Địa Ngục Nhân Gian

Chương 9: Cảnh Nguy Khốn




Chuyện gì thế này? Tại sao những người lúc trước đã rời khỏi thôn, chỉ sau một đêm đều trở về? Trong đó có một số người tôi cũng quen mặt, đều là những người hồi trước rời khỏi thôn đi làm ăn xa, từ đó không về lại nữa.

Đột nhiên trong lòng tôi thấp thỏm một suy nghĩ bất an.

Dựa vào những việc xảy ra hai ngày nay trong thôn có thể thấy đối phương muốn tất cả người trong thôn đều phải chết, chỉ là không hiểu tại sao tôi và Giang Tiểu Thơ lại không bị ảnh hưởng, hơn nữa lúc này những người trước đây rời khỏi thôn đều quay trở lại, hiển nhiên thứ tà ma kia muốn tiêu diệt triệt để hết huyết mạch của thôn chúng tôi.

Tôi không muốn tin những chuyện này là do Tú Tú sau khi chết làm ra, nhưng nhìn những việc đã xảy ra cũng chỉ có Tú Tú mới có nỗi oán hận lớn như vậy.

Dẫn Giang Tiểu Thơ về tới nhà, tôi gặp bố mẹ, sắc mặt bọn họ có phần quái lạ, nói thế nào nhỉ, mặc dù mới chỉ về có một ngày nhưng bọn họ như thể đã hòa nhập với không khí trong thôn, trên mặt không có chút sinh khí nào.

Tim tôi đập thình thịch, cảm thấy chán nản, không phải đúng như những gì tôi nghĩ chứ, nếu thật sự như vậy thì lớn chuyện thật rồi!

Nói chuyện với bố mẹ một lúc, tôi phát hiện lời nói và câu hỏi của họ rất thiếu tự nhiên, giống như một cuộc trò chuyện đã được lập trình sẵn, nỗi bất an trong lòng tôi càng mãnh liệt.

Nếu thật sự như thế, chẳng phải bố mẹ tôi cũng bị giữ lại trong cái thôn kỳ quái nguy hiểm này sao?

Bọn họ vô tội, tại sao lại liên lụy đến bọn họ!

Sau khi đưa Giang Tiểu Thơ về phòng, sắc mặt tôi trở nên khó coi, cô bé dường như hiểu được nỗi phiền não trong lòng tôi liền nói: “Anh Giang Lưu, đêm nay chúng ta bắt buộc phải đi khỏi đây, nếu không đến cả chúng ta cũng không thể đi khỏi. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”

Tôi đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Thơ hỏi: “Anh có thể dẫn theo người khác không?”

“Không được, như vậy chỉ khiến cho tất cả chúng ta đều không thoát khỏi đây được.” Giang Tiểu Thơ trả lời.

“Bố mẹ anh thì sao? Bọn họ vừa đến, chắc không bị ảnh hưởng gì đâu!” Tôi căng thẳng nói.

Giang Tiểu Thơ lại lắc đầu: “Từ lúc họ bước chân vào trong thôn, có nghĩa là họ sẽ không thể ra khỏi đây nữa, bà nói với em như vậy.”

Tôi tức giận, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới được.

Giang Tiểu Thơ trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Chúng ta đi khỏi đây mới có thể tìm cách cứu những người khác, bây giờ nếu như quá mềm yếu, ở lại đây chỉ có chết chung với tất cả chứ không được việc gì.”

Mặc dù trong lòng biết rõ Giang Tiểu Thơ nói không sai, thay vì ở đây chờ chết cùng tất cả mọi người, không bằng ra ngoài tìm hy vọng cho mọi người trong thôn, nhưng tôi cũng biết, cơ hội tìm ra cách giải cứu người trong thôn là bằng không.

Lúc trước gặp được lão Triệu cái người không biết là người hay quỷ, rồi còn cả em trai ông ta, sau khi nhìn thấy thôn chúng tôi đều bị dọa mà bỏ chạy, cho thấy vùng đất này hung hiểm vô cùng, mà tôi lại chỉ là một người bình thường, làm gì có cửa để giải quyết chuyện này.

Vì vậy tôi lựa chọn đi ra ngoài, nói cho dễ nghe là vì tìm hy vọng, còn khó nghe hơn chính là vứt bỏ tất cả người trong thôn, tìm đường sống cho riêng mình.

Thấy tôi do dự, Giang Tiểu Thơ cũng sốt ruột, dậm dậm chân, hắng lên một tiếng: “Không quan tâm đến anh nữa, nếu tối nay anh không đi, em sẽ đi một mình!”

Nhìn Giang Tiểu Thơ tức giận tôi lại bắt đầu bối rối, nếu như tôi không đi, một mình cô bé đi ra ngoài có vấn đề gì không?”

Tôi đang nằm trên giường suy nghĩ mình nên làm thế nào, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, tôi ngơ ngác, thò người ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy anh họ đang chạy hướng ra phía bên ngoài, tôi vội vàng hỏi: “Anh họ, có chuyện gì vậy?”

“Thi thể trôi từ trên núi xuống rồi!” anh họ nói một cách gấp gáp.

“Thi thể nào cơ?” tôi ngẩn người một lúc, có chút nghi hoặc.

“Cái người chết trong giếng, vừa rồi có người nhìn thấy xác anh ta nổi trong hồ nước phía bên ngoài.” Anh họ nói rồi chạy về hướng hồ nước.

