(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); : Bảo Trân
Tin tưởng mọi người đều đoán được, vị hắc y nhân này chính là người làm cho Tam Đại Thánh Địa khi nghe đến tên đều biến sắc, Cửu U Thập Tứ Thiếu, người được phong thiên hạ đệ nhất cuồng nhân.
Hơn nghìn năm qua, ngay phút giây này đây thiên hạ đệ nhất cuồng nhân đang khóc không ra nước mắt, phiền muộn đến cực điểm.
Sau khi chuyện ở Thiên Phạt sâm lâm xảy ra, vị thiên hạ đệ nhất điên và cũng là đệ nhất cao thủ đương thời đã gặp phải sự oanh tạc điên cuồng của nhiều vị Thánh Giả và Thánh Hoàng, cơ hồ lấy đi chín phần mạng của vị đệ nhất cao thủ này! Thương thế trầm trọng đến mức ngay cả bản thân cũng khó có thể thừa nhận.
Ít nhất nếu muốn phục hồi trở thành như xưa trong thời gian ngắn cũng không chắc chắn làm được… Cho nên, đó là lý do mà dù hắn không cam lòng nhưng cũng chỉ có một con đường là trốn đi dưỡng thương với ý đồ sau này Đông Sơn Tái Khởi, chấn nhiếp giang hồ bốn phương!
Nhưng bất quá chỉ vừa mới hết một tháng, có một ca khúc lưu truyền ra toàn bộ đại lục một cách điên cuồng,hơn nữa, với tốc độ kinh người trong vòng vài ngày đã thịnh hành khắp cả Huyền Huyền đại lục!
Ân, quên không giới thiệu, vị này chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu thiên hạ đệ nhất điên, cũng tự xưng danh là "Công Tử", cũng là một tên mê đắm âm nhạc đến điên cuồng! Thậm chí, ngay cả binh khi bản thân, hắn cũng dùng Cửu U Hàn Nhận phân giải ra rồi sau đó chính mình chế tạo ra một lọa vũ khí là một loại nhạc cụ quái dị, cầm không giống cầm, tranh không giống tranh, tiêu không giống tiêu, tóm lại đó là một thứ không ra hình dạng gì rõ ràng!
Chính hắn cấp cho khúc nhạc kia cái tên "Thần Khúc"!
Một khúc phổ rung động đến tâm can "Tiêu ngạo giang hồ", hắn trong lúc vô tình nghe đượv khi khúc phổ này lan truyền khắp mọi nơi, nhưng không may khi lưu truyền thì lại là một bản khuyết thiếu. Thêm vào đó, lại thiếu đi vài phần ý vị nghệ thuật trong đó, điều này đối với một người tự nhận là đại gia về âm nhạc như Cửu U Thập Tứ Thiếu vô cùng buồn bực.
Sau một hồi nghe ngóng, cuối cùng cũng xác định được khúc nhạc xuất hiện lần đầu tiên ở Cúc Hoa thành! Đồng thời có một truyền thuyết: Có một vị bạch y công tử trong thời đại hỗn loạn đen tối, ở tại Đạn Quan Lâu cất tiếng hát vang, trong lúc đánh đàn cùng cái nhấc tay đã đánh bại hai cao thủ Đại tôn giả, sau đó ung dung vừa rời đi, vừa ca hát trên đường tiêu sái tựa thần tiên…
Liền chỉ trong vòng một đêm, vị thiếu niên áo trắng kia lập tức trở thành thần tượng của tất cả mỹ nữ trong thiên hạ.
Có vẻ như cũng đã trở thành thần tượng của Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Nhưng vừa đúng lúc này, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng đã hiểu rõ, Tam Đại Thánh Địa cũng nhân cơ hội xuất ra vô số cường giả đỉnh cấp đến Cúc Hoa thành tụ tập. Tuy thương thế của Cửu U Thập Tứ Thiếu đã có hơi chuyển biến theo chiều hướng tốt nhưng vẫn còn trầm trọng, căn bản không thể giao thủ, nhưng khi trải qua cân nhắc cẩn thận, hắn quyết định không từ gian khổ tìm đến từ ngàn dặm…
Tam Đại Thánh Địa đến đây chính là để đối phó với vị thiếu niên thần bí, nếu thật sự thành công thì một khúc tiếu ngạo giang hồ có thể trờ thành độc nhất vô nhị!
