Dị Thế Tình Duyến - Phong Duy

Chương 16




Đi ra từ phòng Hải Chân không lâu,Tiêu Hải Tường đã quay lại. Nghe nói ca ca bình an vô sự ngủ trong phòng, hắn mới yên lòng đứng bên cửa nhìn một lúc, rồi im lặng trở ra ngoài.

Ta hỏi hắn sao ra ngoài lâu vậy, hắn lóng ngóng đáp hai câu. Văn Liệt đi tới, hai tên anh em họ bí mật trao đổi nhau ánh mắt thâm sâu khó lường, sau đó Văn nhị thiếu gia phân phó ta: “Tiểu Bảo, đi làm cơm.”

Làm thì làm. Ta bước bình bịch tới phòng bếp, gõ lên mép nồi vài cái rồi rón ra rón rén chuồn về, ghé dưới cửa sổ nghe lén.

“Người bạn của đệ rất đáng tin!” giọng nói của Hải Tường rất vội.

“…”

“Liệt ca, đệ có thể hiểu tại sao tiểu Bảo không muốn thừa nhận hắn là thiếu chủ Hắc bang, nhưng trên thực tế…”

“Trên thực tế hắn không phải.” Văn Liệt bình tĩnh nói.

“… Liệt ca, Hắc bang này mấy lần có hành động công kích sản nghiệp của Văn thị tuy bất thành, nhưng từ những kế hoạch an bài và thực thi này có thể nhìn ra, thủ lĩnh của bọn họ khá biết rõ tình hình của Văn phủ…”

“Người biết rõ Văn phủ đâu chỉ một mình tiểu Bảo.”

“Nhưng chỉ có một mình tiểu Bảo có liên quan với Hắc bang! Người bạn vừa mới gặp mặt với đệ nói rất rõ, tất cả hành động chỉ thị đều từ một người có quan hệ chặt chẽ với Văn phủ truyền đạt xuống!”

“Đệ đừng quên, tiểu Bảo cũng bị công kích.”

“Một lần công kích không có nguy hiểm. Nguy hiểm chân chính tiểu Bảo gặp phải một phần là từ bác gái tạo thành, đệ nghĩ đây là ngoài dự đoán của hắn.”

“Tiểu Tường,” Trong giọng nói của Văn Liệt thoáng lộ ra nguy hiểm, “Ta lặp lại lần nữa, hắn không phải thiếu chủ Hắc bang, hắn chỉ là tiểu Bảo thôi, tiểu Bảo có khi thông minh có khi ngốc nghếch, tiểu Bảo của ta.”

“Đệ không muốn nhìn thấy huynh bị tình cảm làm mờ mắt!” Hải Tường rõ ràng kích động.

“Ta không dám nói trên đời này tuyệt không có thứ gì che mờ đôi mắt của ta, nhưng trước mắt ta còn rất tỉnh.”

“Tùy huynh! Nhưng đệ tuyệt không cho phép hắn đứng thân thiết bên cạnh Chân ca!”

“Đệ yên tâm, bọn ta ngày mai sẽ dọn về Văn phủ.”

Sau khi trở lại phòng bếp, ta tựa vào bục bếp ngồi một lúc lâu.

Văn Liệt tin tưởng ta như vậy, trong cảm động còn pha chút sợ hãi. Tuy dám khẳng định mình không phải cái người âm thầm công kích Văn thị, nhưng không dám cam đoan trăm phần trăm mình không phải thiếu chủ Hắc bang gì đó… Sợ rồi có một ngày, đột nhiên xuất hiện bằng chứng vô cùng chính xác chứng thật thân phận chân chính của thân thể này… Sợ nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Văn Liệt sau khi bị lừa gạt…

Nhưng chân tướng thì sao chứ, nếu thực sự có một ngày như vậy, nên giải thích với hắn thế nào Một mảnh linh hồn vô tội từ ngàn năm sau Nghe cứ như đổ thêm dầu vào lửa, phim hoạt hình còn chẳng quá như thế…

Ngồi yên một hồi, đứng lên lắc lắc đầu, tự nói với mình đừng nghĩ vẩn vơ nữa, tinh thần ểu oải không phải tác phong của mình, Văn Liệt có thể tin tưởng mình, tại sao mình không thể tin tưởng hắn chứ Nấu cơm! Nếu cơm!

