Chương 13: Đốn ngộ
Bởi vậy tại Kim Vân huyện thế lực có tư cách gia nhập Yến quốc tộc minh cũng chỉ có Bạch gia này mà thôi.
Phủ đệ Bạch gia cũng không có xây ở trong Kim Vân huyện thành, mà là ở ngoài thành, sát phía đông tường thành Kim Vân huyện xây dựng một tòa thành, so với huyện thành còn cao hơn, trực tiếp coi cửa đông thành xem như đại môn Bạch gia!
Nếu như muốn vào Bạch gia, trước tiên phải vào trong huyện thành, sau đó lại từ huyện thành đi đến Đông Môn, từ cửa lớn đó mới có thể đi tới Bạch gia.
Trực tiếp lấy một cửa của huyện thành xem như cửa lớn của gia tộc phủ đệ, có thể thấy được Bạch gia hoành hành như nào, tại Kim Vân huyện có thể nói đây là một tay Già Thiên.
Ánh mắt Bạch Vũ phức tạp đi vào Kim Vân huyện, huyện thành rất phồn hoa, trong toàn bộ lãnh thổ Yến quốc, Kim Vân huyện được cho là một tòa huyện lớn.
Trên đường biển người ùn đến, mặc dù Bạch gia ở Kim Vân huyện là một Cự phách, nhưng đệ tử trong tộc không hề ương ngạnh. Tộc quy Bạch gia sâm nghiêm, trong đó một quy tắc nghiêm cấm tộc nhân tại Kim Vân huyện làm xằng làm bậy, nếu có phát hiện, nhẹ thì trượng trách, nặng thì trục xuất khỏi gia môn.
Những năm gần đây những kẻ dám thách thức gia quy trước đó đều đã dùng kinh nghiệm của bản thân để khuyên bảo hậu nhân.
Đối với điều này Bạch Vũ rất là tán đồng, không khỏi tán thưởng tiên tổ nhìn xa trông rộng. Kim Vân huyện là căn cơ của Bạch gia, dù là ở bên ngoài làm xằng làm bậy, cũng không thể ở trong nhà mình làm loạn, cuối cùng Bạch gia tồn tại là trên cơ sở của Kim Vân huyện. Một Bạch gia mà không thế lực nào trong Kim Vân huyện có thể thay thế được.
Đi vào Bạch gia, nhìn mỗi ngọn cây cọng cỏ, Bạch Vũ đều cảm giác rất quen thuộc. Hắn cũng chưa từng tới qua nơi này, nhưng tiền thân lại ở chỗ này sinh sống ròng rã mười bảy năm, từ phương diện nào đó mà nói, hắn cũng coi là hoàn thành nguyện vọng của tiền nhiệm, về lại chốn cũ một lần.
Bất tri bất giác nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, sâu trong đáy lòng Bạch Vũ không hiểu sao cảm thấy một nỗi bi thương.
Thật lâu, trong lòng thở dài một tiếng, dường như một giấc mơ chờ đợi từ lâu đã được hoàn thành, Bạch Vũ liền cảm giác nhẹ nhõm, phảng phất như cởi xuống một tầng gông xiềng. Đây coi như là hoàn thành hết nguyện vọng của người tiền nhiệm rồi sao? Đáy lòng Bạch Vũ lóe lên một tia giác ngộ.
Nhưng lại bi ai cười một tiếng, nguyện vọng cuối cùng thế mà lại chỉ là trở lại chốn cũ được sinh ra, mà không phải là gặp lại phụ thân của hắn, Bạch gia gia chủ.
Gông xiềng cởi xuống, chỉ cảm thấy mình như khốn long xuất hải, tế bào toàn thân, khí huyết, linh hồn đều nhảy vọt, điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh.
Thể nội linh khí tự động vận chuyển, ngăn chặn phong bế khí huyệt, khí mạch tầng tầng quán thông. Bạch Vũ không kịp nghĩ nhiều, cơ hội này không thể bỏ lỡ. Tranh thủ thời gian ngồi xuống đất, nhắm mắt lại vận chuyển Đế kinh công pháp.
Một bên Thanh lão tranh thủ thời gian lôi kéo Bạch Nguyệt, thấp giọng nói: "Nguyệt tiểu thư, Vũ công tử hẳn là tiến vào đốn ngộ, thời cơ mười phần trân quý, không thể quấy rầy."
Ngăn người tu hành, đoạn người máy duyên, đại hận giống như giết phụ mẫu. Nếu như không phải kẻ thù sống còn , người bình thường sẽ không làm gián đoạn người khác ngộ hiểu, bởi vì cơ hội ngộ hiểu mười phần trân quý, cơ hồ không cách nào kiểm soát, hoàn toàn là cơ duyên tới, sẽ liền tiến vào.