Nói cách khác, từ đó về sau, có lẽ sẽ không bao giờ có thể nghe một khúc phổ đầy đủ được… Điều này đối với một người yêu nhạc thành si như Cửu U Thập Tứ Thiếu mà nói thì chẳng khác nào giết chết hắn!
Cho nên hắn quyết định đến đây!
Hơn nữa, Cửu U Thập Tứ Thiếu tự tin, chỉ cần bản thân không lộ ra hành tích, không tùy tiện phát động huyền công độc môn, thì như cho dù là toàn bộ các nhân vật tổ tông của Tam Đại Thánh Địa cùng Phiêu Miễu Huyễn Phủ xếp hàng trước mặt hắn, cũng không nhận ra được hắn!
Cho nên tuy rằng hắn không thể động thủ, nhưng đối với sự an toàn của bản thân thì cũng không cần phải lo lắng!
Hôm nay, chính là ngày đầu tiên hắn tiến vào Cúc Hoa thành! Hơn nữa, hắn mới đến với "Thánh Địa Âm Nhạc" chưa đến nửa canh giờ! Trong khi đi về hướng Đạn Quan Lâu, trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ vị "Thần Tượng" có thể làm ra "Tiếu Ngạo Giang Hồ"… rốt cuộc là cái dạng gì…
Hắn không ngờ rằng thần tượng còn chưa được gặp. lại gặp ngay một tên "thượng hạng" thế này!
Cũng không biết người này lạ dạng gì, lại có thể cư nhiên dính luôn lên mình; giữ thì khổ nhưng vứt cũng không xong, sau khi đánh giá lại, Cửu U Thập Tứ Thiếu rốt cục cũng xác định được: Người này cũng không đơn giản, tạm gọi là có tư cách ngồi dùng cơm cùng bàn với mình!
Thứ hai là hắn đối với tiểu tử này cũng có chút tò mò: Hắn là ai vậy? Rốt cuộc là có mục đích gì? Nhưng điều quan trọng nhất là hắn có nhận ra thân phận chân chính của bản thân mình không? Vì sao liếc mắt một cái liền nhìn trúng mình? Chẳng lẽ mình còn tồn tại sơ hở gì sao?
Cho nên Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng biết thời biết thế tiếp nhận lời mời của người này, dù sao cũng là cùng muốn tới Đạn Quan Lâu, vừa tiện đường, vừa có người mời khách, cớ sao lại phải từ chối? Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không tin mình bị lộ ở trước mặt người trẻ tuổi kia!
Nhưng bây giờ Cửu U Thập Tứ Thiếu thật sự hối hận! Hắn hiện tại cảm thấy bản thân nhận lời mời của người này chính là sai lầm lớn nhất trong suốt hơn một ngàn ba trăm năm qua!
Nếu thời gian có thể quay lại… coi như huyền công bổn công tử vẫn còn, dù cho có thể bị hắn đánh một chút cũng không cùng hắn ngồi cùng bàn ăn cơm… Con bà nó, ngồi cùng bàn ăn cơm nhưng chyện tiếp theo mới lại chuyện chính nhất: Tuyệt đối không được nói chuyện với hắn nói một câu!
Thật sự rất là… tra tấn người!
Nếu mình lỡ hỏi hắn một câu, chắc chắn sau đó sẽ xảy ra chuyện, lại sẽ làm làm cho mình nổi điên… nếu mà hỏi thêm vài câu nữa nữa… Cửu U Thập Tứ Thiếu nghĩ đến đây thì giật nảy mình sợ run cả người!
Khủng bố a…
Kinh khủng nhất chính là chính mình không thể vận dụng được một chút điểm huyền khí nào!