Vào bữa tối vì có Hải Chân ở đó nên Tiêu Hải Chân không biểu hiện gì khác thường, quả nhiên không phải một đứa bé đơn giản. Văn Liệt vẫn nhìn ta bằng ánh mắt trong trêu tức mang chút cưng chiều, giục ta mau bưng cơm tối lên.

Ta ôm một cái ***g hấp lớn tới, hé mở nắp vung bằng tre, một làn khói trắng bốc lên.

“Cái gì đây” Sau một khoảng lặng im phăng phắc, Văn Liệt hạ mình hỏi.

“Bánh kẹp kiểu mới!” Ta đắc ý nói, “Nếm thử xem.”

“A, ta ăn trước nhé.” Hải Chân đánh vỡ trầm mặc vươn tay cầm ra một cái từ trong ***g hấp. Tiêu Hải Tường dường như muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, Hải Chân mỉm cười nói: “Hương vị không tệ lắm.”

“… Tiểu Bảo, ngươi ở phòng bếp làm cả ngày, chỉ ra mấy cái bánh mỳ kẹp chút đồ thừa cho bọn ta ăn”

“Ta có hấp nóng chúng mà, lạnh thì sao ăn” Ta rất bất mãn nhị thiếu gia xem nhẹ thành quả lao động của ta.

“Tuy làm đơn giản nhưng ăn quả không tệ lắm, các ngươi nếm một chút đi.” Hải Chân dịu dàng bảo vệ ta.

Trên mặt của Tiêu Hải Tường nhất thời bốc mùi chua tứ phía, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ca ca ăn. Văn Liệt cắn ngay một miếng ở trong tay ta, khen: “Không hổ là tay nghề của tiểu Chân, ngay cả đồ thừa cũng ngon như vậy.”

Keo kiệt, khen ta hai câu thì chết hả –

Ngày hôm sau ta đúng hẹn dọn về Văn phủ, Hải Chân rất lo lắng, dặn đi dặn lại ta phải cố ở một chỗ với Văn Liệt.

Ngày Lệ Kinh xuất giá sắp tới, Văn phủ hiện tại tràn ngập không khí náo nhiệt, sự trở về của một tên người hầu như ta không được chú ý lắm, chỉ có Lâm tiểu thư và Anh như đến thăm một lúc.

Sau khi biết có một người ở sau rèm đang đối phó Văn Liệt, ta bắt đầu nghi thần nghi quỷ mỗi một người trong phủ, mà Văn phu nhân hiển nhiên đứng đầu trong sổ đen.

Nếu đúng như lời Văn Liệt, Văn phu nhân không có bị nhốt hay giám thị, hành động xem như rất tự do, chí ít tự do hơn ta khi mà bị buộc ở bên người Văn Liệt. Thỉnh thoảng có mấy lần cùng bà ta hiệp lộ tương phùng, vẫn thấy bà ta dùng ánh mắt vô cùng quái nhìn thẳng ta, kinh khủng đến rợn gai ốc như oan hồn ngó thấy hung thủ vậy.

Gần đây rất nhiều nguồn cung cấp của hiệu buôn Văn gia bị tập kích trên đường vận chuyển, khiến Văn Liệt mỗi ngày một tất tả, tay nghề của ta không tới đâu, nhiều nhất chỉ có thể giúp xử lý ít việc vặt, mà cái người gánh vác trách nhiệm nặng nề – đại thiếu gia Văn Tiềm, ai, quả đúng là a Đấu không chống đỡ nổi, chỉ biết thêm phiền, chẳng giúp được tí gì.

Hôm nay mới giải quyết xong chút ít tranh cãi rồi trở về Văn phủ, lập tức có hạ nhân bẩm bảo có người xưng là bằng hữu của nhị thiếu gia tới thăm, đang chờ ở phòng khách tây viện.

Văn Liệt nhíu mày không nói gì, mang theo ta đi thẳng qua.

Đó là một nam nhân có khí chất cao quý, tướng mạo tuấn mỹ, ngay cả dáng vẻ uống trà cũng giống như trên cao nhìn xuống.

Văn Liệt cho lui hạ nhân, còn kêu ta gác ở cửa sổ.

“Tất cả mọi người đều đuổi, chỉ giữ lại hắn, có thể thấy đó là tâm phúc của ngươi, có điều thoạt nhìn hình như tuổi quá nhỏ.” Người nọ từ từ nói.

