Chương 12: Ăn lộc của vua (2)
Nhưng trên đường đi Thanh lão không có nói nhiều, làm quản gia bốn mươi năm ở Bạch gia hắn cũng hiểu được một cái đạo lý, lời nói phải đi liền với hành động, nói ít làm nhiều , kể cả hắn có làm quản gia ở Bạch gia bao lâu, tư lịch cao bao nhiêu, đều không nên quên bổn phận của mình, hắn chỉ là quản gia mà thôi, chuyện của chủ tử, tốt nhất quản gia đừng tham gia.
Đường trở về đương nhiên không phải thuận buồm xuôi gió, sơn tặc thổ phỉ ở cái thế giới này cũng không ít.
Vừa mới đi qua một cái chân núi, sau lưng truyền đến một tiếng vang ầm ầm, quay đầu nhìn lại, một tảng đá lớn phong tỏa ngăn cản đường lui của bọn hắn. Thanh lão lạnh hừ một tiếng, "Tiểu mao tặc này đúng là không biết sống chết."
Phía trước trong rừng cây liên tục bắn ra mấy chục mũi tên, phía trước lại bị một người ngăn lại. Thanh lão nhận ra là người tùy tùng mặc áo bào lục sau lưng Vũ thiếu.
Giờ phút này binh khí trong tay hắn đã tản ra, lộ ra sự sắc bén bên trong , một thanh đại đao vân văn Ô Cương! Đây là cây thanh đao mà Hùng Khoát Hải thu được sau khi giết chết một địch nhân, hơn nữa đây là loại vũ khí mà hắn am hiểu nhất.
Trông thấy bọn thị vệ sau lưng Bạch Nguyệt có ý định tiến lên, Bạch Vũ dứt khoát ngăn lại, "Nguyệt tỷ, trước tiên không nên gấp, vị tùy tùng này đã lâu rồi không giết người, có chút ngứa tay."
Người hắn khoác lục bào, cầm trong tay vân văn đại đao, lưng thẳng tắp, như một câyThanh Tùng đứng vững ở đó, khí thế bức người.
Đại đao trong tay bị rút ra, đỡ lấy mũi tên không nhanh không chậm tiến về phía rừng cây.
Hắn nhướn mày, đôi mắt phượng bị lộ ra một cách tàn nhẫn, đôi môi hắn mím chặt, hắn di chuyển. Cơ thể cao lớn biến thành một cái bóng màu xanh lá cây và lao vào rừng, chỉ nghe thấy tiếng hét trong rừng.
Một lát sau, một bóng dáng cao lớn màu xanh lá cây bước ra từ từ, mắt phượng buông xuống, khuôn mặt lạnh lùng, chiếc áo choàng màu xanh lá cây sạch sẽ, không có vết bẩn, chỉ có vết máu trên lưỡi kiếm của thanh kiếm trong tay hắn từ từ nhỏ giọt ...
"Bán Thiên Cương!" Thanh lão thì thầm. Đã đạt tớicảnh giới bán Thiên Cương, như vậy đến Thiên Cương cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian, và sức mạnh hoàn toàn phụ thuộc vào trình độ cường thịnh nhục thân của võ giả.
Mặc dù vị thanh niên lục bào trước mắt này đã lắng đọng lại khí huyết bàng bạc trong cơ thể mình, nhưng vẫn có hơi nước từ từ bốc ra, cho thấy trình độ khí huyết cường thịnh của hắn, tuyệt đối là nhân vật cấp thiên kiêu.
Mặc dù khí huyết cường thịnh và trình độ hùng hồn của cương khí của một người không thể thể hiện đầy đủ sức mạnh chiến lực của một người, nhưng đó chắc chắn là một phương diện rất quan trọng.
Thanh niên mặc áo lục bào bước đến bên cạnh Bạch Vũ, tay vẫn cuộn tròn nắm đấm, cúi đầu nói: "Nhiệm vụ đã được hoàn thành, kẻ thù đã bị tiêu diệt hoàn toàn”
Bạch Vũ ôn hòa cười một tiếng, "Quan tiên sinh đã vất vả rồi." Thanh niên mặc áo lục bào trầm giọng nói: "Ăn lộc của vua, vì quân phân ưu!"
Đáy lòng Thanh lão càng chấn động, không nghĩ tới thanh niên mạnh mẽ như vậy lại là thủ hạ của Vũ thiếu gia. Về phần gọi Bạch Vũ là quân, tự xưng là thần này cũng không có gì lớn, bởi vì quân cũng không phải là một từ ngữ cấm kỵ, rất nhiều cao thủ đương thời thậm chí còn tự xưng vương, hoàng đế.