Hiện tại chính là đang ở bên trong Cúc Hoa thành, xứng danh với nơi thị phi, cao thủ Tam Đại Thánh Địa tập hợp. nếu đổi lại dĩ vãng, cho dù bị lọt vào quần công hắn cũng không sợ! Nhưng hiện thực lực của chính mình chưa khôi phục, cũng không dám tiết lộ tung tích!
Tam Đại Thánh Địa hiện tại đến đây vì muốn đối phó với thiếu niên kia, nhưng nếu cho bọn hắn lựa chọn tiêu diệt thiếu niên kia hay bản thân mình, chắc chắn mình sẽ là mục tiêu đầu tiên và cũng là duy nhất!
Nơi này thực lực mạnh nhất đã là cường giả Thánh cấp, đại bộ phận cùng với mình đã trở thành thế không chết không thôi từ lâu, hiện tại tin tưởng chỉ cần lộ ra một chút khí tức, lập tức sẽ như bầy châu chấu bay qua, đem mình cắn nuốt, một chút xương cốt cặn bã cũng không còn!
Lấy năng lực hiện tại của bản thân, đừng nói là chiến thắng, chỉ sợ là ngay cả chạy trốn cũng là cả một vấn đề!
Nhưng nếu như muốn không sử dụng công lực, muốn đem tên phàm nhân ruồi bọ trước mặt mình vứt bọ….
Lấy năng lực hiện tại chính là mơ mộng hão huyền!
Đó là nguyên cớ bi kịch của Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Hơn nữa còn là đại bi kịch!
Từ lúc sinh ra đến nay, tung hoành Cửu U, Huyền Huyền đại lục, hắn chưa bao giờ gặp đại bi kịch như thế này!
Cửu U Thập Tứ Thiếu rõ ràng có cảm giác bản thân như rồng sa nước cạn, hổ lạc đồng bằng, cảm giác đầy thất bại!
Biết đồ ăn đầy bàn, nhưng vị đệ nhất thiên hạ điên không có cảm xúc tí nào để mà ăn, nhìn thấy Quân Mạc Tà, ánh mắt hắn hiển nhiên là đang muốn ăn thịt người!
- Mời mời! Dùng đi, dùng đi! Đừng khách khí mà!
Quân Mạc Tà ân cần chiêu đãi khách, nếu đứng ở góc độ một chủ nhân hiếu khách thì Quân Mạc Tà được đánh giá tuyệt đối xứng với điểm mười, nhưng một câu cuối khiến cho Cửu U Thập Tứ Thiếu muốn lật ngay cái bàn ăn này xuống đất:
- Dù sao cũng không có tiền, tóm lại là ăn quịt! Ôi ôi, không ăn không trả tiền, ăn cũng không trả tiền, vậy thì nhanh miệng thì còn, chậm miệng thì nhịn a….
Cửu U Thập Tứ Thiếu cầm lấy đũa, mới vừa uống một ngụm rượu, tí nữa là phun ra, bất đắc dĩ nhìn lên Quân Mạc Tà nói:
- Bổn công tử ta rất tò mò, ngươi… thật sự ngươi không còn một chút liêm sỉ nào sao?
- Ngươi không nên nói bậy a, làm sao mà vô sỉ? Bổn thiếu gia hảo tâm mời ngươi ăn cơm, ngươi còn vu oan, con người ngươi thật là quá khó để sống chung! Bất quá ngươi đã hỏi tới thì Bổn thiêu gia có thể chỉ điểm ngươi một phần, vô sỉ không thể không có nhưng có làm sao chừng mực là một môn học vấn bác đại tinh thâm, đáng giá để chúng ta đem cả đời theo đuổi, nghiên cứu, chúng ta cần kiên trì không ngừng cố gắng, bền bỉ phấn đấu, nếu chúng ta không làm được những điều trên thì sẽ không bao giờ thấu hiểu được! Đương nhiên, bổn công tử vừa nói chính là đang nói cái chung, bởi vì bổn công tử vô sỉ như thế nào được!
