Chương 19: Dương Địch
Bọn hắn cũng không phải những tên nô dịch vô tri, đối với Ma Vân đạo vẫn là có hiểu biết, biết đây là một nhóm cướp hung tợn, bất kể luật lệ được nói như thế nào, chúng vẫn là kẻ trộm và kẻ cướp! Bàn tay của chúng ít nhiều vẫn bị nhiễm máu.
Khi Bạch Vũ chạy đến chân núi Ma Vân không lâu, nhanh chóng nhảy lên con đường mòn lên núi, nhìn thấy một thân ảnh trên người mang theo cây cung Thiết Tường Phi Vũ, trang phục trên người đều là do hắn hóa trang.
Chính là Vương Bá Đương.
Vương Bá Đương đuổi tới trước mặt Bạch Vũ, thở dài nói: "Quân chủ, Ma Vân đạo đã giải quyết xong, thủ lĩnh đạo tặc Trần Hắc Hổ bị bắt sống, chém đầu sáu mươi tám tên đạo tặc, bắt giữ ba trăm bảy mươi sáu tên đạo tặc."
Nghe thấy Vương Bá Đương báo cáo, tùy tùng phía sau lưng đi theo ào ào. Dù sao thì điều này thật khó tin, Ma Vân đạo cố thủ ở bên này đã bị tiêu diệt rồi?
Ngay cả Đại đương gia Trần Hắc Hổ đều bị bắt làm tù binh! Hơn nữa, Trần Hắc Hổ lại là võ giả Thiên Cương cảnh à.
Ngay cả cường giả Thiên Cương cảnh cũng có thể bị bắt. Trong một thời gian, ánh mắt của mọi người nhìn Bạch Vũ đã không còn như xưa.
Có lẽ đi theo vị thiếu chủ này, cũng là một lựa chọn tốt? Lúc đầu được phái đi theo vị Vũ công tử này, mặc dù bọn hắn không dám có lời oán giận, nhưng nội tâm vẫn là rất thấp thỏm, dù sao Ma Vân trại cũng là kẻ giết người không chớp mắt.
Nhưng một doanh trại đạo tặc mạnh như vậy, vậy mà Thiếu chủ chỉ cần phái mấy tên tùy tùng đi là đã nhẹ nhàng giải quyết hết! Thế lực của Vũ thiếu chủ đến tột cùng mạnh đến mức nào? Trong lúc nhất thời, người này trong mắt mọi người là một quý công tử mặc một bộ áo trắng chìm trong sương mù dày đặc.
Cũng không phải là không có ai hoài nghi lời nói của Bạch Vũ, nhưng bây giờ họ đã đến chân núi Đạt Ma, bên cạnh là Ma Vân trại. Chỉ cần ai làm càn sẽ ngay lập tức bị vạch trần.
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi lên đỉnh núi, khi mọi người đi vào Ma Vân trại, mọi dấu vết nghi ngờ trong lòng họ cuối cùng đã bị phá tan hoàn toàn.
Mọi người đều sốc, khiếp sợ nhìn vào những tên cướp Vân Phỉ bị bắt, việc chỉ nghe và thấy bằng chính mắt mình là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Đôi khi ta tận mắt chứng kiến rằng tác động lên con người là rất lớn. Hàng loạt tên cướp bị trói ngồi xổm cuối đầu ủ rũ.
Vẫn còn những xác chết không toàn thây trên mặt đất, máu tươi cũng đã nhuộm đỏ khu cát của mảnh đất này.
Lạnh lùng nhìn nhóm Ma Vân bị bắt làm tù binh, đáy mắt Bạch Vũ hiện lên một tia giận dữ, nhưng lập tức liền bị bóp tắt, hóa thành một luồng sáng lạnh lùng.
"Xử lý sạch sẽ."
Nói xong, Bạch Vũ liền vội vã quay đầu rời đi, không quay đầu lại, buộc mình phải cứng lòng.
Nghe thấy mệnh lệnh Bạch Vũ, ánh mắt Phòng Huyền Linh lộ ra một tia tán thưởng, bất luận mệnh lệnh này như thế nào, chí ít hiện tại hắn phát hiện cơ thể của Bạch Vũ có một số lợi thế thuộc về quân vương, như máu sắt, lạnh lùng và quyết tâm.
Có những lợi thế và bất lợi trong việc chiêu hàng Ma Vân đạo và giết chết Ma Vân đạo. Nó phụ thuộc vào sự lựa chọn của người thực hiện mệnh lệnh.
