Đi Trên Mây, Nhìn Xuống Mây

Chương 26: Tự Do mỹ nhân không tự do (3)




Bộ phim “Lời nói dối” được quay ở một khu biệt thự nằm ở ngoại ô phía nam của thành phố X. Hôm ấy Cảnh Triệt đã băn khoăn rất lâu mới quyết định đến xem thử thế nào, trong lòng cậu hơi không yên lòng, bất an, nghi ngờ và cả chờ mong.

Đến nơi quay phim, Cảnh Triệt không thấy người kia đâu, thở phào một hơi, tuy trong lòng thoải mái chút ít nhưng vẫn cảm thấy mất mác nhiều hơn.

Cũng đúng thôi, giờ anh ấy đang làm việc ở Chu thị, không phải ông chủ của một phòng triển lãm tranh có thể chạy ngược chạy xuôi như trước nữa. Cảnh Triệt kéo mũ xuống áp vào đầu, mùa thua rồi, trời hơi lạnh.

Ngày hôm đó lúc Cố Tự Do nhận được điện thoại của Cảnh Triệt, y rất vui. Buổi tối lúc y xin phép cha cho ra ngoài gặp bạn, cha Cố đồng ý rất nhanh “Được được, con cứ đi chơi đi, chơi nhiều chút nhé” khiến Cố Tự Do cảm thấy lạ.

Đến khi Cảnh Triệt và Alex kể cho y nghe về cuộc nói chuyện với cha Cố, Cố Tự Do trừng mắt một lúc lâu vẫn không biết nên nói cái gì mới phải. Sau đó Alex phải dùng thân phận chuyên nghiệp của mình để khuyên nhủ, Cố Tự Do mới đồng ý diễn với hai người họ. Thế nên vào mỗi tối thứ ba và thứ sáu hàng tuần, Cố Tự Do đều đi “trị liệu tâm lý” dưới đôi mắt chứa đầy sự vui vẻ của cha Cố.

Một tháng sau, Alex nói với Đào Nhiễm và Cảnh Triệt chuẩn bị gặp cha Cố.

Cảnh Triệt đứng ở trong phim trường hồi lâu. Nhìn kịch bản của mình được diễn viên thể hiện ra là một việc rất kỳ diệu: Nghe họ đọc từng câu thoại, diễn xuất từng biểu cảm, biến từng đoạn câu chữ trở thành hiện thực.

Ừm, đúng là rất có cảm giác thành tựu.

Cậu nhìn sang di động, đã đến giờ hẹn với Alex. Sáu giờ tối hôm nay, bọn họ sẽ gặp cha Cố lần thứ hai, lúc gần đến thì gọi cho Đào Nhiễm, tối nay xem tình huống thế nào rồi sẽ gọi điện cho anh ta, bảo anh ta phải giữ máy để tiện liên lạc. Mà Cố Tự Do lại không biết gì về chuyện này.

Tuy Cố Tự Do đã đồng ý giả trị liệu để từ từ lay chuyển cha Cố, nhưng với vết xe đổ quá khứ, y không muốn vội vàng nên vẫn kìm nén không liên lạc với Đào Nhiễm.

Nơi hẹn gặp lần này là ở một nhà hàng tốt, cha Cố vừa thấy Alex và Cảnh Triệt đã không ngừng nói lời cảm ơn khiến Cảnh Triệt hơi chột dạ.

“Gần đây Tự Do thế nào rồi bác?” Alex rót đầy tách trà trước mặt cha Cố.

“Cảm ơn bác sĩ Hàn rất nhiều. Dạo gần đây Tự Do hay ra ngoài chơi với bạn nhiều hơn, mà bác cũng thấy nó thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho người khác, nét mặt cũng sinh động hơn nhiều.”

“Thực ra cái này là hiện tượng tạm thời thôi bác ạ. Bác có thể cảm thấy cậu ấy đang thay đổi, nhưng trên thực tế tình huống gần đây của cậu ấy hơi nguy hiểm. Dựa theo kinh nghiệm của cháu, có lẽ cậu ấy đang giả bộ mà thôi.”

“Giả bộ?” Cha Cố ngây ngốc.