“Hoàng thượng đại giá quang lâm, có chuyện gì không” Văn Liệt thản nhiên hành lễ rồi nói.

Hoàng đế hả, ta bị sốc, vội ngó lâu hơn, thiệt hơi giống Sâm Lệ, nhưng mà không có cao lớn uy mãnh như trong tưởng tượng… Ai… Nói lời mạo phạm y, kỳ thật dáng người chưa chắc khỏe mạnh hơn ta…

“Nói sao trẫm vẫn là tỷ phu của ngươi, rảnh rỗi đến thăm thê đệ thì có gì không ổn sao” Khẩu khí của hoàng đế vẫn khoan thai tự đắc.

“Hoàng thượng không phải người rảnh rỗi, thần cũng không, có gì xin hãy nói rõ, thần sẽ phân ưu cho hoàng thượng.” Văn Liệt vừa ra hiệu bảo ta lui vào góc phòng, vừa nói.

Hoàng đế nhìn Văn Liệt thật sâu, ngón tay gõ nhịp nhàng lên tay vịn của chiếc ghể tử đàn, rồi nói: “Trẫm tới vì chuyện của Sâm Lệ… Cậu trai năm đó… Đã chết thật rồi sao”

“Hoàng thượng muốn thần an bài quan nghiệm thi sao”

“Nếu đã chết thật, trẫm muốn ngươi đi nói rõ với Sâm Lệ, đừng tiếp tục thần hồn điên đảo như vậy nữa.”

“Không nhọc hoàng thượng phân phó, thần không biết đã bao lần nói với nhị điện hạ. Vả lại nhị điện hạ hiện tại cũng không có gì bất ổn, mỗi ngày đều xử lý triều vụ, sự kiện bình ổn Cao Lệ gần đây rất nhanh gọn, các đại thần đều nói nhị điện hạ quả đúng là tiểu trẻ tài cao.” Văn Liệt ngữ khí lãnh đạm.

Hoàng đế khó nén được cơn tức mà vỗ bàn, đứng lên: “Cái gì gọi là không có gì bất ổn Có thời gian lại đi lang thang trên đường như một bóng ma thì sao bảo không có việc gì Hiện tại ngoại trừ công sự ra, hắn không chịu nói với trẫm hơn một chữ, trẫm thật không rõ, tại sao hắn không thể hiểu trẫm đều vì tốt cho hắn.”

“Hoàng thượng vất vả rồi, nhị điện hạ qua vài ngày sẽ tự khắc hiểu được.” Văn Liệt vẫn vô thưởng vô phạt nói xen vào.

Hoàng đế buồn bực liếc hắn, tiếp tục nói: “Nếu chỉ bằng nghĩa vụ của hoàng tự, hiện tại hắn làm quả rất hoàn mỹ, nhưng đồng thời hắn vẫn là đệ đệ ruột của trẫm, trẫm không muốn nhìn thấy hắn cả ngày như xác không hồn, mặc kệ dùng cách nào, trẫm muốn ngươi làm hắn khôi phục nguyên dạng ngay lập tức.”

Ta âm thầm mếu máo. Đúng là từng gặp người thất thường, nhưng chưa từng thấy ai bốc đồng như vậy, y xem đệ đệ mình là tượng đất à, nói khôi phục nguyên dạng là cứ khôi phục nguyên dạng

Văn Liệt cúi mắt nhìn mũi chân mình nửa ngày, rồi nhẹ nhàng nói: “Thứ cho thần không muốn quản chuyện này. Đệ đệ của hoàng thượng là đệ đệ, đệ đệ của thần cũng là đệ đệ, hoàng thượng biết đau, thần đương nhiên cũng biết đau…”

Hoàng đế thả chậm ngữ khí nói: “Trẫm biết ngươi vẫn trách trẫm từng gây bất lợi với sư đệ, đến bây giờ trẫm không muốn giải thích…”

“Thần biết độc không phải hoàng thượng phái người hạ.” Văn Liệt cắt nhanh lời y.

Ta và hoàng đế đồng thời nhìn thẳng vào hắn.

