CHƯƠNG 30
Tướng quân nháy mắt ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ lí do vớ vẩn ngày hôm qua hắn tùy tiện nói Di Thu cũng tin hay sao? Lần này đến phiên tướng quân khó xử. Nếu sau đó hắn không muốn cùng Thu Nhi làm loại chuyện này, chẳng phải tự lộ ra mình lừa gạt hắn hay sao? Còn nếu tiếp tục như vậy, lương tâm hắn có điểm hơi bứt rứt.
Tướng quân nghĩ nghĩ, bản thân dùng cái loại lí do hạ lưu này cũng đã không lương tâm, bây giờ còn ngại cái gì mà ngại! Thoát khỏi quân tử chi tâm trói buộc, tướng quân sà tới phía trước ôm thắt lưng Thu Nhi, ái muội nói: “Thế sao? Ngươi thật sự có thể? Nếu không chúng ta lên giường thử một lần?”.
Thu Nhi câu nhân cười, trúc trắc hôn lên môi tướng quân, tùy ý cởi bỏ quần áo vương vãi khắp mặt đất, dọc theo từng bước chân. Đến bên giường, Thu Nhi hai tay câu trên cổ tướng quân, tướng quân tự nhiên đặt hắn ở trên người.
Hơi hơi mở chân ra, Thu Nhi cố ý dùng phần đùi trong non mịn cọ cọ phân thân tướng quân. Tướng quân dục hỏa dâng trào, bay qua thân làm cho Thu Nhi nằm úp sấp tựa trên người mình, đối hắn nói: “Ngươi ngồi lên đây!”.
Thu Nhi mờ mịt lắc lắc đầu, mềm mại nói: “Như vậy tướng quân sẽ không thoải mái, cửa huyệt Thu Nhi khô ráo, vẫn là trước tiên dùng miệng hầu hạ ngài đi!”.
Thu Nhi hạ thân mình, đầu tựa lên bụng tướng quân, tay và miệng cùng được sử dụng gây kích thích phân thân tướng quân. Thu Nhi cứ thế một phen châm ngòi thổi gió, lúc bắt đầu tướng quân coi như dục vọng bình tĩnh, sau liền bốc cháy ngùn ngụt, dần dần lửa nóng liền lan rộng khắp thân thể. Tướng quân rên rỉ khó nhịn, một bàn tay mặc sức sờ soạng trên người Thu Nhi, hỗn loạn phủ tới cái động nhỏ mê người, liền đem ngón tay đi vào, tự khuếch trương nơi chính mình sắp sửa xâm nhập.
“A, ân…ân…Ngươi đã được chưa? Ta không đợi được, nhanh ngồi lên đi!” Thu Nhi động tác quá chậm chạp, nhưng tướng quân sắp nổ tung đến nơi rồi. Thu Nhi thu đầu lưỡi, ngồi vào khố gian tướng quân, cầm lên nam căn mãnh hổ, đưa vào trong cơ thể mình.
“Aaa…hô…” Tướng quân thoải mái kêu lên thành tiếng. côn th*t hắn toàn bộ đều được vây quanh trong nộn thịt của Thu Nhi. Xúc cảm này chính là một cảm giác tuyệt diệu, làm cho tướng quân không thôi thổn thức. Thu Nhi bắt đầu nhấc mình đứng lên rồi ngồi xuống, da thịt ma sát mang tới dục vọng triều dâng, mất đi thần trí tướng quân, khiến hắn trầm mê lạc lối, ánh mắt trống rỗng mà ồ ồ rên rỉ.
Tướng quân phun trào một lần, nhưng dường như vẫn bất mãn mà lại muốn tiếp tục thêm lần nữa. Thu Nhi mệt mỏi đã không thể thỏa mãn dục vọng nam tử, thế là tướng quân chính mình ngồi dậy, đẩy Thu Nhi ngã nằm trên giường. Thu Nhi nghe lời nhếch cao hai chân, đem hậu đình bản thân lộ ra trước mắt mãnh hổ đói khát.
Hai chân Thu Nhi câu chặt thắt lưng nam nhân, hai tay vòng ôm lấy cổ nam nhân, tạo nên một vị trí thoải mái nhất cho tướng quân mặc sức thâu long đoạt hổ. Xóa sạch những trướng ngại, tướng quân thuận lợi xỏ xuyên qua thân thể Thu Nhi, cảm giác khoái hoạt thăng hoa như diều gặp gió cho đến khi nổ tung phía chân trời.
Sảng khoái kích động xong, tướng quân thoát lực ngã vào bên người Thu Nhi, cúi đầu liền thấy phân thân Thu Nhi vẫn còn trướng, liền nắm nó trong lòng bàn tay bộ lộng, cho tới thời khắc Thu Nhi cũng phun trào.
Ít khi nào Thu Nhi được nhấm nháp nhuyễn cảm thoải mái như thế. May mắn là, cả hai lần cùng tướng quân hắn đều đã cảm nhận được tư vị này. Thu Nhi trong đầu trống rỗng, sau đó liền mất đi ý thức, một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, ý niệm lóe lên trong đầu hắn, dĩ nhiên là hắn còn muốn tiếp tục tiêu hồn!.
Thu Nhi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tuyệt đối chặt đứt ý niệm trong đầu của tướng quân (hai con người, cùng một “chí hướng”, *sặc sụa*). Hắn kéo chăn đắp lên cho hai người, trong đầu cảm thán, vấn đề ngay cả thuốc cũng không giải quyết được thế nhưng bị hắn dễ dàng giải quyết.
Sáng sớm hôm sau, tướng quân mơ hồ cảm thấy hỏa thiêu ở đâu làm cho chuyển tỉnh, sau thức dậy mới biết Thu Nhi nằm bên cạnh đã nóng hừng hực. Tướng quân cả kinh đứng phắt dậy. Hắn muốn gọi Thái y, nhưng nhìn lại đống hỗn độn trong phòng ốc khẳng định sẽ khiến quân y chê cười.
.