Quân Mạc Tà dâng trào cảm xúc giống như vừa xuất khẩu thành thơ!
- Hài! Không cần nói nữa, ta nhìn thấy ngươi, cũng đã thấy được cảnh giới tri thức tối cao nhất của vô sỉ rồi! Tin tưởng tại môn học trên, ngươi chính là người vang dội cổ kim, vô tiền khoáng hậu…
Cửu U Thập Tứ Thiếu thống khổ thở dài cả một đời, ngẩng cổ uống rượu ùng ục ùng ục với nét mặt thể hiện loại tâm tình "Bi thương đến chết tâm hồn". Tuy rượu, đồ ăn trên bàn toàn là món thượng hạng nhưng hắn hoàn toàn không có tầm tình động đến!
Hắn hoàn toàn không muốn ăn tí nào, cho dù miễn cưỡng đưa vào miệng cũng giống như ăn sáp đèn cầy, không mùi vị gì cả!
Quân Mạc Tà trong lòng lén cười trộm, nhưng thần trí lại chú ý chặt chẽ đến nhất cử nhất động của người đối diện, hơn nữa trong lòng hắn cũng muốn xác định một chuyện!
Hắn hiện tại sớm nhận thức được, người trước mặt chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu không ai địch nổi! Hơn nữa cũng nhìn ra thương thế của Cửu U Thập Tứ Thiếu còn chưa có khỏi hẳn, nếu không, Quân Mạc Tà làm sao dám ở trươc mặt hắn mà càn rỡ? Nếu vẫn còn mấy tầng thực lực, chỉ sợ rằng chỉ cần một chưởng đánh tới, bản thân mình sẽ biến thành bánh thịt! Quân đại thiếu gia tuy rằng không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với vị Cửu U Thập Tứ Thiếu có thực lực kinh người này vẫn phải nể sợ.
Nhưng hiện tại không có phần băn khoăn cố kị kia, Quân Mạc Tà tự nhiên cũng sẽ không tự bại lộ thân phận của mình, một mặt thao thao bất tuyệt, một mặt thật ra là có mục đích khác. Nếu không, với tính cách của Quân Mạc Tà lại vì ham muốn nhất thời mà để lại một cái họa ngầm to lớn đến như vậy sao?
Nhưng qua lần tiếp xúc này, Quân Mạc Tà lại phát hiện. vị Cửu U Thập Tứ Thiếu này có vẻ như không có tàn bạo như trong truyền thuyết!
Trên người Cửu U Thập Tứ Thiếu, thật ra lại không có vẻ làm cao giá, lại càng không cố tỏ ra phong độ!
Kỳ thật Quân Mạc Tà cũng luôn luôn truy cầu một lọai cảnh giới!
Cũng chính là mục đích hắn cố thao thao bất tuyệt đầy vô nghĩa.
Bởi vì hắn đang tìm hiểu!
Trước mắt Cửu U Thập Tứ Thiếu, mỗi cái động tác cùng diễn cảm, đều đại biểu cho thành tựu của bản thân. Mà phần thành tựu này, cũng là một ấn chứng về cảnh giới mà Quân Mạc Tà đang muốn nghiên cứu sâu sắc!
Người, từ nghèo khó phấn đấu từng bước đi lên là một quá trình. Trừ trường hợp khí chất có sẵn, nếu không, bộ dáng sẽ không có. Tuy nhiên, một khi đã thành công, cho dù là loại người trầm ổn, cũng sẽ thay đổi theo thời gian.
Đây là bản chất của nhân tính, không gì đáng trách!
Vì vậy một số người theo đuổi khí độ vô nghĩa, phong độ bên ngoài, sau đó dần tìm thấy loại biểu lộ gọi là "nội hàm"!
Bât kể là bàng quan, đạm bạc, hoặc ngang ngược, kỳ thật đều là một loại biểu tượng giả tạo, cái gọi là khí độ quý tộc thì càng phải như vậy. Có thể theo đuổi cũng có thể từ bỏ nhưng không mất đi chân ngã của bản thân mình!
