Dị Thế Triệu Hoán Văn Thần Mãnh Tướng

Chương 17: Trần Hắc Hổ




Chương 17: Trần Hắc Hổ

Có đại đội ngũ ở ngoài sáng quang minh chính đại thu hút sự chú ý, như vậy bất kể trước đó Ma Vân đạo có nhận được tin tức hay không, thì đều có thể đạt được hiệu quả tập kích.

Về vấn đề an uy, thì không có ai ở xung quanh Kim Vân huyện này dám động thủ với đệ tử Bạch gia! Đây là lực lượng uy hiếp của đại gia tộc thế gia.

Đây không phải kiếp trước, giảng cứu sách lược cùng nhân số. Thế giới này, mưu lược cũng có tác dụng của nó, nhưng càng nhiều hơn chính là sự va chạm lực lượng! Có câu lời nói là nhất lực hàng thập hội, đây chính là lời giải thích hợp lý nhất.

Sức mạnh của một người có thể lật đổ trận chiến, và đôi khi chất lượng có thể đè bẹp số lượng.

Sau vài tháng tu luyện, La Sĩ Tín chính thức củng cố tu vi Thiên Cương cảnh, Vương Bá Đương cũng thành công bước vào Thiên Cương cảnh. Quan Thắng hiện tại cũng tu luyện đến bán Thiên Cương.

Lại thêm Phòng Huyền Linh, tu vi Kim đan cảnh, việc đối phó với thủ lĩnh Ma Vân đạo chỉ có tu vi Thiên Cương cảnh là dễ như trở bàn tay, đây cũng là lý do tại sao Bạch Vũ tự tin chọn núi Ma Vân. Ma Vân đạo làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy, đây cũng là thời điểm bị tiêu diệt.

Thiên Cương cảnh ở Yến quốc cũng được coi là một cường giả, rất nhiều trưởng quan huyện thành, còn có cao tầng trong quân đội, đều chỉ là Thiên Cương cảnh mà thôi.

Thần Tàng cảnh là một thế lực cao cấp ở Yến quốc. Nhiều khi nó là trụ cột của một Đại Gia tộc và là một công cụ uy hiếp.

Về phần Linh Thần cảnh, tại toàn bộ Yến quốc có thể được tính được một bàn tay. Có thể được cường giả Linh Thần cảnh trấn giữ, không chỗ nào không phải là thế lực đỉnh cấp ở Yến quốc.

Ma Vân sơn, Ma Vân trại, đây là bản doanh của Ma Vân đạo. Nó được xây dựng trên một địa hình hiểm trở ở lưng chừng núi Ma Vân, rất dễ phòng thủ và khó tấn công, nếu như không có lực lượng mạnh mẽ, chỉ dựa vào binh lính bình thường, chỉ sợ cần phải có mấy chục lần số lượng quân lính hiện có ngày đêm không ngủ tấn công mạnh mới có thể đánh hạ, đồng thời nhất định sẽ tổn thất nặng nề.

Hàng rào gỗ dày được chôn chặt vào mặt đất, cả doanh trại đều được áp dụng kết cấu gỗ và đá, cấu trúc đơn giản và thô ráp.

Giờ phút này bên trong Ma Vân trại rất là náo nhiệt, bởi vì Đại đương gia dẫn bọn hắn ra ngoài cướp bóc một phen. Bởi vì sớm nhận được tin tức về con đường mà đoàn thương khách kia phải qua, cho nên Đại đương gia đã phải mai phục trên tuyến đường đó ròng rã ba ngày, cuối cùng cá cũng cắn câu.

Thời gian chậm hai ngày so với dự tính, sau khi cướp bóc thành công, ép hỏi người tùy tùng trong thương đội thì biết được là bởi vì mưa to dẫn đến con đường bùn lầy, cho nên tốc độ của đội ngũ trở nên chậm, điều này khiến cho Trần Hắc Hổ bớt nghi ngờ ,thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mặc kệ như thế nào, đây vẫn là một lần cướp bóc thành công.

Thu hoạch rất là phong phú, đủ để chia cho mỗi huynh đệ trong Ma Vân trại ít hoa hồng, đủ bọn hắn vung tay tiêu xài một phen.

Đại đương gia Trần Hắc Hổ, thanh kiếm vàng của Ma Vân trại, ngồi tại vị trí chủ đường, một đám tiểu đầu mục thì ngồi hai bên chủ đường. Có mật thám bẩm báo có chuyện quan trọng cần phải bẩm báo.

Trần Hắc Hổ phất phất tay, để cho người tiến đến.

Mật thám có chút bối rối bước nhanh đi tới, vội vàng đến bên Trần Hắc Hổ cúi đầu khom lưng, lại gật đầu lấy lòng các tiểu đầu mục ngồi hai bên, nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng hướng Trần Hắc Hổ bẩm báo nói: "Đại đương gia, ta từ Kim Vân trong huyện thăm dò được Bạch gia có một vị gia tộc tử đệ đang đến Núi Ma Vân của chúng ta để mở cứ điểm mới.”

Trần Hắc Hổ thần sắc cứng lại, có cỗ khí thế không giận tự uy "Tin tức lúc nào?"

"Ba ngày trước."

Sắc mặt hắn trầm xuống, sâu trong đáy lòng Trần Hắc Hổ cũng nhìn không thấu Bạch gia đến cùng là có tâm tư gì, những năm gần đây mặc dù hắn cướp bóc thương đoàn lui tới, nhưng vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới cuối cùng, đó chính là không đụng vào những thương đội của thế gia trong Yến quốc, nhất là Bạch gia! Tục ngữ nói cường long không ép địa đầu xà, đắc tội đại thế gia khác, mình còn có thời gian chạy trốn , nhưng nếu là đắc tội Bạch gia.

Nói câu không dễ nghe, khoảng cách gần như thế, Bạch gia thật muốn đối tự mình động thủ, khẽ vươn tay liền có thể nghiền chết chính mình.

Nhưng nếu đã động thủ với mình, vậy mình cũng không phải mặc người chém giết, cùng lắm thì chết một lần mà thôi, Trần Hắc Hổ hắn không phải là kẻ tham sống sợ chết như vậy.

Đứng dậy, một đôi mắt hổ lóe lên dữ dội, "Trước hết đừng để cho các huynh đệ cuồng manh động, chuẩn bị sẵn sàng."

Lời còn chưa dứt, không khí dường như bị xuyên thủng bởi tiếng nổ đùng đoàng từ phía chân trời truyền đến.

Không ổn, có nguy hiểm! Mọi thứ dường như chậm lại.

Con ngươi Trần Hắc Hổ chậm rãi mở to, lại dần dần co vào, hắn dùng hết toàn lực muốn thay đổi cơ thể, tránh né cảm giác như có gai ở sau lưng kia.

Thân thể đang chậm rãi tránh sang trái, nhưng vẫn chậm một bước.

Một cây đại thương hung hăng đâm trúng lồng ngực Trần Hắc Hổ, thân thể hắn đột nhiên chấn động, sau đó té lăn xuống đất, không khí tóe lên một dòng huyết hoa.

"Địch tấn công!" Thân tín của Trần Hắc Hổ gầm lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.