Địa Ngục Nhân Gian

Chương 38: Cửa đồng




Cảm giác này thoáng qua chớp mắt, mặc dù tôi nắm bắt được cảm giác đó, nhưng lại tan biến nhanh chóng như làn gió, khiến tôi hoài nghi không biết rốt cuộc có phải tại mình bị ảo giác hay không.

“Ngươi lại có thể tìm được nơi này, thật đáng nhớ.” Một giọng nói thong thả cất lên, sau khi nghe thấy giọng nói đó, tôi sững người, quen thuộc quá.

Đây không phải là giọng của tôi hay sao?

Tôi hít sâu một hơi, không biết từ lúc nào một người trông giống hệt tôi, nhưng mặc một bộ đồ Trung Sơn chỉnh tề, chân đi đôi giày da đen bóng đứng ngay cạnh tôi, tà khí ngay giữa hai lông mày làm tôi nhận thức được đó tuyệt đối không phải là tôi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” tôi lạnh lùng lên tiếng, lúc đó tôi đã cảm thấy có gì không đúng rồi.

“Ta chẳng phải đã từng nói rồi sao? Gọi ta là Tiểu Phật Gia được rồi.” Triệu Liên Phật cười nói: “Ta, chính là ngươi!”

“Không, ngươi không phải là ta!” tôi hít một hơi, nhìn xung quanh, phát hiện ra bất kể là Bạch Hồ đi đằng trước hay Tiết Dương và Giang Tiểu Thơ đi đằng sau dường như đều không nhìn thấy cái người tên Triệu Liên Phật này, trong lòng cảm thấy thất vọng, rốt cuộc người trông giống hệt tôi này từ đâu mà đến.

“Đừng nhìn nữa.” Triệu Liên Phật vừa đi theo bên cạnh vừa cười nói: “Bọn họ không nhìn thấy ta đâu, thậm chí đến lời ngươi nói bây giờ cũng không nghe thấy đâu, bởi vì vốn dĩ chúng ta là một.”

Nói rồi Triệu Liên Phật nhìn chằm chằm vào tôi, “Chỉ là, hiện giờ ngươi vẫn còn yếu quá.”

Lời nói của Triệu Liên Phật khiến cho tôi không hiểu gì hết, nhưng đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, nhanh chóng hít một hơi: “Không phải tôi là người đa nhân cách đấy chứ.”

Lời của tôi khiến cho Triệu Liên Phật bật cười, hắn ta lắc lắc ngón tay: “Không không không, ngươi không phải là đa nhân cách, yên tâm đi, thần kinh của ngươi hoàn toàn bình thường.”

“Vậy ngươi rốt cuộc là thứ gì?” tôi cau mày, vừa đi vừa hỏi, chúng tôi đi vào sâu bên trong, trên tường xung quanh dày đặc trứng trùng, thậm chí có cái đã vỡ ra và trùng con bò ra ngoài như dòi.

“Ta à…” Triệu Liên Phật giả vờ cao thâm cười nói, “có thể nói rằng, ta chính là cái ác ở sâu thẳm nội tâm ngươi.”

“Cái ác ở sâu thẳm trong nội tâm?” tôi bị lời nói của Triệu Liên Phật làm cho cứng họng.

“Hiện giờ ngươi không cần biết nhiều làm gì, nhưng ngươi yên tâm, sau này chúng ta sẽ cần hợp tác nhiều đấy, cũng sẽ có nhiều giao dịch, ta cảm thấy ngươi trước đây rất lý trí, chuyện biết được sự tồn tại của ta đừng để người khác hay, vậy thì hãy tiếp tục giữ như vậy, đừng cho bất kỳ ai biết sự tồn tại của ta.” Triệu Liên Phật nhìn tôi, rồi đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó mỉm cười nói: “Nhưng ngươi đã đến được đây, có thể nhìn thấy nhiều thứ hay ho, chúc ngươi may mắn, lúc nào cần, ta sẽ xuất hiện.”

Vừa dứt lời, Triệu Liên Phật đã biến mất ngay trước mắt tôi, giống như chưa từng xuất hiện vậy, điều này càng làm cho tôi mơ hồ, thất thần mất một lúc, thứ đó rốt cuộc là gì chứ?

Tiểu Phật Gia này rốt cuộc là ai?

Tại sao hắn ta lại nói hắn là phần ác trong sâu thẳm nội tâm tôi? Giao dịch mà hắn nói đến là chỉ cái gì? Còn thứ hay ho ở trong này với tôi lại là gì nữa?

Từng chuỗi câu hỏi cứ quay mòng trong tâm trí, khiến tôi không biết nên làm thế nào.

“Giang Lưu, anh đang nghĩ gì vậy, sao thất thần như vậy.” Giang Tiểu Thơ đi phía sau lên tiếng hỏi.

Tôi ngẩn ngơ, vội vàng trả lời: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy đám dòi này có chút ghê tởm.”

“Cẩn thận đấy, chỗ này không đơn giản đâu.” Giang Tiểu Thơ nhắc nhở.

Tôi ừ một tiếng, tạm thời vứt chuyện Tiểu Phật Gia sang một bên, một lòng nghĩ chuyện tiến về phía trước, đúng lúc đó, cái trống tôi đeo ở hông đột nhiên rung lên, Hồng Dược từ trong chiếc trống chui ra ngoài, nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy khao khát khiến cho người ta như rơi vào trong.

Tôi nhìn ánh mắt cô ấy tập trung vào thân dưới mình, lập tức hiểu ra, hình như đã hai hôm rồi chưa cho cô ấy ăn.

Nhưng, cách cho ăn máu tế này có chút…

Không biết tại sao, tôi không muốn để Giang Tiểu Thơ biết được cách cho ăn đó, lập tức ngẩn ra tại chỗ.