“Tuy trong thời gian này cậu ấy rất phối hợp để trị liệu nhưng mỗi lần nhắc đến bạn bè, cậu ấy vẫn kháng cự. Nhất là cậu ấy còn giữ khoảng cách với người đồng giới là cháu khiến trị liệu trở nên khó khăn hơn. Cháu nghĩ trong lòng cậu ấy có lẽ vẫn còn áp lực nên khiến bản thân phải tự tạo một cái vỏ bọc để bảo vệ mình.” Alex nói.

“Xin lỗi bác sĩ Hàn nhưng bác không hiểu ý của cháu cho lắm…” Cha Cố càng ngây ngốc hơn.

“Bởi vì là… người đồng tính, cậu ấy đang tự khắc chế chính bản thân mình đến mức trở thành giữ khoảng cách với tất cả người đồng giới, bên cạnh đó, cậu ấy căn bản cũng không có cách nào để thân mật với người khác giới nên…” Cảnh Triệt cố gắng giải thích thật đơn giản.

“Nói cách khác là vì chuyện trước đây sao… Đứa con trai này của bác, nó muốn tự ép mình phải thay đổi… cái đó, nên mới tạo khoảng cách với tất cả mọi người?” Cha Cố hỏi một cách khó khăn.

“Đại khái là ý này ạ.” Alex nói.

“Bác à, bác có biết sau khi Tự Do và tên… họa sĩ đó tách nhau ra thì đã xảy ra chuyện gì không ạ?” Bỗng nhiên Cảnh Triệt dè dặt hỏi.

“Bác… có nghe mẹ nó nói sơ qua. Nó với bác tính vốn ngang bướng như nhau… Lúc ấy còn ầm ĩ đến mức suýt đánh nhau, bác vừa nghĩ đã thấy tức. Nhất là khi rốt cuộc đã biết là tên khốn nào rồi thì không ngờ thằng đó, thằng đó lại là một kẻ sở khanh…” Cha Cố nói xong liền kích động.

Cảnh Triệt và Alex liếc nhau: Thì ra còn có nguyên nhân rất lớn khác khiến cha Cố nổi giận là vì con mình bị cô phụ.

“Bác đừng nóng, từ từ rồi kể ạ.” Cảnh Triệt cầm lấy tay cha Cố.

“Bác nghĩ, con trai mình cũng không kém cỏi gì, nhưng lại thích một người đàn ông, điều này đã đủ khiến bác và mẹ nó không yên lòng, thế mà lại bị thằng đó… Bác… Bác, sau đó sức khỏe mẹ nó giảm sút, nó cũng không về nhà nữa, mà bác cũng không còn mặt mũi gì liên lạc với nó. Bác nghe mẹ nó kể nó đang đi làm việc, nhưng lại không hiểu sao sau này nó lại trở nên như thế…” Cha Cố nói xong, giọng nói có hơi nghẹn ngào.

“Bác à, có một chuyện, không biết bác có muốn biết hay không?” Alex đổi sang loại ngữ điệu sâu xa.

Cha Cố bị dấy lên lòng hiếu kỳ: “Chuyện gì thế?”

“Chuyện này, tuy chuyện này có thể sẽ giúp cho bệnh của Tự Do khá hơn, nhưng cháu không biết bác có tình nguyện hay không…” Alex nhìn thoáng qua Cảnh Triệt.

“Cháu cứ nói đi. Chỉ cần có thể giúp được Tự Do, bác đây cũng đã sống hơn nửa đời người, có gì không thể đối mặt được nữa.” Cha Cố nôn nóng nhìn Alex.

“Vậy để cháu kể cho bác nghe. Bác trai à, quan hệ của cháu và Tự Do rất tốt. Vào năm thứ hai đại học, chúng cháu đã cùng nhau thuê phòng ngoài trường. Tự Do luôn đi hát kiếm tiền ở một quán bar. Nhất là sau khi cậu ấy biết mẹ mình đã đổ bệnh, mỗi ngày cậu ấy đều chạy sô đến rất nhiều buổi biểu diễn, liều mạng kiếm tiền. Dù thế, thành tích của cậu ấy vẫn được giữ vững. Bác cũng biết đấy, cậu ấy còn nhận được học bổng vài lần cơ mà… Quãng thời gian kia, cậu ấy chỉ có thể ngủ ba tiếng đồng hồ, người cũng tiều tụy hẳn đi…” Cảnh Triệt kể xong thì nhìn sang cha Cố. Đôi mắt ông đầy vẻ hoảng hốt. Alex ra hiệu bảo cậu tiếp tục kể.

