầu cũng vì vậy mà càng thêm chói tai.

Lý Trường An sờ lỗ tai, nghĩ bụng về sau nếu còn có loại công việc này, hắn nhất định phải bắt mỗi người mang một cái bịt miệng.

Trông thấy “nữ quỷ” xông tới, Lý Trường An không sợ, ngược lại còn nở nụ cười.

“Trên người một chút mùi quỷ cũng không ngửi thấy, còn đòi giả ma giả quỷ à?”

Thân thể Lý Trường An nhanh chóng tránh đòn tấn công của “nữ quỷ”, đồng thời duỗi chân đá ả "nữ quỷ” lăn lông lốc như hồ lô.

Không chờ ả đứng dậy, Lý Trường An đã bước tới kéo hai tay của "nữ quỷ” vắt chéo đằng sau lưng, ấn ả xuống đất.

Ả "nữ quỷ” vùng vẫy trên sàn một lúc lâu, nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được, ả cũng không giãy giụa nữa, còn cười ha hả.

Lý Trường An đưa một tay ra vén mái tóc bù xù kia lên, lộ ra khuôn mặt dơ dáy dính đầy chất bẩn của một người phụ nữ trung niên.

“Quả nhiên là người.”

Hắn bẻ mặt của người phụ nữ trung niên xoay về phía mọi người, hỏi:

“Có ai biết không?”

Sau đó, Lý Trường An ngạc nhiên phát hiện vẻ mặt của đám người ông chủ Lưu chẳng những không bình tĩnh mà ngược lại càng hoảng sợ.

Ông chủ Lưu run lẩy bẩy chỉ về phía sau Lý Trường An.

“ Cậu Lý, đằng sau cậu...”

“Đằng sau?”

Lý Trường An không hề nghĩ ngợi gì, lập tức vọt lên phía trước, thân thể đột ngột xoay chuyển hướng một cái, trường kiếm xuất vỏ.

Nhưng, Lý Trường An nhìn trước mặt trống không, trừ người phụ nữ giả thần giả quỷ kia thì chẳng có gì khác, hắn buồn bực nhìn ông chủ Lưu, muốn hỏi cho rõ ràng.

Nào ngờ vừa xoay đầu đã đối mặt với tiếng hét chói tai của đám người ông chủ Lưu, họ vội vã theo cầu thang chạy xuống, loáng cái đã không còn một bóng người.

“Hừ...! đau...”

Que củi Lưu tay ôm đầu, đứng dậy từ dưới sàn.

“Lưu...”

Lý Trường An vừa định lên tiếng, que củi Lưu đã trợn tròn mắt nhìn hắn trừng trừng rồi lập tức bỏ chạy.

Lý Trường An chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn xung quanh.

Đúng thật chẳng có cái gì cả mà.

Hắn mở cái ô màu đen, thân hình tròn vo sưng phù của Ngô đại lăn ra từ chiếc ô.

Ngô đại ca ở trong ô đã hơn nửa đêm, còn chưa kịp giãn cơ thể nặng nề của mình, hít một ngụm không khí “tự do” đã bị Lý Trường An tóm lấy, hỏi thẳng:

“Ở đây có thứ gì không sạch sẽ hay không?”

Ngô đại ca thẫn thờ một hồi, lập tức phản bác lại:

“Tôi không bẩn.”

“Anh cũng không phải thứ gì đó à.”

Lý Trường An thuận miệng đáp:

“Ý tôi hỏi là trừ anh ra.”

Ngô đại ca cảm thấy câu này có gì đó không đúng, nhưng vẫn kiểm tra xung quanh mấy vòng.

‘Không có.”

“Không có thật à?”

“Không có thật.”

“Vậy thì quái đản quá?”

Lý Trường An chau mày, hắn không ngửi thấy mùi của ma, chẳng nhẽ Ngô đại ca cũng không phát hiện ra đồng loại của mình, tại sao đám que củi Lưu lại tỏ ra sợ hãi như thế, không lẽ tập thể đồng loạt xuất hiện ảo giác?

Lý Trường An đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng kêu "ê a" vang bên tai.

Hóa ra là ả “nữ quỷ” bò dậy từ dưới đất nhặt miếng thịt đó về ngồi xổm trên mặt đất cắn một miếng.

Ả phát hiện Lý Trường An đang nhìn mình, vội vã giấu miếng thịt ra sau lưng, mái tóc dài rũ trước mặt, nhìn Lý Trường An mà hét "ê a" lộn xộn.