Mỗi lần đốn ngộ, đều là một lần trân quý dị thường, đốn ngộ qua đi cơ hồ tu vi đều sẽ tiến nhanh, rất nhiều người cả một đời đều không được trải qua đốn ngộ, thậm chí chưa thấy qua người khác đốn ngộ.
Thanh lão ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Vũ đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, thầm nghĩ: Xem ra tất cả người Bạch phủ trước kia đều xem thường vị công tử này. Đây căn bản không phải là người có tư chất tầm thường, mà là một con Tiềm Long a!
Phòng Huyền Linh nghiêm sắc mặt, sau khi nghe thấy Thanh lão giảng thuật ngộ hiểu, tranh thủ thời gian phân phó mấy người bảo vệ Bạch Vũ, không cho phép người khác quấy rầy Bạch Vũ đốn ngộ.
La Sĩ Tín vỗ ngực một cái, thề rằng, "Ai dám quấy rầy ca ca, Sĩ Tín liền xé nát người đó!"
Hành lang bên cạnh có mấy người đi tới, cười cười nói nói. Nhìn thấy Bạch Vũ ngồi dưới đất tu luyện, có người nhận ra hắn, kinh ngạc kêu lên: "Ài, đây không phải Bạch Vũ sao? Mất tích mười tháng thế mà lại xuất hiện."
"Hắn đang làm cái gì vậy? Ngồi tại hành lang tu luyện sao?" Có người cười nói.
"Ha ha, có lẽ dạng ngồi này có thể càng thêm gần nguyên khí thiên địa đi."
Bạch Vũ hiện đang đốn ngộ, Phòng Huyền Linh tạm thời trở thành chủ chốt của đội ngũ bảo vệ, đối với những lời chế giễu ấy, hắn lơ đễnh. Hiện tại quân chủ đang tu luyện, chỉ cần không đến quấy rầy quân chủ, hắn có thể tạm không để ý tới đám người này. Hết thảy cũng chỉ chờ sau khi quân chủ hoàn thành đốn ngộ, mới tới từ từ so đo.
Kẻ đứng đầu đám người này nhíu mày,trạng thái hiện tại của Bạch Vũ giống như trong quyển sách hắn đã gặp qua, đột nhiên linh quang lóe lên, người này mở to hai mắt nhìn, có chút giật mình kêu lên: "Đây là đốn ngộ!"
"Cái gì, đây là đốn ngộ cực kì hiếm thấy đó sao!" Bên cạnh có người cũng không khỏi kinh hô.
Ghen ghét, hâm mộ, đủ loại thần sắc phức tạp ra hiện trong mắt bọn họ. Đối với bọn họ mà nói, loại đốn ngộ chỉ có trong truyền thuyết hiện tại đang hiện ra trước mắt bọn họ, và cảm giác tác động lên họ rất mạnh.
"Bạch Vũ, tiểu tử này thật đúng là vận tốt." Có người khẽ thở dài. Đốn ngộ khiến cho thiên địa nguyên khí biến hóa không nhỏ, hấp dẫn không ít người bên trong Bạch phủ chú ý.
Khi phát hiện ra Bạch Vũ gặp đốn ngộ, nhiều người tỏ ra ghen tị và đố kị. Nhưng không ai đi đến làm gián đoạn sự đốn ngộ của Bạch Vũ. Rốt cuộc, dù hắn ta không quan trọng đến thế nào, hắn ta cũng là con trai của người đứng đầu gia tộc. Ở Bạch phủ, làm gián đoạn quá trình đốn ngộ của người đứng đầu con trai của gia đình trước mặt mọi người là điều không thể giải thích.
Hành vi hại người không có lợi mình nên có rất ít người làm, huống chi Bạch Vũ cùng bọn hắn cũng không có xung đột lợi ích trực tiếp, bởi vậy cũng không hà cớ gì lại đi đắc tội với hắn.
Bạch Vũ dịu lại, mở mắt ra, thầm than một tiếng. Chỉ cần cho hắn ta thêm một chút thời gian là hắn liền có thể toàn thân mạch huyệt toàn thông!
Nhưng ngay cả như vậy, Bạch Vũ hiện tại cũng đã đã đả thông hơn 80% các huyệt đạo và tĩnh mạch trong cơ thể, giúp hắn tiết kiệm được nhiều năm luyện tập.
Phải biết, sau khi triệu hoán năm người anh hùng, tốc độ tu luyện của Bạch Vũ đã tăng gần gấp đôi! Bây giờ tốc độ luyện tập của hắn ta chẳng kém hơn những thiên tài bình thường là mấy.
Hơi siết chặt nắm tay, cảm nhận sức mạnh bùng nổ trong cơ thể, Bạch Vũ cảm thấy nhẹ nhõm. Cho dù các anh hùng mạnh đến đâu, cũng phải dựa vào sức mạnh của chính họ. Ngay cả khi các anh hùng được bảo vệ chặt chẽ, cuối cùng cũng sẽ có thiếu sót. Chỉ khi họ mạnh, họ mới có thể thực sự tự tin.