Dịch Giả: Sói
Biên vội không được kĩ lắm, mong mọi người thông cảm:6:
Cứ như vậy một hồi mấy tên bại gia tử tranh đoạt vì điếm để, kế tiếp là mấy vòng bán đấu giá tuy rằng mấy thứ đồ xa xỉ cũng đã bán xong, nhưng cũng không có địa chấn nào quá lớn và tất nhiên cũng không có việc khiến cho mọi người oanh động. Cuối cùng, rốt cục Quân Mạc Tà cũng đợi được Phần Kinh Hà xuất hiện.
- Phần Kinh Hà, là loại cây cỏ kịch độc. Lại mang danh hóa cốt yên, thường nhân bị dính một điểm có thể khiến hồn phi phách tán, bất quá, đối với riêng đoàn người này thì đó lại là vật khởi tử hồi sinh, là vật báu vô giá! Đặc biệt nếu sau khi người trúng kịch độc ăn vào vật ấy, ngược lại có thể khắc chế độc vật, công hiệu nhanh chóng. Nếu có Huyền giả cao cấp bên cạnh giúp tá thử khu độc có thể dẫn đạo độc tố Phần Kinh Hà hóa nhập vào tứ chi bách hài ngược lại có thể khiến người đó từ nay về sau bách độc bất xâm! Giá khở đầu bạc ròng hai mươi vạn lượng, vẫn như cũ mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn lượng.
Lão giả mặc áo bào tím bưng lên một chiếc hộp bằng bạch ngọc, mở nắp hộp, một gốc cây toàn màu đen giống như lá cây hoa sen lẳng lặng nằm im, tản mát ra màu sắc yêu dị mà lại nguy hiểm.
- Không trách gốc cây này là vật được đem ra đấu giá cuối cùng, thì ra là Phần Kinh Hà đã biến thành màu đen,. Trông ánh sáng màu đen nhạt, có thể đoán ra vật này đã ngoài trăm năm! Vậy sao có thể sánh cùng mặt hàng phổ thông, hiệu quả mạnh hơn rất nhiều, xác thực là thứ tốt, năm trăm mới có một lần bảo vật phía trước đúng là khó gặp.
Quân Mạc Tà thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói:
- Mập mạp, ta muốn thứ đó!
Nói xong liền giơ ba ngón tay lên.
Trong lòng âm thầm nói, ngươi giải thích tuy rằng đã nói rất rõ, nhưng như cũ quên nói tới tác dụng quan trọng nhất của Phần Kinh Hà, song, nếu là người bán tinh tường chỉ sợ cũng không đem vật này ra bán đấu giá!
Phần Kinh Hà, chính là cách gọi trên Huyền Huyền đại lục, ở trên địa cầu, chỉ cần vượt lên trước hai trăm năm Phần Kinh Hà có nhiều tên như ---- Thiên Địa Kiều! lúc đó nó đã lột xác là đồ mà các võ giả tha thiết ước mơ, chỉ cần lợi dụng phương pháp đặc thù loại trừ độc tính sau đó ăn vào, có thể trong nháy mắt đả thông kinh mạch, quán thông thiên địa chi kiều, có thể đề thăng trên hai mươi năm công lực cho người luyện võ!
Về phần Phần Kinh Hà năm trăm năm tuổi, càng là cực phẩm trong cực phẩm, có nó, Quân Mạc Tà có thể hy vọng phục hồi trên 90% lực lượng như cũ! Cái này chỉ là hắn ước lượng!
Quân Mạc Tà đang nghĩ, tử bào lão giả trên đài đã nói xong âm cuối, thanh âm của tên mập mạp đột nhiên vang lên:
- Ta ra ba mươi vạn lượng!
Thanh âm này vừa ra, trong đại sảnh mỗi người khóe miệng đều là nhổ ra phì phì: Đồ phá gia chi tử, tuy rằng đồ lần này có thể bỏ thêm mười vạn lượng, chỉ có điều mỗi lần tăng giá chỉ cần một vạn lượng nhưng hắn tăng lên tới gấp mười lần! Mịe! Hơn nữa nghìn vạn lần đừng có tranh với hắn, vạn nhất hắn nâng cao giá xong bỏ boom mình thì mình lại chẳng phải tự vác đá đập vào chân mình sao. Lúc đó mình có khóc cũng không ra nước mắt. Không thấy vị công tử Mạnh gia thổ huyết tại chỗ sao?