“Độc là tỷ tỷ thần hạ. Bởi ngài từng nói muốn cậu trai đó, cho nên tỷ ấy thay ngài động thủ, để lấy lòng ngài. Tỷ ấy rất giống mẹ thần, vì được người mình yêu mà không từ thủ đoạn. Đương nhiên tỷ ấy đã phạm sai lầm, bất kể động cơ là gì, nam nhân đều sẽ không thích một nữ nhân lại hạ độc. Hai năm nay tỷ ấy hoàn toàn bị lạnh nhạt, chắc hẳn vì nguyên nhân. Giữ lại danh hào quý phi của tỷ ấy, xem như cấp mặt mũi cho cha ta sao”

“Ngươi dường như cái gì cũng biết a,” hoàng đế lại ngồi trở về, “Có điều nay nói những điều này có ích gì, Văn phu cuối cùng cũng là vì trẫm mới làm như vậy, hơn nữa đích thực trẫm từng có ý nghĩ muốn y chết, tăng thêm tội danh giết y lên đầu trẫm không có gì không đúng, trẫm không để ý. Hiện tại trẫm chỉ quan tâm một vấn đề là làm thế nào để Sâm Lệ thức tỉnh, thất hồn lạc phách bởi một nam nhân thì được gì!”

Văn Liệt khép miệng. Hiển nhiên không thể cùng côn trùng mùa hè bàn luận về băng tuyết, huống hồ nói với cái người chưa từng trải qua yêu đương.

“Còn người sư đệ kia của ngươi, cũng không quá kén ăn phải không Sâm Lệ làm gì y đều ăn, món bánh đó vừa nhìn đã biết khó ăn muốn chết, y lại không lén vứt bỏ, rồi lừa Sâm Lệ đã nếm qua đi. Giờ tốt rồi, chết, bảo, trẫm lấy gì bồi thường”

Ta không nhịn được xem thường. Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, trên đời này vẫn còn có người  có thể cố tình gây sự đến mức siêu phàm như vậy. (~~~ a a ~~ ở truyện trước với trong phiên ngoại tuy y có vẻ hơi tàn nhẫn và hiểm độc, nhưng tính cách hình như đâu có biến thái như vậy a~~~)

Văn nhị thiếu gia dường như đã quen, lướt mắt về phía y, vẫn không nói lời nào.

Hoàng đế đầu tiên là nổi giận đùng đùng lườm hắn, rồi dần dần dịu xuống, nét mặt trở nên vừa nhu hòa vừa buồn thương, lẩm bẩm nói: “Trẫm có đôi khi rất hâm mộ cậu trai đó, tuy y chỉ là một người dân bình thường, nhưng ngươi và Sâm Lệ đều liều mạng bảo vệ y. Trẫm thân là vạn thừa chi tôn, nhưng chưa chắc có thể nhận được chân tâm.  Có khi nghĩ lại, năm đó cần gì cương quyết như thế, nếu thả lỏng tay hơn, Sâm Lệ hôm nay vẫn là nhị đệ tri kỷ của trẫm, cũng không đến mức như người dưng nước lã… Nếu người chết có thể sống lại, sẽ thả cho hai người họ phiêu bạt giang hồ, thỉnh thoảng trở về thăm trẫm, vẫn tốt hơn tình hình miễn cưỡng hiện nay a…”

Những lời nói càng về sau, ngữ âm khẽ run, khóe mắt mơ hồ lộ ra thủy quang, bị y quay nghiêng đầu, che dấu.

Văn Liệt vẫn im lặng không nói.

Hoàng đế kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, cắn chặt môi đến trắng bệch, buồn bã nói: “Văn Liệt, ngươi là người thông minh tài giỏi nhất trong triều, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không có mảy may biện pháp”

Hoàng đế lúc này lại không cố tình gây sự, gương mặt có vẻ buồn bã, ảm đạm, nghĩ ngày thường y một mình cao cao tại thượng, bên cạnh không có một người tri tâm ngang hàng, ta không khỏi cảm thấy y thật sự cô đơn tội nghiệp.

Văn Liệt vẫn bất vi sở động như trước, chỉ khom mình hành lễ, dùng âm điệu thường lệ nói: “Thứ cho thần vô năng. Thần quả thật không có thượng sách.”

Hoàng đế cúi đầu tĩnh tọa một lát, bỗng đứng dậy, nói “Một khi đã vậy, trẫm về.” Rồi đi về hướng cửa.

Văn Liệt lập tức nghiêng mình sang một bên, nói: “Cung tiễn thánh giá.”

