Địa Ngục Nhân Gian

Chương 2: Chuyện kỳ Lạ




Không biết vì sao, nỗi hổ thẹn ân hận và sự phẫn nộ trong lòng tôi dâng trào sau khi nhìn thấy xác của Tú Tú, nhìn thấy chị dâu, liền giữ chặt lấy chị ta, mắt đỏ lừ quát lên: “Không phải chị nói sẽ bảo vệ cô ấy sao? Chị bảo vệ được cái gì?”

“Tôi cũng không muốn như vậy, tôi không biết là cô ta lại nhu nhược đến thế…” chị ta bị tôi quát cũng không ương ngạnh ghê gớm như trước nữa.

Lúc đó thím đi lên kéo tôi ra. “Con mắng nó thì có tác dụng gì, chuyện cấp bách bây giờ là giải quyết chuyện này như thế nào?”

Mặc dù tâm trí ảo não nhưng nghe thím nói cũng đúng, trước tiên nên giải quyết cái chết của Tú Tú, đây chẳng phải là một con vật chết, mà là một người sống, không chừng mấy người chúng tôi đều gay go.

Vẫn nói đông người thì nhiều chủ ý, rất nhanh, thím đã gọi điện cho những người có tiếng nói trong thôn đến, thôn của chúng tôi không lớn, chỉ có ba bốn mươi hộ gia đình, đều cùng một họ có chút quan hệ huyết thống với nhau nên cũng không có gì phải nghi ngờ trốn tránh.

Đợi khi mọi người đến đông đủ, một nhóm người thảo luận với nhau, quyết định che giấu chuyện này đi, mấy người tham gia náo động phòng đều là những người trẻ tuổi trong thôn, có vài người là bậc bề trên, thật sự nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì tất cả mọi người đều không thể gánh nổi.

Mặc dù trong thâm tâm không bằng lòng, nhưng tôi cũng là người trong thôn, không thể đẩy người thân vào đống lửa, cũng không phản đối, chỉ còn cách đỏ mắt ngồi đó, đầu óc mờ mịt.

Sau khi quyết định mọi chuyện, người trong thôn định đem xác Tú Tú đi xử lý, mang lên núi tìm chỗ chôn, chờ hai ngày sau sẽ đi báo cảnh sát, nói rằng Tú Tú một mình lên núi không thấy về, để cảnh sát đi tìm, đến lúc đó trong thôn đồng nhất một lời, phía cảnh sát sẽ xử lý theo hướng người mất tích, người nhà Tú Tú có tìm đến cũng dễ giải thích!

Phải biết rằng, thôn chúng tôi bốn bề là núi, mông lung tìm người trong núi vốn chuyện không thể!

Ngày hôm sau, mấy người đi săn giỏi nhất trong thôn khiêng xác Tú Tú lên núi, không biết vì lẽ gì, nhìn thấy bọn họ đi vào núi, trong lòng tôi cứ cảm thấy rờn rợn, cảm thấy chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, vài ngày sau đó cũng không ngủ được, lúc đi ngủ đều mơ thấy Tú Tú hỏi tôi tại sao không cứu cô ấy? Tại sao không để những người hại cô ấy phải chịu báo ứng!

Cứ thế hai hôm đó tôi luôn hoang tưởng, cứ cảm thấy từ phía sâu trong núi có một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tôi.

Sau đó, cảnh sát đến, thực sự giống hệt dự đoán của chúng tôi, họ nhanh chóng lên núi tìm kiếm một lúc lâu rồi cứ thế xử lý theo diện người mất tích.

Cũng không biết có phải là chột dạ hay không mà mấy người trẻ tuổi vốn định sau khi tham gia đám cưới sẽ đi làm trở lại nhưng mấy ngày này đều ở lì trong nhà.

Lại qua mấy ngày nữa, người nhà Tú Tú đã đến, có mẹ và em trai cô ấy, mẹ cô ấy là một người thấu tình đạt lý, sau khi tìm hiểu tình hình cũng không trách cứ gì nhà anh họ tôi, mặc dù rất đau lòng nhưng lại không ngừng xin lỗi thím tôi, còn nói do con gái mình không hiểu chuyện, làm ra chuyện không may mắn trong đám cưới của anh họ tôi.