“Ông chủ của một quán bar nơi Tự Do vẫn luôn hát trong một thời gian dài là một người bạn của chúng cháu. Anh ấy… đối xử với Tự Do rất tốt. Sau đó, Tự Do nói phải về với bác, tuy anh ấy cũng rất đau khổ nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Tự Do. Nhưng mà, bác trai à, trong khoảng thời gian này, có lẽ bác cũng phát hiện được, Tự Do vẫn luôn không vui, là bởi vì cậu ấy vẫn luôn thích người đó…” Cảnh Triệt vừa nói vừa hạ thấp giọng, lúc nói đến đoạn này thì tăng âm lượng lên. Không biết bác Cố sẽ có phản ứng như thế nào đây, có khi nhảy dựng lên cho mình một cái bạt tai, bảo mình đừng xen vào việc của người khác cũng không chừng? Cảnh Triệt hơi sợ hãi.

Cha Cố cúi đầu nhìn tách trà, im lặng rất lâu. Ba người đều im lặng. Cảnh Triệt đã căng thẳng đến mức sắp không thở nổi nữa rồi thì bỗng có một bàn tay đặt lên bờ vai của cậu, giọng nói trầm thấp, từ tính mang theo ý cười vang lên ở bên tai: “Còn chưa gọi món sao, đã bảo không cần phải chờ anh rồi.”

Cảnh Triệt vừa ngước đầu lên đã nhìn thấy một Chu Diệc Trạm đang cười tươi. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu. Alex nhíu mày nhìn về phía Cảnh Triệt, tỏ vẻ “Tình huống gì đây?”. Cảnh Triệt cũng mơ hồ không rõ, trả lời bằng ánh mắt: “Em cũng chịu á.”

Chu Diệc Trạm không muốn nhìn hai người mắt đi mày lại, dựa người vào lưng ghế, giơ tay vòng quanh Cảnh Triệt rồi hô: “Phục vụ.”

Cha Cố thăm dò nhìn Chu Diệc Trạm. Cậu trai này mặc một bộ tây trang, tươi cười thân thiện, vừa ung dung vừa hào phóng, vừa thấy đã biết là người có thân phận. Nhưng thấy Alex và Cảnh Triệt im lặng, ông cũng chỉ biết đánh giá Chu Diệc Trạm như vậy thôi.

Sau khi gọi nhân viên phục vụ, Chu Diệc Trạm quay đầu lại mỉm cười với cha Cố: “Chào bác, cháu tên là Chu Diệc Trạm, là người yêu của Tiểu Triệt.” Giới thiệu xong, hắn còn thuận tay vỗ vỗ lên tóc Cảnh Triệt.

Trên bàn nhất thời càng im lặng hơn. Alex nghĩ thầm: Tên này đúng là vô sỉ, đến chỗ nào cũng bô bô hai chữ người yêu như thật ấy.

Cảnh Triệt đỏ mặt, lắp bắp: “Bác, không phải… không phải… Anh ta không phải, bác hiểu lầm rồi…”

Cha Cố lại là người bình tĩnh đầu tiên: “Không sao, không phải lần trước cháu cũng nói là cháu… giống Tự Do đấy thôi.”

Cảnh Triệt vẫn muốn giải thích rằng mình và Chu Diệc Trạm không phải loại quan hệ đó, nhưng cậu lại sợ bác Cố sẽ tưởng mình là kẻ trăng hoa, rồi sẽ gây ảnh hưởng xấu đến chuyện của Tự Do nên đành đỏ mặt, im lặng.

Nhân viên phục vụ cầm menu bước tới, Chu Diệc Trạm đưa cho ba Cố trước: “Bác trai chọn trước đi ạ, hôm nay cháu mời khách. Cháu có chút chuyện hơi phiền bác một chút, không biết bác có thể nể tình giúp đỡ hay không?”