Lý Trường An bỗng cảm thấy có chút thương hại, vốn dĩ hắn cho rằng ả là đối thủ cạnh tranh của ông chủ Lưu hoặc là người mà kẻ thù phái đến để giả thần giả quỷ hòng phá hỏng việc làm ăn, bây giờ xem ra cũng chỉ là một kẻ điên dại đáng thương.

“Đây là nữ quỷ đó à?” Ngô đại ca bay tới bên cạnh người phụ nữ đó, tò mò hỏi.

Lúc anh ta ở trong ô thì cảm nhận về thế giới bên ngoài còn hạn chế.

“ Nữ quỷ gì chứ, chỉ là một ả điên lạc đến đây thôi.”

“Người điên à?”

Ngô đại ca lẩm bẩm, lượn xung quanh ả hai vòng, bỗng duỗi tay về phía mặt người phụ nữ đó, cổ tay lắc mạnh, ngón tay chọc vào lỗ mũi của ả ta.

“Anh làm gì...”

Lời còn chưa dứt tay của Ngô đại ca đã thu về.

Anh ta dùng tay kia vuốt từ cánh tay đến đầu ngón tay của tay còn lại, vậy mà còn vuốt ra được một thứ.

“...!Cái gì đây?”

Lý Trường An lại gần nhìn kỹ hơn, trong lòng bàn tay to lớn của Ngô đại ca nắm chặt một nắm lông mịn màu vàng dính đầy chất nhầy kỳ lạ.

“Tôi nhìn một cái là đã phát hiện ra có gì đó không đúng rồi.” Ngô đại ca cười:

“Ả không phải điên, mà là bị thứ đó mê hoặc thôi.”

Lý Trường An nhớ lại bóng vàng sau bức tranh, chợt bừng tỉnh.

Sau khi hắn có được hai phép biến hóa “Thông U” và “Kiếm thuật”, bất kể là thần kinh phản xạ hay là thị lực, thân thủ cũng được nâng lên rất nhiều, lúc bóng vàng đó sượt qua mắt hắn, hắn đã thoáng trông thấy dáng vẻ một con hồ ly.

Hồ ly thứ này vốn là thứ tà ma, quỷ quái, so với các động vật khác, nó đặc biệt rất dễ thành tinh.

Cũng vì thế trong truyền thuyết cổ đại hồ ly tinh là loài xuất hiện nhiều nhất.

Dù cho không tu thành yêu quái, nhưng hồ ly tinh nếu sống lâu vẫn sẽ có một chút sức mạnh kỳ quái như mê hoặc lòng người.

Chả trách trong khoảng thời gian này đám người ông chủ Lưu lại dễ dàng bị kinh hãi đến vậy, đồ đệ của đạo sĩ Tố Huyền đã làm mấy hành động kỳ lạ, cuối cùng lại còn bị ảo giác đồng loạt.

Hóa ra khi bước vào cửa họ đã trúng chiêu nhìn thấy bức ảnh mặt quỷ kia, lại thêm bầu không khí ở hiện trường và những chuyện xảy ra sau đó nên càng ngày càng lún sâu vào cái bẫy.

Có điều chút năng lực đó chẳng làm nên trò trống gì mới khiến cho đám người que củi Lưu gặp phải ảo giác, nhưng không mê hoặc được người cả người đầy pháp lực như Lý Trường An.

Với lại Lý Trường An chỉ lo tìm quỷ, không hề chú ý tới là hồ ly đang tác oai tác quái.

Hắn lại nhìn người phụ nữ trung niên, sau khi rút lông bám ở trong người ra, ả thoát khỏi sự mê hoặc của hồ ly, lúc này đã rơi vào giấc ngủ sâu do mất quá nhiều tinh lực.

Lý Trường An nhẹ nhàng đặt ả ở một chỗ, tính để cho đám người ông chủ Lưu tới xử lý, bản thân hắn sẽ đi tìm con hồ ly đen đủi kia trước.

Hắn bước ra khỏi cửa lại chẳng thấy bóng dáng của ai, gọi cho que củi Lưu cũng không thấy bắt máy.

Nhưng ở trong khu rừng yên tĩnh, Lý Trường An nghe loáng thoáng tiếng chuông điện thoại vang lên đâu đó.

Lý Trường An lần theo âm thanh, trông thấy một cái mông đang phát sáng.

Hắn tiến lại gần thì thấy que củi Lưu đang cắm đầu xuống dưới mương.

Trong rừng cây gần đó, ông chủ Lưu chạy như điên vòng quanh một cái cây cổ thụ, miệng thở phì phò, trông có vẻ như sắp sùi bọt mép.

Lý Trường An dùng đèn pin soi kỹ, phát hiện những người khác nằm rải rác ở xung quanh.