Nhìn dáng vẻ xin lỗi không ngừng của mẹ Tú Tú, tôi thật sự rất muốn đến nói rõ chân tướng mọi chuyện cho bà ấy biết.

Bà ấy không phải là người cần xin lỗi, mà là đám người không bằng chó lợn kia!

Nhưng không được, tôi là người trong thôn, tôi sinh ra ở thôn này, không thể đẩy người thân vào tình huống khó xử, không ai biết mấy ngày qua tôi đã trải qua như thế nào.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hai ngày sau khi mẹ Tú Tú rời đi, vừa hay là ngày cúng tuần cho Tú Tú, vì cô ấy chết oan, hơn nữa lúc chết còn mặc bộ đồ màu đỏ, thím tôi có chút sợ hãi, sợ vào ngày cúng tuần linh hồn Tú Tú trở về báo thù nên đã bảo tôi lên thị trấn mời một thầy cúng đến cầu siêu cho Tú Tú, cầu bình an.

Đúng lúc tôi ở trong thôn cảm thấy ngột ngạt nên đồng ý đi.

Qua mấy ngày bình tĩnh trở lại, tôi đã nghĩ thông suốt, người chết rồi không thể sống lại được, so với Tú Tú, những người trong thôn đều có quan hệ gần gũi hơn, xét cho cùng tôi đối với Tú Tú cũng chỉ là một chút tình cảm, nói là yêu thầm cũng không sai.

Tôi cũng chẳng phải thánh nhân, căn bản cũng không làm được những việc vì nghĩa diệt thân, cứ đau khổ như vậy thà rằng chấp nhận nó.

Nói ra cũng lạ, hay do cảm giác của tôi bị sai, sau khi ra khỏi thôn, tôi phát hiện ánh mắt từ trong núi cứ chăm chăm vào tôi lúc trước đã biến mất, cơ thể cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều nhưng lại cảm thấy trống trải quá, dường như cơ thể thiếu đi thứ gì đó, nhưng lại không nói rõ được.

Đến thị trấn, tôi hỏi vài người lớn tuổi xem trong trấn có vị thầy cúng nào có thể làm phép, không ngờ người mà tôi dò hỏi được lại ở làng rèn ngay cạnh, rất dễ tìm, làng đó rất ít người, dò hỏi một chút là có thể tìm thấy.

Nghe được tin tức, tôi liền đi về phía làng rèn, hồi nhỏ tôi từng đến ngôi làng này chơi, trong làng chỉ có mấy hộ gia đình, khắp nơi đều là mộ, rất ảm đạm, cho dù là đi vào ban ngày cũng vẫn cảm thấy rợn tóc gáy.

Nói thật ra, trong lòng tôi không tin những chuyện này, dù sao tôi cũng học hành tử tế, nhưng mời thầy cúng đến thì chí ít cũng làm tôi yên lòng phần nào, nói gì đi nữa thì làm phép cũng là để cầu siêu cho Tú Tú chứ cũng không phải làm gì khác.

Tôi còn chưa kịp bước vào, đột nhiên bị kéo giật lại phía sau, kéo tôi lại là một người đàn ông đeo kính đen, ông ấy một tay kéo tôi, khuôn mặt đầy hoài nghi, thận trọng hỏi tôi: “Này chàng trai, có phải gần đây cậu hay bị mất ngủ không? Hơn nữa trên người còn có dấu máu, chắc chắn gần đây có người thân bị chết, người này đối với cậu còn rất quan trọng nữa!”

Tự dưng bị người khác kéo lại, tôi có chút bực mình, nhưng nghe lời người đàn ông đó nói tôi liền lặng người, mồ hôi lạnh tuôn ra, ông ta nói không sai, hai ngày nay thực sự tôi không ngủ nổi vì luôn mơ thấy Tú Tú, hơn nữa ông ta còn đoán ra được Tú Tú chết rồi, điều này quá chính xác.