Môn khách có rất nhiều loại, đơn giản nhất chỉ là cần nhận tiền công, hoàn toàn là quan hệ hợp tác. Sau đó là kiểu quan hệ phổ thông. Loại này môn khách góp sức cho chủ nhân, nhưng sau khi chủ nhân chết hoặc lụi bại thì có thể tự do rời đi.
Mạnh nhất là mối quan hệ giữa quân thần và bề dưới, chủ nhục thần tử, coi mệnh lệnh của chủ nhân như tối cao chỉ lệnh, trung thành tuyệt đối, không phản bội, sau khi chủ nhân chết sẽ điên cuồng trả thù, vì chủ nhân báo thù.
Trong Yến quốc môn khách nổi danh nhất là Giản Sơn, câu chuyện của hắn hoàn toàn là một huyền thoại. Chủ nhân của hắn là Thái Hổ bị cừu địch tập sát, hắn may mắn sau đó đào thoát được, rời khỏi Yến quốc, mai danh ẩn tích, điên cuồng tu luyện, thu hoạch được kỳ ngộ tu luyện đạt đến Linh Thần cảnh, sau đó trở lại Yến quốc vì chủ nhân báo thù.
Tất cả những tên từng tham gia vào việc tập sát chủ nhân hắn, bao gồm những kẻ phản đồ, không buông tha một người, đánh giết toàn bộ, lấy đầu họ mang đặt trước mộ chủ nhân.
Trận chiến đó tiêu diệt hết ba gia tộc, kinh động đến tận hoàng thất Yến quốc, sau đó chủ nhân hắn Thái Hổ được truy phong là thái hầu.
Sau khi vì chủ nhân báo thù, coi như hắn rời đi cũng không có bất cứ kẻ nào nói gì, nhưng hắn lại lựa chọn lưu tại Yến quốc, phụ tá huyết mạch duy nhất chủ nhân lưu lại. Bây giờ đã qua một trăm năm, hắn vẫn trấn thủ huyết mạch truyền lại của gia tộc ấy —— Nam Dương thành Thái gia!
Linh Thần cảnh có tuổi thọ 500 năm, bây giờ Giản Sơn hơn ba trăm tuổi, chính là thời kì đỉnh phong! Cường giả Linh Thần cảnh có thể duy trì khí huyết tại thời kì đỉnh phong, chỉ khi gần chạm đến tuổi thọ, khí huyết mới dần dần suy bại.
Cũng bởi sự tồn tại của Giản Sơn, Nam Dương Thái gia trở thành gia thế đứng đầu Yến quốc đương thời!
Bạch gia là đệ nhất thế gia ở Kim Vân huyện, toàn bộ Kim Vân huyện đều dưới sự kiểm soát của gia tộc này. Thậm chí ngay cả Kim Vân huyện Huyện lệnh đều do người từ gia tộc Bạch gia đảm nhiệm. Tại Kim Vân huyện chỉ có một tiếng nói, chính là tiếng nói của Bạch gia.
Kim Vân huyện có sản vật là Kim Vân thiết, là một loại chất liệu tốt để dã luyện vũ khí . Hỗn hợp Kim Vân thiết tạo ra vũ khí vô cùng sắc bén, chất liệu cứng rắn bên trong lại mang theo tính linh hoạt,khiến cho vũ khí mà Kim Vân thiết tạo ra khi sử dụng không dễ đứt gãy.
Tổ tiên Bạch gia là dựa vào Kim Vân thiết mà phát tài, đến nay đã có bốn trăm năm lịch sử, tại Yến quốc được coi như là một gia tộc cổ xưa. Phải biết, Yến quốc từ khi kiến quốc đến nay bất quá cũng được sáu trăm năm mà thôi.
Mà Kim Vân huyện trước kia cũng không phải có cái tên này, nhưng từ khi phát hiện Kim Vân huyện tích chứa lượng lớn Kim Vân thiết, về sau huyện thành này liền bị đổi tên là Kim Vân huyện.
Nghe nói tổ tiên Bạch gia cũng xuất hiện cường giả Linh Thần cảnh, cũng chính là dựa vào Linh Thần cảnh của tiên tổ, Bạch gia mới có thể đoạt được quyền kiểm soát Kim Vân huyện. Mặc dù vị kia tiên tổ kia trăm năm trước đã đi về cõi tiên, nhưng qua nhiều năm như thế Bạch gia đã sớm xây dựng Kim Vân huyện thành một khối kiên cố, thế lực gia tộc khác căn bản không thể chen vào.