Hắn kéo que củi Lưu từ dưới mương lên, kiểm tra một lượt, tuy rằng sắc mặt vị chủ nhà này trông có vẻ yếu ớt, nhưng may sao vẫn còn thở.

Lý Trường An thở phào nhẹ một hơi, lại ném que củi Lưu xuống mương, đứng dậy túm lấy ông chủ Lưu đang chạy đến nỗi trợn cả mắt, lấy một lá bùa “trấn an tinh thần” dán lên trên trán ông ta.

Ông chủ Lưu yên lặng một lúc lâu, không nói cũng chẳng có biểu cảm gì, chỉ đứng tại chỗ với ánh mắt vô hồn.

“Ông chủ Lưu? Tổng giám đốc Lưu?”

Lý Trường An kêu mấy lần mà chẳng thấy người trả lời, không biết có nên gọi Ngô đại ca qua giúp một tay không.

“Oa!”

Ông chủ Lưu chợt gào lên khóc, nằm vật ra đất, tay ôm chặt lấy chân Lý Trường An, chẳng nói được câu nào rành mạch, chỉ biết vừa khóc vừa kêu oang oác: "Lý sư phụ", "Cứu mạng".

Lý Trường An chẳng hứng thú với việc dỗ dành một người đàn ông trung niên như này, tay chân dùng lực kéo người ra.

Ở bên kia, Ngô đại ca đã kiểm tra xong một lượt những người khác.

“Sao rồi?”

“Không có gì hết.” Ngô đại ca buông tay rồi nói: “Đều là bị dọa sợ nên ngất thôi.”

Lý Trường An yên tâm, chỉ dọa người mà không hại người, xem ra con hồ ly kia cũng chẳng phải hung thần ác sát gì cả.

Gọi từng người dậy thì rất phiền, Lý Trường An dán lên trán mỗi người một lá bùa “trấn an tinh thần”, dưới tác dụng của nó, đám người lần lượt tỉnh dậy.

Chỉ có đạo sĩ Tố Huyền vẫn nhắm chặt hai con mắt, dường như bùa trấn an tinh thần chẳng có tác dụng gì với ông ta cả.

Bất đắc dĩ, Lý Trường An phải dùng tới phương pháp trị liệu vật lý.

Hắn tả hữu khai cung (1), "chát chát" đánh hai bạt tai lên má ông ta, tới mức hai má đạo sĩ Tố Huyền đỏ lên trông như “trát phấn”, nhưng người vẫn không chịu tỉnh.

Lý Trường An đang nghĩ xem hay là làm lại một lần nữa thì vô tình phát hiện hai nắm tay của đạo sĩ Tố Huyền siết chặt lại, móng tay ghim sâu vào thịt.

Lý Trường An thoáng chốc hiểu ngay, thì ra không phải không tỉnh được mà là không chịu tỉnh.

Đúng thật là không biết người này da mặt dày hay mỏng nữa.

Lý Trường An không để ý ông ta nữa, quay đầu nói với những người khác: “Thứ đó sắp chạy mất rồi, mọi người về trước đi...”

Hắn vừa mới đi được hai bước, lại nhớ tới vẫn còn một người đang nằm ở trong phòng, lại quay đầu, nói: “Nhớ đem cả người phụ nữ ở trong phòng đi.”

“Lý sư phụ.” Ông chủ Lưu hoang mang gọi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Tôi?” Lý Trường An không quay đầu: “Nhận tiền của ông, đương nhiên là đi làm việc cho ông rồi.”

Lý Trường An vòng qua phía sau căn phòng.

Dưới cửa sổ, Ngô đại ca lượm được một tờ giấy A4, phủi phủi rồi nhặt lên.

Lý Trường An xem một lượt, trông thấy đúng là bức tranh mặt quỷ khi trước.

Hắn nhìn kỹ mới phát hiện, kỹ thuật vẽ của bức tranh này thật chẳng ra gì, hoàn toàn không có chút bố cục nào, tựa như nét vẽ nguệch ngoạc của đứa trẻ, nhưng trong từng nét họa cong cong ấy dường như chất đầy nỗi lòng sợ hãi mà người vẽ nó trút xuống.

Lý Trường An cất bức tranh đi, mở đèn pin dò xét xung quanh một lượt.

Cuối cùng, hắn phát hiện một sợi lông màu vàng dưới một bụi cây.

Hắn cầm sợi lông màu vàng ngửi, nghe được mùi của yêu quái thoảng qua trộn lẫn trong mùi quỷ tanh tưởi nồng đậm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.