Cả đời cha Cố chỉ làm một nhân viên làm công ăn lương bình thường, có bao giờ được nghe thấy loại giọng điệu đầy khách khí và có chút nịnh nọt này đâu. Ông nhìn sang Alex và Cảnh Triệt, nhận lấy menu, cười: “Bác chỉ là một người đã già, có thể giúp được gì đây.”

“Bác cứ gọi món trước đi ạ. Chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Bốn người đều gọi đồ ăn. Trong lúc chờ thức ăn được đưa lên, Cảnh Triệt thấp giọng hỏi Chu Diệc Trạm: “Sao anh lại tới đây?”

“Để giúp em đó. Đào Nhiễm là anh em tốt của anh, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.” Chu Diệc Trạm thấp giọng nói bên tai Cảnh Triệt. Hơi thở nóng bỏng phà lên tai Cảnh Triệt, rất ngứa ngáy. Chu Diệc Trạm hài lòng nhìn lỗ tai của cậu ửng đỏ đến mức trong suốt, rồi nhìn cậu ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Bé cua à bé cua, rốt cuộc anh cũng có thể ngồi bên cạnh em. Em có biết không, đây không chỉ là vì Đào Nhiễm, mà còn là vì chính anh.

Lúc bắt đầu ăn cơm, không khí trên bàn hơi giãn ra một chút. Chu Diệc Trạm nói mấy chuyện lặt vặt với cha Cố. Cảnh Triệt và Alex không ngừng nhìn nhau: Sao tên này lại nói chuyện với trưởng bối nhiều vậy, lạ quá. Chỉ chốc lát sau, ấn tượng của cha Cố về Chu Diệc Trạm càng sâu.

Hòa đồng, nói chuyện rất được, còn trẻ mà đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn. Tuy đây là gia nghiệp của gia tộc nhưng cậu trai này có thể đơn độc phụ trách đúng là rất có bản lĩnh (Chu Diệc Trạm vô sỉ lấy công lao của Chu Diệc Lan về làm của riêng). Cử chỉ văn nhã, nói năng lễ phép, cha Cố càng nhìn càng ưng ý. Cảnh Triệt hắc tuyến nhìn hai người này từ chỗ không quen thân mà chỉ chưa đến hai mươi phút sau đã thân thiết như người một nhà, trong lòng càng xoắn xuýt.

Ăn được một lúc, Chu Diệc Trạm bỗng rút khăn tay ra, lờ những người xung quanh mà lau nhẹ qua khóe môi của Cảnh Triệt, nói rất tự nhiên: “Dính chút bơ lạc rồi này.”

Cảnh Triệt đè khăn tay xuống: “Để tôi tự lau.”

Cha Cố nhìn mặt Cảnh Triệt đã đỏ như cà chua chín, lại nghĩ đến con trai mình, bỗng nhiên thấy chua xót.

Âm thanh của Chu Diệc Trạm đúng lúc cất lên: “Chắc bác cũng biết ba mẹ của Tiểu Triệt đã qua đời rồi.”

Ông sửng sốt: “Ừm, lần trước cháu nó có kể.”

Cảnh Triệt nhìn sang Chu Diệc Trạm, không đoán được anh ta đang suy nghĩ gì nhưng vẫn phối hợp cúi đầu xuống, tỏ vẻ đang đau buồn. (Đúng là cũng đang buồn thật.)

“Thật ra, đã như vậy rồi, thì những gì ngăn trở cháu và Tiểu Triệt ở bên nhau đã không còn nữa.” Chu Diệc Trạm nói xong, nắm lấy tay Cảnh Triệt dưới bàn, “Nhưng cháu cũng rất đau lòng, bởi vì đây chính là đả kích quá lớn đối với Tiểu Triệt. Vậy nên dù có phải chịu sự ngăn cản lớn cỡ nào, cháu vẫn ước rằng ba mẹ của Tiểu Triệt đã không xảy ra chuyện không may. Bởi vì cháu yêu Tiểu Triệt, cháu không muốn em ấy phải đau khổ. Về phần ngăn cấm ở bên nhau, cháu sẽ nghĩ hết mọi cách để giải quyết.”