Kết quả là, sau khi tên mập mạp mở mồm, toàn trường trong nháy mắt lạnh tanh! Một lát cũng chưa từng có người lên tiếng.
Nói thật đi, tử bào lão giả lúc này cũng có chút há hốc mồm. Lẽ nào giá Phần Kinh Hà ít nhất có thể lên tới tám mười vạn lượng chứ, sao chỉ có ba mươi vạn lượng vậy? Bất quá Thịnh Bảo đường có quy củ, chỉ dừng chốc lát, lão giả lần thứ hai giơ lên Định Âm Chuy, trầm giọng nói:
- Đường công tử đã ra giá ba mươi vạn lượng, còn có ai ra giá cao hơn không?
Hắn dừng một chút, nói:
- Ba mươi vạn lượng, lần đầu tiên...
- Ba mươi vạn lượng, lần thứ hai...
Đột nhiên một thanh âm khàn giọng hung hăng nói:
- Lão tử ra giá ba trăm vạn lượng!
Ra giá trên trời lần này không ai khác chính là Lý Chấn kia.
Đường nguyên mắt thấy bản thân sắp đắc thủ, lại bị Lý Chấn chặn ngang một đòn, hắn không khỏi giận dữ, nhảy cao một pahts lên ghế lô, hét lớn:
- ST con mẹ thằng cha nó! Còn dám cùng lão tử tranh đồ, lão tử ra năm trăm...
Đột nhiên bị bưng kín mồm, chính là Quân Mạc Tà làm. Những lời này tuy rằng chưa nói xong, cũng vẫn làm cho mọi người trong đại sảnh một thân mồ hôi lạnh. Tất cả mọi người đều đoán được, tên mập mạp muốn hô chính là "Năm trăm vạn lượng!"
Điên rồi! Tên mập mạp khẳng định điên rồi!
Quân Mạc Tà cầm cái cổ hắn rồi đi đi ra ngoài, vẻ mặt như có bệnh không tiêu, thái độ ương ngạnh tại cái áo choàng ra một bên, một chân" Phốc" Một tiếng dẫm nát ghế lô bên trên lan can, tiện tay vứt cái mũ trùm xuống, cầm ở trong tay, y bào trên thân phất phơ, hai mắt cong vẹo ác thanh tức giận hét lớn:
- Lý Chấn! Ngươi này tên Vương bát đản! Vừa nãy chính ngươi ra giá? Ngươi tìm đường chết à?
- Chính là ta đó, ngươi định làm gì? Nơi này là chỗ bán đấu giá, ngươi ra giá được thì sao ta lại không thể? Ngươi cắn ta à?
Lý Chấn phùng mang trợn mỏ, không cần nghĩ ngợi, nhảy ra cũng làm ra bộ dạng nanh ác, trợn mắt.
- Ta muốn thế nào à? Phi!
Quân Mạc Tà làm ra bộ dạng một tay an chơi trác táng, tánh gia bại sản vô cùng nhuần nhuyễn, miệng oai mắt tà rống to hơn:
- Mẹ nó nữa, chỉ bằng tiểu tử mày có vét sạch túi cũng không thể lôi ra được ba trăm vạn lượng bạc lượng bạc? Họ Lý kia, không phải ta coi khinh ngươi! Ngươi hiện tại thử xuất ra ba trăm vạn lượng cho ta xem? Chỉ cần ngươi lấy ra, lá cây kia chính là của ngươi! Ngươi nếu như không được..., lão tử muốn hỏi các ngươi hai nhà lại nhiều lần làm khó tên mập mạp, rốt cuộc là thế nào? Các ngươi và Đường gia có cừu oán gì? Hay là cùng Đường lão gia tử có cừu oán?
Độc Cô Tiểu Nghệ đối diện nét mặt tươi cười như hoa, cười khanh khách nói:
- Thấy người này như vậy, thực sự là khiến người ta chán ghét! Hảo hảo Hắc Liên hoa, không ngờ bị hắn nói thành một chiếc lá cây. Thật là không có kiến thức, hì hì...