Ưu điểm lớn nhất của việc chiêu hàng Ma Vân đạo là, chỉ cần thuần hóa thành công được nhóm Ma Vân đạo này, đó sẽ là một nhóm binh lính, lại thêm Đại đương gia Trần Hắc Hổ có được tu vi Thiên Cương cảnh, đó cũng là một sức mạnh chiến đấu tốt.
Tuy nhiên, sự đầu hàng của Ma Vân đạo cũng có những thiếu sót riêng, đó là không thể thay đổi được bọn chúng là đạo tặc. Chiêu hàng nhóm đạo tặc, đối với cứ điểm mới là một cái tai hoạ ngầm rất lớn. Phải biết rằng nô dịch tôi tớ cũng mới có tám trăm người mà thôi. Những tên đạo tặc này đã gần 400. Một tỷ lệ lớn như vậy nếu quả thật muốn phản loạn, sẽ gây ra tổn thất rất lớn, ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng.
Nhưng là giết chết Ma Vân đạo cũng có lợi thế, đó chính là có thể dựng nên uy tín của mình, tin rằng sau sự kiện hôm nay, nhóm tùy tùng nô dịch tuyệt đối không người nào dám làm trái mệnh lệnh Bạch Vũ, mà lại không chỉ là nội bộ, còn có thể thế lực bốn phía khác, xây dựng cho mình hình tượng lãnh khốc tàn nhẫn, có lẽ đó cũng không phải một cái hình tượng chính diện, nhưng người không đều là sợ người xấu mà ức hiếp người tốt sao.
Đồng thời còn có thể áp lực lương thực. Phải biết lần này xuất hành mang lương thực vốn là giật gấu vá vai (lấy chỗ này đắp chỗ kia), nếu thêm một số lượng lớn sơn tặc khí huyết cường thịnh sức ăn rất lớn, vậy dĩ nhiên là có áp lực rất lớn.
Nó cũng có thể xóa tan những nguy hiểm tiềm ẩn, chỉnh hợp đổi mới hoàn toàn lập lên uy tín của mình, tin rằng từ nay về sau doanh trại này sẽ chỉ có một tiếng nói - một mệnh lệnh của Bạch Vũ.
Những người khác đối với Bạch Vũ cũng sẽ suy tính cũng sẽ rất nhiều, nói không rõ tốt xấu, nhưng ít ra sẽ không xem hắn như một cái tử đệ mới ra đời của gia tộc, dù sao một đứa trẻ con cũng sẽ không đưa ra được mệnh lệnh tàn nhẫn như vậy. Những người có thể ra lệnh tàn sát tù nhân đều là những người đàn ông tàn nhẫn và lạnh lùng.
Những bất lợi cũng rất rõ ràng. Sau sự kiện hôm nay, thanh danh tiếng tăm của Bạch Vũ sẽ không quá tốt. Ngay cả khi hắn ta giết một tù nhân là một tên sơn tặc hắn ta cũng sẽ nổi tiếng vì thị sát tàn nhẫn. Một số lương tài có thể tạm thời không tìm đến vì lý do này, nhưng Bạch Vũ, người có hệ thống triệu hoán, có quan tâm đến điều này không? ?Có được vô số nhân kiệt mấy ngàn năm trong lịch sử Hoa Hạ, nên Bạch Vũ căn bản không lo không có nhân tài có thể dùng.
Nghe thấy mệnh lệnh Bạch Vũ hạ đạt giết sạch tất cả tù binh, tất cả sơn tặc đang cúi đầ đất đều ngẩng đầu lên trong sự hoài nghi, vị công tử này điên rồi sao? Bọn hắn đều đã nguyện ý đầu hàng.
"Tên điên, cái tên điên này." " Tên đồ tể này!" "Các huynh đệ, cùng bọn hắn liều mạng!" . . .
Trước đây, những sơn tặc giết người không chớp mắt cũng có ngày gọi người khác là đồ tể, không thể không nói đây là một loại châm chọc, nhưng sự phản kháng của bọn họ chung quy là vô lực.
Bạch Vũ vội vã rời đi không chỉ là không đành lòng xem cảnh tiếp theo, mà còn bởi vì hệ thống cuối cùng đã thức dậy.
"Tinh, túc chủ, hệ thống được cập nhật, nội dung cập nhật như sau: ..."