Dị Thú - Tình Nam

Chương 4




Lão đại khốc khốc đang cố gắng chém con nai, lại thêm con bé nai mắt to tròn đen nhánh chết thảm dưới dao, phía sau lão đại, một tiểu thí hài đáng yêu khoảng tám tuổi đang cố gắng quơ tiểu đao thu thập, đem con nai chết không nhắm mắt phân thây, thu vào trong bao.

Một trận kim quan lóa sáng, Sương Sinh nhảy dựng lên.

“Lão đại anh cấp 10 rồi à?” Hôm trước Sương Sinh đã lên cấp 10.

“Ân.” Lão đại thản nhiên ừ một tiếng, không có phản ứng gì đặc biệt, Sương Sinh chạy tới, leo lên trên lưng hắn.

“Lão đại cùng đi được không?”

“Đi đâu.”

“Sau khi ra khỏi tân thủ thôn thì ngoại trừ chuyển sinh không thể về được nữa, tôi muốn cáp biệt với mọi người trong thôn.”

“Có thể.”

Lão đại bắt đầu đi về, Sương Sinh treo trên cổ hắn, trở lại thôn, Sinh Sinh ở trên lưng mỹ nam tử cùng thợ rèn đại thúc cáo biệt.

“Đại thúc, ta cấp 10 rồi, ta phải đi nga.”

“Tiểu sinh rốt cục cấp 10 rồi, có thể đi ra ngoài khám phá thể giới rộng lớn bên ngoài. Kia, tiểu sinh, đi ra ngoài giúp ta làm một chuyện, trước kia ta đã từng uống một lọ rượu ở bên ngoài, hương vị kia đến nay còn nhớ mãi không quên, ngươi đi giúp ta mua một lọ trở vệ đi.”

“Rượu đó tên gì?”

“Ta đây cũng không nhớ rõ, ha ha.” Tửu quỷ thợ rèn đại thúc cười ha ha, một chút ngượng ngùng cũng không có.

“Tên cũng không nhớ rõ, vậy rất khó tìm, ta cũng chỉ có thể cố hết sức thôi.”

“Được được.”

Sau đó lại cùng mọi người từ biệt, may vá đại nương tặng một cái khăn lau, giúp tìm giùm cô bộ sáo trang nữ pháp sư của nàng hồi còn trẻ, đại nương ở trại chăn nuôi thỉnh cầu tìm giùm nàng đứa con gái đã mất tích năm năm, mỹ nữ đại trù kêu tìm giùm một bộ trang sức xứng với bộ đồ của nàng, ông chủ tửu lâu thỉnh cầu Sinh Sinh thi triển tuyệt học đáng yêu làm cho mỹ nữ đại trù thay hắn làm một chút món con, bị cậu, mỹ nữ đại trù xem thường, bất quá nhiệm vụ này vẫn đặt trong bản nhiệm vụ, cuối cùng con của đại nương trại chăn nuôi cũng tới đạp ké một cước, keo kiệt địa cho cậu một cục kẹo, nói nó phải thu thập hết tất cả chủng loại kẹo trên thế giới, thỉnh bọn họ hỗ trợ, còn liệt kê một danh sách tên dài thoằn.

Tiến vào truyền tống trận, Sương Sinh dài hít một hơi, tiếp theo thở ra, cảm thán, không khí bên ngoài cùng tân thủ thôn thật giống nhau a.

“Sinh Sinh, lão đại.” Băng Băng chạy tới, vẻ mặt kinh hách vươn tay, muốn ôm Sương Sinh từ trên cổ lão đại xuống, tiểu quỷ kia lại chết cũng không chịu xuống, “Mau xuống dưới! Ha hả, tiểu hài tử không hiểu chuyện, lão đại đừng trách móc, mau xuống dưới!!” Một bên cùng cậu lôi kéo một bên tươi cười với lão đại.

“Không muốn không muốn ── ”

“Không có việc gì, để nhóc treo đi.” Lão đại thản nhiên nói xong, trên mặt nhìn không ra là vui hay giận, bất quá nếu hắn đã nói như vậy, Băng Băng liền run rẩy buông tay, một bên còn cùng Sinh Sinh nháy mắt.

Cậu lợi hại, ngay cả băng sơn lão đại của chúng ta đều chinh phục.

Sương Sinh không để ý tới hắn, mà là nhìn phía sau hắn, nơi đó, có mấy mỹ nam tử bất đồng chủng loại, có tên chổi thô lỗ, có tóc đỏ trông nóng như lửa, có kẻ tóc đen ngắn thẹn thùng, còn có dài tóc đên ôn nhu. Sương Sinh vươn cái tay béo mập, rêu rao.

“Các mỹ nam tử, ôm một cái…”

“Ai nha, tiểu hài tử thật đáng yêu.” Mỹ nam từ ôn nhu vén vén mái tóc đen bóng thật dài lên, vươn tay lại muốn ôm nhóc con trên lưng lão đạo, xoay một cái, tay còn chưa tới chạm vào cái khuôn mặt phấn nộn có cái miệng nhỏ nhắn kia, bỗng nhiên một bàn tay đưa qua ẵm tiểu hài tử đi mất.