Hoàng đế đi tới cửa, cước bộ chậm dần, không quay đầu lại nói: “Văn Liệt, ngươi hãy ngẫm nghĩ lại. Chỉ cần Sâm Lệ không còn như một bóng ma, điều gì trẫm cũng đều đồng ý hắn.” Dứt lời mở cửa đi thẳng.

Ta lặng lẽ nhích qua bên cạnh Văn Liệt, bám giữ cánh tay của hắn nói: “Kỳ thật trong lòng Hải Chân vẫn nhớ tới Chu Sâm Lệ.”

Văn Liệt không phản bác, chau mày ngồi xuống.

Ta vươn tay xoa mi tâm của hắn, nhỏ giọng nói: “Tuy ta không rõ cụ thể chuyện xãy ra năm đó, nhưng cảm thấy hiểu lầm phần lớn, chướng ngại lớn nhất, hình như là hoàng đế này. Nếu hiện nay hoàng đế không còn…”

“Tiểu Bảo…” Thanh âm của Văn Liệt có chút mệt mỏi.

“Cái gì” Ta hiếm có dịp dịu dàng đấm vai giúp hắn, mấy ngày nay vì ta và chuyện Hắc bang, bận đến mức thời gian ngủ còn không đủ, từ tình hình hoàng đế tới hôm nay, áp lực trên triều đình chắc hẳn không nhỏ, thấy hắn cuối cùng lộ vẻ mệt mỏi, không khỏi thấy đau lòng.

“Ngươi hôm nay lần đầu tiên gặp hoàng thượng”

“Đương nhiên rồi.” Thời đại này chẳng có TV, bình thường sao có cơ hội gặp hoàng đế, ngay cả cung nữ thái giám cũng chưa từng ngó thấy.

“Khó trách bị y lừa.” Văn Liệt cười lạnh bảo, “Ta từ nhỏ đã quen biết y. Nếu bàn về diễn kỹ, thiên hạ ngoại trừ Phượng Dương Vương gian xảo như hồ ly ra, chỉ sợ không ai so bằng.”

“…A! Ngươi nói vừa rồi y đang diễn kịch” Ta nghẹn họng. Nghĩ tới tiểu Bảo ta, làm người qua hai thời đại, cũng xem như gặp qua nhiều mặt xã hội, ở bên kia, thiên vương thiên hậu, thần tượng điện ảnh gì gì đó, mỗi một người ở trong mắt ta giống như con rối, ai ngờ hôm nay lại thua bởi một cổ nhân, uổng công đồng tình tội nghiệp.

“Y từ bé kiêu ngạo, tùy hứng, không thể chịu nhất là đồ của mình, tự dưng bị người khác cướp mất. Năm đó Sâm Lệ còn chưa gặp Hải Chân, quả thật rất thích gần gũi người anh này, cái gì cũng đặt y ở vị trí đầu. Nếu Sâm Lệ không phải coi trọng Hải Chân, không phải người hắn yêu nhất trên đời này, vị hoàng đế bệ hạ này mới chẳng có hứng thú quản đệ đệ thích nam nhân hay nữ nhân nữa là. Chỉ khi nào y phát hiện mình bị một thiếu niên thường dân vô danh chen vào vị trí thứ hai trong lòng đệ đệ ruột, lòng tự trọng cao ngạo lập tức khiến y không tiếc dùng toàn bộ thủ đoạn để phá hỏng. Chuyện cho tới bây giờ, nếu nói y đau lòng đệ đệ thì còn có thể, nhưng muốn nói y hối hận từng gây bất lợi với Hải Chân, ta chẳng mảy may tin tưởng.”

“Nhưng… hôm nay y tới dây diễn trò đích thật có mưu đồ gì chứ Hay y đã nghi ngờ Hải Chân còn sống, đến dò xét từ miệng ngươi” Lòng ta dâng lên vài phần bất an.

“Ngươi xem như thông minh.” Văn Liệt khen ta bằng một câu lờ lợ, “Có điều y không những hoài nghi, mà còn đã chứng thực qua.”

“Hả Chứng thực qua Chứng thực thế nào” Hứng thú của ta được khơi gợi, bất tri bất giác đã bị Văn Liệt kéo ngồi lên đùi hắn.

“Mộ của Nại Nại, ngày hôm qua bị người ta khai quật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.