Bàn tay bị nắm lấy của Cảnh Triệt hơi ngọ nguậy, nhưng khi nghe đến đoạn sau đã dần bất động. Dù bây giờ Chu Diệc Trạm có đang diễn trò đi chăng nữa, thì đây cũng xem như là đang diễn cùng anh ấy đi, để anh ấy tùy ý một lần. Nước mắt của Cảnh Triệt lại không kìm được mà rơi xuống. Lần này không phải giả bộ nữa, mà đúng là mũi cậu rất chua xót.

Cha Cố trầm mặc. Alex thở dài thật sâu: “Không được ba mẹ tán thành thì mãi mãi không thể hạnh phúc trọn vẹn được. Có ai lại muốn người mình yêu không được người thân chấp nhận đây?”

Chu Diệc Trạm đưa khăn tay cho Cảnh Triệt, nói: “Thưa bác trai, chuyện cháu muốn nhờ bác chính là, đừng để Tự Do phải nhận lấy nỗi đau này.”

Cha Cố nhìn ba cậu trai với ba vẻ mặt khác nhau nhưng lại cùng một loại ánh mắt chờ mong, ông thở dài thật sâu: “Bác hiểu ý của các cháu. Thật ra, bác đã nghĩ thoáng hơn rồi. Nếu có người có thể đối xử tốt với Tự Do, bác cũng sẽ chấp nhận…”

“Dạ? Thật ạ?” Cảnh Triệt kịp phản ứng lại đầu tiên, kích động đứng lên, suýt nữa đã đụng rơi bát đĩa.

Chu Diệc Trạm ôm eo cậu về lại trên ghế, “Bác trai, đây thật sự là lời trong lòng của bác sao?”

“Ai… Có ba mẹ nào lại không mong con mình sẽ sống thật tốt cơ chứ? Trước đây bác không chấp nhận nó, vừa là vì nó không chịu quay đầu, bác sẽ rất mất mặt, nhưng cũng là vì bác sợ nó sẽ bị người ta lừa dối. Nếu là nam nữ, ít nhất còn có thể kết hôn, còn có thể có con để ràng buộc. Nhưng giữa đàn ông với nhau không có bất cứ một sự cam đoan nào. Lỡ như ngày nào đó chia tay thật thì con bác phải làm sao đây…”

Cha Cố nói xong thì rút một điếu thuốc lá ra, Alex vội giúp ông châm lửa. Ông run run kẹp điếu thuốc hút một hơi, chậm rãi nói: “Lúc này nhìn hai đứa các cháu, đều là những đứa trẻ tốt… Giờ Tự Do mỗi ngày đều như vậy, trong lòng bác cũng không vui vẻ gì cho cam. Nếu có người đối xử tốt với con trai bác như hai người các cháu vậy, bác cũng yên tâm. Bác già rồi, chuyện gì cũng trải qua rồi, dù sao cũng là cuộc đời nó thì bác cần gì phải so đo như vậy… Chỉ cần nó hạnh phúc là được…” Ông lẩm bẩm.

Cảnh Triệt và Alex trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Hai người hưng phấn không kiềm được.

“Bác à, ngày mai là chủ nhật, bọn cháu muốn đến làm khách nhà bác, có được không ạ?” Cảnh Triệt chớp chớp mắt.

“Được được, trong nhà cũng đã lâu lắm chưa có khách ghé chơi. Tối nay bác về sẽ nói với Tự Do.”

“Đừng, bác đừng nói cho Tự Do biết. Mai chúng cháu đến cho cậu ấy một điều bất ngờ. Bác, bác đừng tiết lộ gì nhé!” Cảnh Triệt nhảy dựng lên dặn dặn dò dò, lại bị Chu Diệc Trạm đè eo xuống, cúi đầu ghé vào tai cậu nói: “Không cảm ơn anh sao?”

“Khỉ á, vốn hôm nay bọn tôi cũng có thể thành công.” Cảnh Triệt khinh bỉ hắn, thấp giọng nói.

Chu Diệc Trạm nhếch miệng cười, bé cua lúc khinh bỉ người khác vẫn rất đẹp.

Ba người ra khỏi nhà hàng. Chu Diệc Trạm tính tiền xong thì nhận được điện thoại của Đào Nhiễm.