Hồ nước đó thực ra một con sông, trước đây nước trong hồ rất lạnh, kể cả là mùa hè, nước trong hồ cũng giống như nước đá vậy, xuống hồ đó bơi chỉ chốc lát là cơ thể đông cứng lại, có vài người xui xẻo đã bị lạnh đến mức co giật rồi chết đuối, người trong thôn tôi không ai xuống dưới đó tắm cả, nhưng vẫn có những người lạ đến đó tắm, sau khi vài người chết đuối, dân làng cảm thấy không ổn nên đã mời đến một thầy phong thủy.

Ông thầy phong thủy đó nói nếu gọi là sông thì sẽ phạm đến phong thủy, địa thế thôn chúng tôi giống như một cái huyệt mộ, nói cho dễ hiểu thì là âm tào địa phủ thu nhỏ, rất dễ hình thành ma quỷ, hơn nữa ngoài thôn còn có một con sông, nghe tên là đủ hiểu ý nghĩa, sông Hoàng Hà, người nào vận may không tốt tắm dưới sông đều mất mạng, chỉ có một cách duy nhất để giải quyết đó là không gọi nó là sông, gọi hồ nước là được rồi, vì thế chúng tôi luôn gọi là hồ nước, kể cũng lạ, sau khi đổi tên, nước trong hồ không còn lạnh nữa, nhưng người dân trong thôn chúng tôi vẫn không dám xuống đó tắm.

Hồ nước này thực chất rất dài, chảy quanh gần nửa vòng thôn, trên sông có bắc một chiếc cầu, đấy là con đường duy nhất để ra khỏi thôn, lúc trước tôi bị rơi từ trên núi xuống cũng là rơi xuống hồ nước này.

Tôi từ trên gác đi xuống thấy bố mẹ chuẩn bị đi ra ngoài, chắc là đi xem náo nhiệt, chỉ có Giang Tiểu Thơ ngồi trên sopha, sắc mặt không tốt, giống như đã xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng.

Tôi nhận thấy có gì đó không đúng, chờ bố mẹ đi khỏi, tôi ngồi bên cạnh Giang Tiểu Thơ, thận trọng mở lời: “Sao vậy?”

“Không có gì” Giang Tiểu Thơ cười lạnh nhạt lên tiếng: “Có lẽ chúng ta không thể đi được nữa rồi.”

“Là sao?” Tôi hít một hơi, nhìn Giang Tiểu Thơ, không biết tại sao đột nhiên cô ấy lại nói như vậy, rốt cuộc cô ấy có suy nghĩ gì.

“Anh đi xem thì biết” Khuôn mặt Giang Tiểu Thơ nhợt nhạt nói với tôi: “Vốn dĩ chúng ta có thể qua cầu đi ra ngoài, nhưng bây giờ chỉ có thể mạo hiểm đi đường núi thôi.”

Giang Tiểu Thơ từ đầu đến cuối không nói rõ tại sao chúng tôi lại không thể đi ra ngoài, nhưng cô ấy đã nói tôi đi xem rồi biết nên có lẽ ra đó sẽ biết được câu trả lời, tôi không thể ngồi yên được nữa, nhanh chóng chạy ra phía ngoài thôn.

Khi tôi chạy đến chỗ cầu đã tập trung rất đông người, không dễ dàng gì mới chen được vào trong chiếm một chỗ, nhìn thấy cái xác đã trương phềnh trắng ởn, chính là cái người lúc trước lên núi với chúng tôi, bị chết trong giếng.

Nhưng giờ cái chết của anh ta trông thật thảm hại, quần áo trên người không biết vì sao biến mất hết, lõa thể ngâm trong nước, trên người anh ta dày đặc những lỗ máu nhỏ, tôi vốn dĩ có hội chứng sợ lỗ, nhìn thấy những lỗ máu đó, toàn thân lại nổi da gà!

Đây là thứ quái quỷ gì vậy!

Đang lúc tôi định quay đầu bỏ đi, bố mẹ của anh ta đến nơi, nhìn thấy thi thể con trai mình ngâm trong nước, hai người già cả than khóc cầu xin dân làng xung quanh giúp họ vớt xác con trai lên.

Nhưng cái chết của anh ta dị thường như vậy, những người có mặt tại đó không một ai dám xuống nước vớt lên, quỷ mới biết xuống nước sẽ gặp chuyện gì.

Phải biết là hồ nước này vốn dĩ đã chẳng tốt lành gì.

Khi tất cả chúng tôi đang đùn đẩy cho nhau thì có người kêu lên: “Kia là thứ gì? Hình như có gì đó chui ra từ trong cơ thể anh ta!”

Tôi sững người vội vàng ngó ra.

Thật sự có một đám những đốm đen dày đặc bò ra từ những lỗ máu trên người anh ta, chỉ ba bốn phút sau, những đốm đen đó giống như màn sương đen tràn ra khắp mặt sông, nước sông như bị đun sôi, bắt đầu sôi sùng sục!

Trong thời gian ngắn ngủi, nước sông đã bị nấu sôi, sương mù bao phủ khắp con sông, cả thôn bị bao vây bởi làn sương mỏng, chúng tôi đứng trên cầu đã không nhìn thấy được phía bên kia cầu nữa rồi!

“Có chuyện gì vậy?” Một người sợ hãi thét lên.

Tôi chợt nhớ đến màn sương mù mà chúng tôi gặp phải khi ra sau núi, trong lòng lo lắng, giờ tôi đã biết tại sao Giang Tiểu Thơ lại nói chúng tôi không thể đi khỏi được nữa rồi!

Xuất hiện màn sương này, chúng tôi căn bản không thể nào đi được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.