Dì Tôi Là Một Teen Girl

Chương 16: Chương 16: Chưong 16




Sau khi tiễn nhỏ đi, cả tuần sau đó em vẫn như người mất hồn, cứ thơ thẩn như thằng điên, trong đầu thì cứ thấp thoáng hình bóng nhỏ, cứ nghĩ về lúc nhỏ khóc và đứng nhìn em, em hồi tưởng lại tất cả các kỉ niệm mà chúng em đã có mọi lúc, mọi nơi và hầu hết thời gian, biết em bị stress nặng nên Dì lo lắng lắm, gọi điện thoại cho ba tứ tung cả lên, ba đòi bay vào các kiểu để lo lắng và chăm nom cho em nhưng cứ hễ ba gọi cho em thì em cứ biện minh không sao, con vượt qua được, ba đừng lo và thời gian ấy ba càng lúc càng bận, bác bạn chí cốt và ba cứ quần quật suốt ngày mà công việc cứ như núi đất không vơi đi được bao nhiêu dù đã chăm chỉ cào xới.

Nhiều lúc khi trời đã khuya, khoảng mười hai hay một hai giờ đêm em rất hay bừng tỉnh giấc và cứ ngồi ôm gối thẩn thờ nhìn và hư không ánh sáng như một thằng tự kỉ thời chiến bom đạn dập không chết nên còn sót lại, Dì thì đêm nào tỉnh giấc lên phòng canh em sợ em có chuyện gì hoặc cứ đơn giản như ngồi với "ánh mắt sao mà xa xăm" là Dì lại đặt em nằm xuống, ngồi canh bên nệm và nước mắt thì cứ như chức tuôn ra nơi khóe mắt. Bạn bè em biết tin đến thăm nhiều lắm chứ, tụi nó toàn đi tay không ^0^,cả thân và không thân, khuyên cũng có mà răn cũng có, em thì chỉ ậm ừ cho qua hết và rằng tao là nam nhi nhưng cuối cùng thì đâu lại vào đấy như nước đổ đầu vịt thôi ...Dì thì dần cũng biết chuyện, nhưng chẳng hiểu sao và nghe ngóng thế nào mà câu chuyện Dì nghe về nguyên nhân em bị tự kỉ nó lại như này : Em iu đơn phương nhỏ, nhưng nhỏ từ chối vì bay ra nước ngoài cùng gia đình nên em thành ra như thằng thất tình vì yêu đơn phương và nảy sinh...tự kỉ...== không biết con nào kể thế nữa...== thiệt là vãi hà.

Các thím nghe đến đây thể nào cũng nghĩ một thằng chai lì về cảm xúc ngang sỏi như em vào thời điểm trước đó tại sao lại ngu vãi cả đái, đi lụy tình vì một tình yêu chợp tắt và mang tính chất học vãi cả trò lâu đến như thế nhĩ, em cũng xin nói luôn là thời điểm đó em nhận thức được tất cả chứ, nhưng vì suốt ngày em cứ nghĩ tới nhỏ và hình ảnh nhỏ khóc lóc, cả những kỉ niệm mà tụi em từng có, chỉ là nhớ lại với bộ mặt đù siêu hạng đã được chứng thực bởi bà Dì xì tin dâu nên mới có cảm giác em như thằng tự kỉ ngồi 1 mình giữa đêm khuya, nói chung sự thật nó là như thế thôi mà tại Dì làm lung tung ben vấn đề hết cả lên, mà dù sao em cũng có phần lỗi, cứ điên điên hoài thì bố ai không lo, không nghĩ từ có chuyện nhỏ tí ti và cả tới những tình huống xấu nhất có thể xảy ra chứ,Co một lần, một chuyện đã xảy ra, một tình huống của cái thưở bồng bột và dại khờ ấy. - ^

Có một đêm nọ, cũng trong cái tiết hè năm ấy, giữa tiếng máy lạnh đều đều mà lè xè, em đang ngủ thì chợt giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà thì ôi thôi...một...một...một khung cảnh vẫn như mọi ngày các thím ạh ^^, em nằm nhìn ngơ ngác bồi hồi một lúc rõ lâu không biết rỏ là bao lâu nửa nhưng ước chừng gần nửa tiếng ấy, suy nghĩ về nhiều chuyện về người cũ và bước đường sắp tới mình phải vượt qua, về ba, về mẹ, về lum la đủ thứ. Đoạn em ngồi dậy, ngáp dài phát thành tiếng thì chợt nhận thấy một bóng đen lù lù dưới tầm lưng chừng của cái đệm...

Àh, nhân đây em cũng nói luôn, phòng mà cụ thể là chỗ nằm của tất cả các phòng trong nhà em, chỗ để nệm nằm đều được xây cao hơn hẳn và kê nệm thôi chứ nhà em không dùng giường nhé . ^^.

Bóng đen ấy tuy lạ mà quen, lạ là vì trước đây phòng em chưa có ai vào mà ngủ gối đầu như dở hơi thế này cả ==, nhìn mà mém tí bật ngửa. Quen thì là vì cái con người đó vẫn như mọi ngày, tông xẹt tông đen ngòm chứ gì nữa ==, chắc tính mặc đồ đen để tôn da - dáng các loại đây mà. Một thoáng giật mình, em liền lia mắt lại nhìn gần cho kĩ, thì ra là Dì, haizz đến là bách nhục với Dì, mình có bệnh tật gì đâu mà nằm đêm trông như trẻ con ý, với cả chắc Dì nghĩ mình không qua được đêm nay giồi T. T, rồi thì tự tử các kiểu đây. Lúc đó thì em thấy vừa tức lại vừa thương Dì, thương lắm luôn ấy, vì em mà Dì phải khổ, trông nom đủ thứ rồi còn bây giờ đến cả giấc ngủ cũng không lành nữa, nhìn Dì nằm gác tay và đầu lên nệm đến là thương ^^, đôi môi nhỏ nhỏ và đỏ ửng, cái mũi cao và bé, đôi mắt thì to nhưng nhắm lại lim dim kiểu tìm Lim vô cực với cả tích phân không giới hạn thế hả Dì ^0^, nhìn xinh vãi hà. Thú thật nhìn rất là yêu, muốn nhéo cho cái, em cũng công nhận với các thím là nhìn vào Dì làm em nhớ lại cái hoàn cảnh 18- vài Chap trước, những suy nghĩ bậy bã lượn lờ qua đầu một thằng tự kỉ xuyên màn đêm thì các thím biết thế nào rồi đới...

Một phút đỏ mặt thì em cũng dần đi tới quyết định...sẽ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.