“Giang Lưu, qủy mà anh nuôi sao lại chạy ra ngoài vậy, có phải mấy hôm rồi không cho cô ta ăn đúng không?” Tiết Dương đột nhiên lên tiếng.

Tôi hít một hơi nói: “Không.”

Nói rồi, tôi lấy trong túi ra một con dao găm, cắt vào ngón tay mình, nhìn giọt máu từ từ chảy ra, cũng có chút hoảng, nói với Hồng Dược: “Chỉ có thế này thôi, cô ăn đi!”

Nói những lời đó, tim tôi đập loạn xạ, chỉ sợ trước con mắt của bao nhiêu người Hồng Dược lại kéo quần tôi xuống thì thực sự quá mất mặt.

Cũng may Hồng Dược như hiểu được tâm ý của tôi, lạnh lùng hứ một tiếng, nhìn Giang Tiểu Thơ ở phía sau, rồi cuối cùng cũng cúi xuống ngậm lấy ngón tay tôi, bắt đầu mút.

Không biết có phải cô ta cố ý hay không, lúc môi cô ấy rời khỏi ngón tay, tôi cảm thấy cơ thể yếu đi rất nhiều, rõ ràng hồ ly tinh này đã hút của tôi rất nhiều máu.

Mất đi một chút máu cũng được, còn hơn trước mặt mọi người bị cởϊ qυầи, tôi hít một hơi, sau khi thấy Hồng Dược đã quay lại cái trống, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lần sau trước khi đi nhớ cho quỷ ăn, không sẽ làm nhỡ mất hành trình.” Bạch Hồ đi phía trước lạnh lùng nói.

Tôi vội gật đầu, nhưng cũng để ý tới một từ trong câu nói của anh ta.

Lần sau!

Vẫn còn có lần sau? Cái lần sau đó cụ thể là gì?

Tôi mơ hồ cảm nhận được, dường như tôi đã rơi vào cái đám này rồi, không thể thoát được.

Hồng Dược xuất hiện cũng chỉ là khúc dạo đầu trong quãng đường của chúng tôi, sau khi đi được khoảng năm sáu phút nữa, tôi cảm thấy chúng tôi đi xuống tuyệt đối phải hơn hai trăm mét rồi, có nghĩa là, hiện giờ chúng tôi đã ở dưới lòng đất tầm một trăm mét.

Trứng trùng xung quanh cũng ít dần đi, rõ ràng, chúng tôi đã đi tới tổ trùng rồi.

Quả không sai, đi thêm một chút, Bạch Hồ đi phía trước dừng lại, đèn pin trong tay anh ta rọi lên, chiếu lên một cánh cổng bằng đồng to lớn!

Đó là một cánh cửa đồng cao chừng mười mét, bên trên điêu khắc tinh tế một bức tranh kỳ lạ, bức tranh đó vừa kỳ quái lại thần bí, cụ thể chính là vị hoàng đế đeo mặt nạ đang ngồi trên ngai vàng, phía dưới có đám quỷ đang than khóc, có thể thấy cả mười tám tầng địa ngục, hơn nữa chính giữa bức tranh là một cái ly thánh khổng lồ.

Lúc nhìn thấy cái ly thánh đó, tôi có cảm giác rất quen thuộc, dường như trước đây ở nơi nào đó, tôi đã từng nhìn thấy nó.

“Rượu vĩnh cửu.” Giang Tiểu Thơ ở phía sau thì thầm, “Ở đây cũng có rượu vĩnh cửu?”

Rượu vĩnh cửu? Là thứ gì?

Tôi ngẩn người, quay đầu sang nhìn Giang Tiểu Thơ, nhưng có vẻ như cô ấy ý thức được việc lỡ lời, nên ngậm chặt miệng, không nói gì nữa.

Lúc đó, Bạch Hồ đi phía trước lấy trong túi ra một con dao găm, rạch một đường vào lòng bàn tay của mình, nhanh chóng trên tay anh ta đã tích đầy là máu.

Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, ngay khi máu vừa xuất hiện, tôi cảm thấy đám quỷ kia dường như sống dậy, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào máu trên tay Bạch Hồ, giống như nhìn thấy thứ gì quý báu vô cùng.

Vị hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng cũng nhìn sang.

Khung cảnh phút chốc trở nên vô cùng đáng sợ và khủng khiếp.

Sau đó, Bạch Hồ lấy tay của mình ấn lên ly thánh, kể cũng lạ, về lý mà nói trên tay có chất lỏng, ấn vào thứ gì cũng phải để lại dấu, nhưng sau khi Bạch Hồ ấn lên dường như trên tay lại không hề có máu vậy.

Giống như, máu trên tay anh ta đã bị cánh cửa đồng đó hút hết rồi!

Không lâu sau, sắc mặt Bạch Hồ ngày càng trắng bệch ra, lúc đó Giang Tiểu Thơ tiến đến, dùng dao găm rạch vào lòng bàn tay mình rồi ấn tay lên bên cạnh Bạch Hồ!

“Không được, làm như vậy dễ kinh động đến thành hoàng.” Bạch Hồ nói.

“Nhưng nếu như chỉ có một mình anh, anh sẽ mất đi khả năng hoạt động, đối với chúng tôi mà nói, thiếu anh vô cùng nguy hiểm.” Giang Tiểu Thơ vừa nói, tôi vừa để ý thấy tóc cô ấy xuất hiện màu trắng, giống như tối hôm đó khi chúng tôi từ thôn chạy ra.

Trong phút chốc, cánh cửa đồng phát ra một tiếng ầm ầm lớn, mùi máu tanh nồng nặc lan ra khắp nơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.