“A, Mặc Điện, tiểu hài tử vẫn là đưa tôi chiếu cố đi, cậu không phải không thích phiền toái sao.” Mỹ nam tử tóc đen dài vẻ mặt không muốn nói.

“Cậu mới là phiền toái.” Lão đại thản nhiên nói xong lời đả kích người khác, không cảm xúc nhìn tiểu bất điểm trên tay thực tự nhiên trèo lên trên lưng hăn, hai cái tay ngắn ngũn cũng thực tự nhiên mà vòng quanh cổ của hắn, tựa như đang ở trên lưng ba ba.

“Anh tên Mặc Điện hả? Tên nghe hay ghê.” Sương Sinh nói. Đầu tựa trên bả vai hắn,.

“Cậu cũng thực đáng yêu.” Lão đại sờ sờ đầu Sinh Sinh, mái tócn lửng thực nhuyễn thực mềm mại, xúc cảm tốt lắm.

Sương Sinh toét miệng cười hì hì, Băng Băng vẫy tay, nói.

“Đây chính là Sinh Sinh mà tôi đã kể cho các cậu, luôn thích giả bộ đáng yêu. Sinh Sinh, đến làm quen một chút, cái tên đẩu chổi(1) kia là Thập Ngạn, thú nhân tộc, người thành thật, muốn cái gì cũng có thể tìm hắn giúp, tóc đỏ Ngân Tích, đạo tặc lợi hại của chúng ta, không cần tới gần hắn miễn cho trong bao thiếu mất thứ gì đó mà không biết, tóc đen ngắn là Gia Lam, đừng nhìn bộ dáng hắn hiền hậu, khi giận lên còn đáng sợ hơn Godzilla, tóc đen dài là Mèo Phấn Đấu, là một tên rất tự kỷ, không có việc gì thì đừng ý đến hắn. Còn có, trù nghệ của Gia Lam rất tốt, bất quá ta chỉ nghe nói, còn chưa nếm qua.” Cố ý bỏ thêm câu này để giải thhích, còn chớp chớp mắt.

Sương Sinh nhìn về phía tiểu suất ca tóc đen ngắn đang ngại ngùng, sắc mặt Gia Lam cương một chút, lui về phía sau một ít chút, Mèo Phấn Đấu thực đúng lúc tiến lại gần: “Ai nha nha, Gia Lam,đừng keo kiệt mà, khó có được một tiểu bằng hữu đáng yêu như vậy, cậu hãy cho tiểu bằng hữu khai mở phúc khẩu đi.” Bản thân cũng lộ vẻ mặt tham lam.

Mi Gia Lam run run, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp.”Được rồi.”

Mèo Phấn Đấu che miệng hết sức làm cho mình không cần cười quá lớn, miễn cho chút món ngon vất vả mới có lại ngâm nước nóng, đến mức rất cố gắng, biểu bình của khuôn mặt lại có xu thế vặn vẹo.

Biết lập tức sẽ có mấy món ngon, con thao thiết(2) danh xưng là Sương Sinh liền cười ngọt ngào với Gia Lam, không tiếc bán sắc phố vẻ đáng yêu của mình.

“Cám ơn ca ca.”

“Đi thôi.” Lão đại trầm mặc mở miệng, dẫn đầu đi về phía trước. Một đám mỹ nam tử này đứng ở cạnh truyền tống trận rất gây chú ý, nữ ngoạn gia ven đường liên tiếp phía về bên này, lập tức có mấy người lá gan lớn tiến đến gần.

Mấy người vội vàng đi, Mèo Phấn Đấu vừa đi vừa nói chuyện.

“Lão đại chuyển sinh có thưởng cho cái gì không a? Có sáo trang không? Sáo trang gì? Hay là thưởng vật khác?”

“Cái gì đều cũng có, mấy vật trên người lại mất trắng.” Ngữ khí của lão đại có chút lãnh.

“Làm sao có thể.” Mèo Phấn Đấu oa oa kêu, “Anh chính là người đầu tiên chuyểnsinh a! Làm sao có thể không có thưởng chứ?”

“Sự thật chính là như vậy.” Lão đại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, dừng bước lại, trước mắt Sương Sinh bỗng nhiên xuất hiện một cái khung gợi ý.

Mặc Điện mời cậu gia nhập đoàn mạo hiểm Bạch Mặc, nhận hay không?

“Nhận.” Lão đại nói.

Sương Sinh ở trên bảng ”Vâng” ấn một cái, sau đó phía sau cái tên trên đầu của mình lại có thêm vài chữ trong ngoặc ── Bạch Mặc.

Dọc theo đường đi Mèo Phấn Đấu đều ở vì không có thưởng mà oán giận, một cái mỹ nam tử đẹp trai, cư nhiên có thể ồn ào như vật, Sương Sinh cắn ngón tay, cảm thấy rất thú vị.

_Đầu chổi:

_Thao Thiết:

Là con thứ năm của Rồng. Linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, có tính tham ăn vô độ nên được đúc trên các đồ dùng trong ăn uống như ngụ ý nhắc nhở người ăn đừng háo ăn mà trở nên bất lịch sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.