Thấy tôi không nói gì, người đàn ông đó cũng không nói nhiều nữa: “Chuyện này rất dữ, gặp nhau ắt là có duyên, nhìn dáng vẻ của cậu có lẽ đến đây cũng là muốn tìm người có thể giải quyết việc này, vừa hay tôi cũng hiểu biết chút ít, cậu dẫn tôi đến nhà cậu xem sao, để xem có cách gì có thể giúp cậu được không.”

Đến lúc này, tôi cũng cảm thấy sợ hãi, nói thật ra, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy sợ ánh mắt đầy oán hận của Tú Tú lúc chết, hơn nữa hai ngày nay đều cảm thấy có gì đó từ trong núi cứ chằm chằm vào mình, trước đó còn nghĩ là ảo giác, bây giờ nghĩ lại thật sự không phải là không có chuyện gì!

Trong lòng tôi thấp thỏm, vội vàng nói với ông ta: “Ngài đã hiểu chuyện này rồi, vậy có cách nào để giải quyết không?”

“Cậu kể rõ mọi chuyện cho tôi nghe, rồi tôi sẽ đến hiện trường xem thế nào.” ông ta nói như vậy.

Tý nữa thì tôi đã đem toàn bộ sự việc kể ra, nhưng vẫn định thần lại, không nói nguyên nhân cái chết của Tú Tú mà chỉ kể rằng mấy ngày trước trong thôn có người chết do tự sát, lúc chết còn mặc bộ đồ màu đỏ.

Có vẻ ông ta cũng nhìn ra tôi không muốn nói nhiều, nên cũng không hỏi gì nữa, trên đường đi chúng tôi nói chuyện khác, chỉ sợ ông ta hỏi lại chuyện này, rất nhanh tôi đã biết được ông ta họ Triệu.

Suốt dọc đường đi, nét mặt ông Triệu ngày càng khó coi, đến trước thôn chúng tôi, sắc mặt ông ấy xanh lét, tôi liền hỏi ông ấy có chuyện gì vậy nhưng ông ta cứ im lặng lắc đầu rồi kêu tôi dẫn ông đến chỗ người đó tự sát.

Sau khi dẫn ông Triệu tới nhà thím, nói lại với thím mọi việc, chút nữa thì bà thím đã quỳ xuống van xin ông Triệu cứu mạng.

Chị dâu lúc này cũng đi đến, mấy ngày nay chị ta đã định thần trở lại, khôi phục lại tính khí đanh đá ngang ngược trước đây, oán trách bình thường sức chịu đựng của Tú Tú kém, hại cuộc sống bây giờ của chị ta không được yên ổn.

Bước đến căn phòng nơi Tú Tú tự sát, lão Triệu hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, giật lùi lại vài bước, bà thím nhìn thấy vậy vội vàng hỏi có chuyện gì, còn cứu được nữa không.

Lão Triệu không nói câu gì, chỉ yêu cầu thím tôi mang đến một cây nến trắng, chờ thím lấy cây nến lên, ông ta thắp sáng cây nên, cũng thật lạ, căn phòng vốn dĩ khóa kín, không hề có gió, nhưng cây nến vừa thắp, phía trên ngọn lửa giống như có gió thổi, tiếng ù ù vọng vào trong phòng.

Tôi thấy kì lạ, lấy bật lửa ra bật, ngọn lửa bùng lên rất bình thường, lúc đó cũng bị chuyện kỳ lạ dọa đến phát sợ.

Nhưng ông Triệu còn bị dọa cho kinh hãi hơn cả chúng tôi, ông ta tuyệt vọng quỳ sụp xuống dập đầu vái lạy căn phòng, trán như bị dập vỡ ra, sau khi nói đã làm phiền thì vội vàng bỏ chạy ra ngoài!

Tôi vội vàng giữ lấy lão Triệu, vừa định hỏi xảy ra chuyện gì thì bị ông ta đẩy ra: “Cút, mấy người muốn chết đừng có lôi tôi theo!”

Nói rồi, lão Triệu chạy thẳng ra ngoài giống như đang bỏ trốn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.