Chỉ có trong loại cảnh giới này mà nghiên cứu, đạt tới đỉnh thì mới bắt đầu nhận thức rõ ràng rằng mình muốn cái gì, mà cảnh giới này thường chính là tính tình thực của chính mình khi đối mặt với thiên hạ!
Muốn khóc thì khóc, muốn cười liền cười, hoàn toàn không có bất kỳ che dấu, không có chút gì làm ra vẻ giả tạo, đó là người trở lại phương diện nguyên trạng! Cùng võ học huyền công trở lại nguyên trạng hiệu quả như nhau!
Nhưng bản tính trở lại nguyên trạng thật ra chính là cảnh giới siêu nhiên chính thức! Cũng chỉ có loại tự nhiên của Cửu Ưu Thập Tứ Thiếu như trước mắt là loại cảnh giới cao nhất mà nãy giờ đề cập đến! Loại cảnh giới này nếu cùng võ học và huyền công triệt để dung hợp chính là cao thủ chân chính!
Mà dạng nhân vật như thế lại rất thưa thớt! Cả tinh cầu này, mấy ngàn năm qua ngoài hắn ra thì chưa ai làm được!
Vậy, đây mới chính là cảnh giới chân chính! Quân đại thiếu gia tự thấy cảnh giới bản thân mình cũng chưa đạt tới trình độ này
Bàn thân trở lại bản tính nguyên trạng, với sự hiểu biết của Quân thiếu gia, cũng chỉ có hai người, nhiều nhất cũng chỉ có hai người, một cái chính là Cửu U Đệ Nhất Thiếu mà tên còn lại chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu trước mắt!
Quân Mạc Tà muốn xem xem, khi hắn đạt tới cảnh giới này thì suy cho cùng xảy ra tình trạng gì? Có hay không có thể một thân huyền công chân chính dung hợp, tuy hai mà một. Mà với cảnh giới hiện ta của mình rốt cuộc còn cách cảnh giới trên xa không? Đã chạm tay vào rồi hay vẫn còn xa?
Từ khi nghe qua sự tích của Cửu U Thập Tứ Thiếu Quân đại thiếu gia liền mơ hồ một loại cảm ngộ, bởi vì bất kể là ai trong Cửu U chư thiếu, vô luận là ai cơ bản đều được đánh giá giống nhau.
Điên cũng tốt, cuồng cũng được, những người này sống đều là sống với bản tính chân thật nhất của chính bản thân mình!
Bởi vậy, Quân Mạc Tà một ngày nào đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện: Có thể có hay không một pháp môn tu hành độc đáo? Cho nên hắn cũng có phần hiểu ra, Quân Mạc Tà muốn tự cho bản thân mình một cái kết luận!
Đây đúng là một loại cảnh giới!
Loại cảnh giới này gọi là chân ngã
Nếu ngay cả "Chân ngã" cũng không có… Thì còn nói gì đến chuyện tu đạo thành tiên? Còn nói gì đến chuyện Phá Toái Hư Không? Cho nên ở giữa đạo pháp còn có một cái gọi là "Căn nguyên"!
Mà Quân đại thiếu gia chính thức tiếp xúc được Cửu Ưu Chư thiếu, nếu từ bỏ vị tất có cơ hội gặp được Cửu Ưu Nhất Thiếu ở ngoài, cũng chỉ có Cửu U Thập Tứ Thiếu trước mắt!
Cho nên, Quân Mạc Tà hôm nay mới trăm phương ngàn kế khơi mào cảm xúc phản đối của Cửu U Thập Tứ Thiếu, dựa vào biểu hiện khí độ của Cửu U Thập Tứ Thiếu để tìm hiểu "Căn nguyên" của vhính bản thân mình!
Hiện tại, theo Cửu U Thập Tứ Thiếu cảm xúc càng ngày càng có vẻ có chút không thể khống chế, Quân Mạc Tà trong lòng cững kĩnh ngộ được vô cùng nhiều. Thậm chí có thể nói sắp đột phá!
Chân ngã căn nguyên, thì ra là thế!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");