“Sao rồi, không phải cậu bảo sẽ tìm hiểu tình huống hộ tớ sao. Hai người họ nói hôm nay muốn tớ đến, sao giờ còn chưa gọi cho tớ, xảy ra chuyện gì rồi hả?” Đào Nhiễm lo lắng hỏi.

“Giờ cậu không cần đến nữa đâu.” Chu Diệc Trạm từ từ trả lời.

“Hả? Vì sao? Bác trai tức giận rồi? Làm sao đây làm sao đây…”

“Giờ không cần đến nữa, mai cứ đến thẳng nhà Cố Tự Do đi.” Chu Diệc Trạm cười gian xảo, cúp điện thoại.

Alex lái xe chở cha Cố về nhà trước, Cảnh Triệt thì đứng ven đường đợi Chu Diệc Trạm. Vừa nãy ở trên bàn cơm, Chu Diệc Trạm nói lời tâm tình “Cảm động lòng người” với Cảnh Triệt nay vẫn còn chút tác dụng. Ít ra sự xuất hiện của hắn vào hôm nay rất đúng lúc, nhất là gần gũi với cha Cố rất nhanh, thành công diễn trọn vai một người yêu dịu dàng, săn sóc, rộng lượng, bao dung, cũng xem như đã xoa dịu đi chút lo lắng cuối cùng của cha Cố.

Cảnh Triệt rụt cổ. Buổi tối đầu thu có hơi rét lạnh. Mình chỉ mặc có một cái áo sơ mi đúng là không chịu được, mai phải khoác thêm nhiều áo hơn.

Đang nghĩ ngợi, bỗng có một cánh tay ấm áp bao lấy cổ, Cảnh Triệt quay đầu lại: “Sao thanh toán lâu vậy, chẳng lẽ anh không mang đủ tiền nên dây dưa mãi với người ta?”

“Ban nãy không thấy anh nên nhớ anh rồi hả?” Chu Diệc Trạm hí hửng.

Cảnh Triệt bỗng nhiên ý thức được mối quan hệ giữa mình và tên này còn đang trong thời kỳ rối rắm. Cậu gạt tay hắn ra: “Chuyện hôm nay còn phải cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

“Không có gì. Anh cũng chỉ mượn cơ hội để nói với em mà thôi.” Chu Diệc Trạm vỗ nhẹ sau gáy Cảnh Triệt, “Đi thôi, anh chở em về. Đứng chỗ này không lạnh hửm?”

Cảnh Triệt há miệng thở dốc, muốn nói là mình sẽ kêu taxi về. Nhưng lúc cậu nhìn thấy xe Chu Diệc Trạm đã đỗ bên cạnh đường, nghĩ lại số tiền của mình liền nhụt chí leo lên xe hắn.

Sau khi đến nơi, Cảnh Triệt còn tưởng Chu Diệc Trạm sẽ nói mấy câu gì nữa, không ngờ rằng hắn chỉ nói: “Em mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Vì vậy bạn học Cảnh Tiểu Triệt hơi buồn bực một chút, nhưng lại không biết mình rốt cuộc muốn Chu Diệc Trạm làm gì thì mình mới không buồn bực như vậy. Cậu lắc đầu, xoay người bước vào biệt thự thì Chu Diệc Trạm bỗng nhiên hô lên: “Buổi tối nhớ ngủ sớm chút nhé. Sáng mai anh đến đón em.”

“Hả?” Cảnh Triệt quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Đón tôi để làm gì?”

“Cùng nhau đến nhà Cố Tự Do chứ sao!” Chu Diệc Trạm đáp.

“Sao anh lại muốn đi?”

“Vì anh với em là đôi người yêu điển hình mà. Anh muốn đi với em để Đào Nhiễm với Tự Do học tập á!” Chu Diệc Trạm mở cửa xe, “Ngủ ngon nha, ngày mai mặc nhiều một chút.” Nói xong hắn liền vào trong xe, đóng cửa lại. Chiếc xe phóng đi rất nhanh.

Chưa thấy ai vừa vô sỉ, vừa không nói lí, vừa cố tình gây sự như vậy! Bạn học Cảnh Tiểu Triệt nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, thầm mắng trong lòng, nhưng trên khóe miệng lại lộ ra ý cười mà chính cậu cũng không phát hiện ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.