Linh Mộng công chúa bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn nàng một cái, vươn tay sờ sờ cái trán nàng:
- Tỷ này không phải hôm nay bị ốm chứ? Vừa rồi có vẻ như trong lòng có rất nhiều tâm sự nhưng sao giờ lại như biến thành người khác thế này?
Mấy ngày nay, Độc Cô gia vì Độc Cô Tiểu Nghệ mỗi người đều gây nháo sự làm người người bất an. Bởi vì... vì... vị tiểu cô nãi nãi này mấy ngày nay đột nhiên biến dạng, nguyên là tính tình cực kỳ hoạt bát rộng rãi chẳng biết tại sao biến mất, thay vào đó là bộ dạng ngày ngày rơi lệ, sau đó ngồi đờ ra, không ăn cơm, bình thường chỉ ở một mình, điều này làm cho Độc Cô Vô Địch đại tướng quân đau lòng phát nguy, hết lần này tới lần khác bản thân và mấy người lão bà luân phiên xuất chiến, cũng không thu được gì, chỉ có thể nhìn nữ nhi càng ngày gầy đi, Độc Cô Vô Địch trừng phạt không được, mắng chửi cũng không xong, cực kỳ phiền muộn, không thể làm gì khác hơn là bắt mấy người con trai và chất nhi lôi ra đánh cho một trận.
Vẫn là Độc Cô phu nhân có biện pháp, bà mời Mộng công chúa đến làm bạn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ, lúc này mới cải thiện một chút. Mấy ngày trước thu được tin tức Thịnh Bảo Đường có bán đấu giá, hai người liền vội vàng chạy đến để giải sầu, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng là không tình nguyện, bất đắc dĩ mới phải đi theo, vậy mà vừa đến nơi đây không ngờ trong nháy mắt mao bệnh cũng không có! Có thể nào không khiến cho mình giật mình cho được? Lẽ nào Thịnh Bảo đường có linh đan diệu dược?
Mấy người Lý Chấn hai mặt nhìn nhau, bọn họ hiện tại đừng nói ba trăm vạn lượng, hai người có gộp lại cũng không đến trăm vạn, thế nào còn có thể lôi ra ba trăm vạn lượng đây nên mặt không khỏi lộ vẻ khó xử.
- Toàn một lũ nghèo! Mặc kệ các ngươi.
Quân Mạc Tà cực kỳ khinh thường xuy một tiếng, vỗ vỗ cái mông:
- Lão tử phóng cái rắm cũng đáng giá hơn lời ngươi nói! Cái gì biễu diễn, một bạc sung cái gì đuôi to ba thư?
Cuồng ngạo mặt hướng đại chúng nói, Quân Mạc Tà làm ra bộ dạng động tác võ thuật đẹp mắt, tâm không động:
- Còn có ai muốn? Đừng khách khí, đến đây đi.
Tiếng nói vang dội vang lên:
- Cùng lắm chỉ mấy trăm vạn lượng bạc mà thôi.
Mọi người đều quay đầu, mắt điếc tai ngơ. Coi như những lời này hắn nói như cái rắm. Mấy trăm vạn lượng mua một gốc cây thảo dược? Ngươi cho rằng nó là tiên theo có thể khiến xương trắng mọc thịt chắc! Người bình thường ai mà làm những việc ngu ngốc như vậy!
Hai cỗ tinh thần áp lực khổng lồ không biết đến từ đâu hướng về Quân Mạc Tà đột ngột đè ép, Quân Mạc Tà sắc mặt trắng nhợt, tâm niệm thay đổi thật nhanh, cơ linh rùng mình, mắng:
- Thời tiết đúng là không tốt, đang không tự nhiên lại lạnh như thế?
Hai cỗ tinh thần áp lực vây hắn một vòng, không có phát hiện cái gì dị thường, trong nháy mắt lại tiêu thất.
Quân Mạc Tà trong lòng cười nhạt hai tiếng, ta mà để cho các ngươi dò xét thì đại gia đây cũng không còn mặt mũi đi lại trên giang hồ nữa.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế