Dị Thế Tà Quân

Chương 430: So với các ngươi ta còn không xứng làm ác ma




Xà Vương được xưng là Độc Vương, xưa nay tâm ngoan thủ lạt, tin rằng nói về xuất thủ độc địa lòng dạ độc ác, đương thời không kém hơn bất kỳ một người nào, nhưng giờ khắc này lại cả người run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ kinh chấn (kinh hãi + chấn động) mãnh liệt! Thế gian lại có hình phạt độc ác như thế, lại có người lãnh huyết tàn khốc như thế!

Lòng dạ của Quan Mạc Tà, chẳng nhẽ lại được đúc bằng sắt hay sao? Lại có thể lạnh lùng, khắc nghiệt như thế, sát thủ máu lạnh, lại vô tình như thế! Đương nhiên, về nghĩa thì nên làm như vậy...

Thậm chí ngay cả bạch y thiếu nữ luôn luôn trước núi Thái Sơn sụp đổ mà sắc mặt không thay đổi (ý nói rất bình tĩnh), thần sắc trong mắt cũng đã thay đổi, trở nên thâm thúy không lường được!

Tên gia hỏa này, còn có một bộ mặt khác hết sức ngoan độc a. Cái gọi là lăng trì tùng xẻo, ngũ mã phân thây, băm thây vạn đoạn, ép thịt thành tương,... những lời hết sức ngoan độc này, tin rằng phần lớn mọi người đều biết, thậm chí cũng đã từng nói qua không chỉ một lần, bởi vì trong lòng rất nhiều người đều có ít nhiều một vài đối tượng cừu hận dạng này, đều hận không thể làm như vậy với họ. Nhưng mà thực sự đến loại tình trạng này, có thể chân chính làm ra loại chuyện này, thật sự là quá ít!

Người dù sao vẫn là người, mức độ chịu đựng áp lực tinh thần cùng sự cừu hận của một người cuối cùng vẫn có một mức độ nhất định.

Thậm chí có thể nói, trong một vạn người, vị tất có một người. Đây có lẽ là một ý nghĩa khác của câu 'biết dễ làm khó'!

Hơn nữa nói là một việc, làm lại là một việc khác. Sau khi thực sự làm như vậy còn có thể giữ nguyên sắc mặt không đổi, đó lại là một chuyện khác nữa. Người có thể đạt đến loại trình độ này, gần như có thể nói là trên đời khó tìm! Cái này liên quan đến sức chịu đựng siêu việt cực hạn của một người.

Nói ra lời ngoan độc, bất kỳ ai cũng có thể, thậm chí có không ít người đều đã từng thống khoái nói ra miệng, mà trong hành động thực tế, người thực sự tiến hành làm loại việc này ngược lại ít hơn nhiều. Nhưng chỉ cần cừu hận tích lũy đến một mức độ nhất định, chỉ cần một lần duy nhất trong nháy mắt bạo phát ra trong lời nói, có lẽ cũng có thể làm ra những hành động cực độ đẫm máu giống như lời nói trên.

Nhưng mà Quân Mạc Tà lúc này hoàn toàn không có chút rối loạn. Hoàn thành xong từng bước, hắn thậm chí còn có thể mặt không đổi sắc mà nói nói cười cười, vân đạm phong khinh, có thể nói thật sự là hiếm có. Thử nghĩ tiếp, bình thường đại bộ phận người chúng ta thấy cảnh giết gà giết heo còn phải chau mày, đôi lông mày giật giật liên hồi, càng không cần nói đó rõ ràng là một người sống sờ sờ, các bộ phận trọng yếu trên người lại từng cái từng cái bị cắt xuống, chưa nói đến làm, chỉ tưởng tượng một chút thôi cũng đã chịu không nổi rồi...

Vị cường giả Thần Huyền tứ phẩm Tiêu Bố Vũ cũng đồng dạng không chịu nổi. Ánh mắt của lão ngây ngốc nhìn một đống thịt nhão đang thoi thóp thở nằm trên mặt đất, giống như bị thiên lôi oanh đỉnh mà ngây dại, hoàn toàn trở nên đờ đẫn...

Lão không thể nghĩ đến, Quân Mạc Tà sẽ làm như thế, dám làm như thế, đuổi tận giết tuyệt như thế, hoàn toàn không để lại bất kỳ đường sống nào.

Cũng không chỉ có lão...

Trong phút chốc, hơn mười vị cao thủ nhanh chóng vây lại chỗ này, tất cả cũng chính là tướng lĩnh trong quân đã nhìn quen những trường hợp đẫm máu. Tất cả đều không tự chủ được mà ngừng thở, trong lúc nhất thời thậm chí ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy...

Ngân Thành tiểu công chúa Hàn Yên Mộng vốn có tố chất tâm lý yếu ớt, trong họng chỉ kịp "a" một tiếng, hai mắt liền nhắm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh trong lòng Mộ Tuyết Đồng! Bất quá trong lúc này, có thể ngất đi cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

Không nhìn đống thịt nhão đang nằm trên mặt đất chỉ còn có thể nhúc nhích không ngừng, Tiêu Hàn sắp chết nằm bên cạnh cũng vạn phần khát vọng muốn ngất đi, thậm chí trực tiếp tử vong. Thật sự là rất thống khổ. Có thể chấm dứt sự đau đớn khôn cùng này, lúc này đối với hắn mà nói, tử vong cũng đã là một loại xa xỉ lớn lao chứ đừng nói là hôn mê...

Vẻ mặt năm vị trưởng lão khác của Phong Tuyết Ngân thành trở nên đỏ bừng, nhưng thủy chung vẫn bị cỗ lực lượng mạnh mẽ nọ trói chặt, nửa bước cũng không di động được, chỉ có thể cắn nát hàm răng, hốc mắt trừng lên như muốn vỡ toác ra.

Bọn họ cũng đã xác định, cỗ lực lượng mạnh mẽ to lớn này tất nhiên là đến từ tuyệt thế cường giả, thậm chí chính là vị thần bí cường giả đứng đằng sau lưng Quân gia. Có lẽ không thể xuất thủ nói không chừng là chuyện tốt. Nếu như năm người bọn mình mạnh mẽ ra tay can dự, chọc giận thần bí cường giả kia, cứ lấy lực cản cường đại không tên này mà nói, phỏng chừng xử lý nhóm người mình, cũng chỉ là chuyện phất tay mấy cái mà thôi...

Tuy bọn họ đoán không trúng nhưng cũng không khác sự thật nhiều lắm. Trở lực cường đại tác dụng lên bọn họ xác thực là đến từ một vị tuyệt thế cường giả, nhưng cũng không phải là vị thần bí cường giả kia của Quân gia, xuất thủ chính là vị bạch y thiếu nữ khiến cho toàn bộ đều chó ngáp phải ruồi...

- Ha ha ha...

Ngay trong một mảnh tĩnh lặng giống như sự chết chóc, một tiếng cười trong trẻo ôn hòa đột ngột vang lên. Mọi người theo tiếng cười nhìn lại, người phát ra tiếng cười, sắc mặt ôn hòa thản nhiên dị thường, hơn nữa lộ ra vẻ mặt tươi cười hoà nhã dễ gần, thân mình như ngọc thụ lâm phong, ngạo nghễ kiên cường, đúng là Quân Mạc Tà!

Người phát ra tiếng cười ôn hòa kia, không ngờ lại là Quân Mạc Tà!

Đến giờ phút này, hắn lại còn cười được. Sau khi vừa mới tự tay làm ra một màn thảm kịch cực kỳ bi thảm như vậy, lại còn có thể cười đến mức dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra như thế!

Quân Mạc Tà hứng thú nhìn Tiêu Bố Vũ:

- Thật là dễ chịu a. Tiêu nhị gia, ngươi biết không? Sau khi đem trường kiếm trong tay mình, chậm rãi cắt lên trên da thịt của người mà mình hận nhất, loại cảm giác này thật sự là quá mỹ diệu, quả thực là khó có thể hình dung. Không, hai chữ "mỹ diệu" căn bản chỉ có thể hình dung được một phần vạn của loại khoái ý này. Nhất là, người này họ Tiêu, gọi là Tiêu Hàn. Mà ta, lại là họ Quân.

Thân hình vốn bất động như núi của Tiêu Bố Vũ chợt loạng choạng khác thường, hai mắt gắt gao nhìn Quân Mạc Tà, trong họng phát ra những tiếng gầm gừ kì quái khó nghe, nhưng ngay cả một câu cũng nói không ra.

- Ngươi không cần phải nói. Ta hết sức rõ ràng cảm giác của ngươi. Ta rất hiểu, thậm chí rất đồng tình, đồng tình tự đáy lòng.

Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, nói:

- Dù sao cũng là cốt nhục thân nhất a, dù sao cũng là huyết mạch thân tình a. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vốn là thảm kịch nhân gian, nhất là... Ặc ặc, không tốt nha, ta làm sao lại đem sự thật nói ra rồi, thật sự xin lỗi a. Ta nói nhầm rồi, lần sau ta nhất định sẽ chú ý...

Quân Mạc Tà vừa nói vừa chuyển sang chuyện khác:

- Ân, không đúng, ta thực sự phát hiện ta nói sai chỗ nào rồi. Ngươi nhìn ta đi, vừa rồi thật sự là nói quá nhanh, quá kích động. Chính mình nói sai cũng không có chú ý, xin ngài ngàn vạn lần đừng trách móc nha. Khụ khụ, trên thực tế, ngươi hẳn là cảm kích ta mới đúng. Tuy rằng Tiêu Hàn hoàn toàn bị phế đi, nhưng ta cuối cùng vẫn trả lại cho hắn một cái mạng. Vì thế nên câu "Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" thật ra không đúng a, ngươi nói có phải đạo lý này hay không?

Quân Mạc Tà xoa xoa tay, bộ dáng hơi có chút ngượng ngùng nói:

- Hơn nữa, cũng không tính là phế đi toàn bộ a. Xương sống của hắn, ta còn chưa làm gãy đâu. Ta là người có tấm lòng mềm yếu a, nhất thời nhân từ nương tay chưa có xuống tay. Lão nhân gia ngài nếu vì lý do này mà chê ta làm không đến nơi đến chốn, vậy ta lập tức bổ sung, được chứ? Cam đoan khiến ngài vừa lòng! Ta lại hướng về ngài tỏ ý hết sức xin lỗi một lần nữa!

- Ngươi... ngươi... ngươi là ác ma...

Đôi môi Tiêu Bố Vũ run run, bi phẫn không gì sánh nổi...

Quân Mạc Tà không cho là đúng, lắc đầu:

- Ác ma. Đối với hai chữ này, ta thật sự vô cùng không thích. Nói thật, ngài thực sự quá đề cao ta, ta làm sao xứng đôi với hai chữ này. Ngài có lẽ nên suy nghĩ rồi thay đổi bằng từ khác đi. Bởi vì so sánh với cả nhà họ Tiêu các ngươi, ta dù thế tính toán như thế nào cũng không hơn được ác ma đâu...

Hắn nâng trường kiếm lên, khiến mũi kiếm hướng xuống thẳng tắp. Trên mặt kiếm, máu tươi của Tiêu Hàn rất nhanh dọc theo mũi kiếm chảy xuống. Chỉ trong thời gian chớp mắt, thân kiếm đã lại lần nữa khôi phục sự trong trẻo.

- Cái gì gọi là thần binh, ta hôm nay mới biết được. Ha ha, giết trăm vạn người, thân kiếm vẫn chưa nhuốm máu. Trước kia ta chỉ cho rằng đây là một câu chém gió, bây giờ mới biết được, kiếm như vậy, lại thực sự có thật. Hảo kiếm a hảo kiếm! Thật sự là hảo kiếm!

Quân Mạc Tà cảm thán một câu. Những lời này làm cho thân mình mọi người đều chấn động một chú...t

Giết trăm vạn người, thân kiếm chưa nhuốm máu...

- Tiêu nhị gia, ta biết ngươi cố ý làm ra bộ dạng lung lay sắp đổ, nhưng thật ra là đang tính toán súc lực, muốn một lần hành động liền đánh chết ta. Hôm nay, ngươi đã hạ quyết tâm không thể không giết ta, hoàn toàn không để ý tới bất kỳ hậu quả gì, có phải như thế không?

Quân Mạc Tà tươi cười chân thành nói:

- Đương nhiên, ngươi mới vừa bị thương, tinh thần cũng bị trùng kích, khẳng định là còn cần một chút thời gian chuẩn bị phải không? Vậy trong đoạn thời gian này, ta hỏi ngài một câu nhé. Tiêu nhị gia, ngài biết Hoàng Hoa đường chứ?

Hoàng Hoa đường! Ánh mắt Quân Vô Ý bên cạnh đột nhiên bắn ra tinh quang sắc bén loá mắt.

Quân tam gia vĩnh viễn cũng sẽ không quên, ngày đó khi hắn cùng Quân Mạc Tà xông vào Hoàng Hoa đường, nhìn thấy gì cảnh tượng thê thảm như thế nào! Cái loại thảm kịch nhân gian này, khiến cho Quân Vô Ý mỗi lần nghĩ tới đều phẫn nộ đến cả người phát run!

Tiêu Bố Vũ nhìn Quân Mạc Tà đầy oán độc, cố gắng hết sức tập trung toàn bộ lực lượng bản thân, cũng không hề nói một câu nào.

- Thiên Hương thành Hoàng Hoa đường, chính là bị một tay ta giết hết. Có phải hết sức bất ngờ hay không?

Ánh mắt Quân Mạc Tà bắn ra thần quang khiếp người, sự cười đùa hay tức giận mắng chửi lúc trước đột nhiên biến mất, thay vào đó lời nói trở nên ngoan độc khốc lệ, trong giọng nói bắn ra sát khí ngất trời:

- Thực ra tất cả việc này đều là ngoài ý muốn. Khi đó ta ra tay hủy diệt Hoàng Hoa đường, ước nguyện ban đầu của ta rất đơn giản, nguyên bản chỉ cho nơi đó bất quá là một tổ chức vơ vét của cải tàn ác vô nhân đạo mà thôi. Nhưng sau khi ta biết được một nơi chuyên đào tạo kỹ nữ của Thiên Hương thành, ta mới phát hiện ra ta sai lầm rồi, cực kỳ sai lầm. Bởi vì, ngay cả những tên buôn người cực kỳ độc ác chuyên đi bức ép con gái nhà lành phải làm kĩ nữ như chúng, cũng không làm ra sự tình bỉ ổi thấp hèn bi thảm nhất trần gian giống như Hoàng Hoa đường kia! Đối với một sô thiếu nam thiếu nữ có tư chất hoặc diện mạo không tốt, cũng chỉ lưu đày hoặc là bán đi, hoặc là đương thiêm đầu, hoặc là đầu tư vào bồi dưỡng ra một gã sai văt, hoặc là một gã đầu bếp,...

- Bất kể nói như thế nào, cho dù là một lũ buôn người cũng rất ít khi làm chuyện mất hết nhân tính như vậy. Đem người chặt đứt chân tay, đập gãy thắt lưng rồi bỏ vào trong bình nuôi dưỡng, nuôi dưỡng đến mức hoàn toàn dị dạng. Loại chuyện này, chỉ có người táng tận lương tâm, điên cuồng phát bệnh, hoàn toàn mất hết nhân tính giống như Hoàng Hoa đường mới có thể làm như vậy. Trước đây, không ngờ là hoàn toàn không có tiền lệ!

- Cho nên ta liền cảm thấy rất kì quái. Đó là lí do mà ta từ lúc đó bắt đầu tự hỏi mình một việc…

- Ta suy nghĩ, đó là thâm cừu đại hận đến mức nào, mới có thể khiến cho chủ nhân của Hoàng Hoa đường hạ độc thủ độc ác như vậy trên người những đứa bé này? Những đứa bé này, hiển nhiên là không hề chọc tới bọn hắn. Như vậy, cũng chỉ còn lại một điểm, chủ nhân của Hoàng Hoa đường này, rốt cuộc cùng cha mẹ những đứa bé này có cừu hận tới mức nào, mới có thể thúc đẩy bọn hắn xuống tay nặng như vậy đối với những đứa bé này?

- Có buổi tối một hôm, gia gia của ta cùng Tam thúc ta nói chuyện về những đồng đội ngày xưa, trong lúc vô ý than thở một câu: "Những bộ hạ cũ năm đó, tại sao bây giờ đều không thấy bóng dáng nhỉ? Cho dù là tâm tàn ý lạnh, cũng có thể đến thăm lão nhân gia ta chứ? Chỉ cần để cho lão phu biết bọn hắn bây giờ còn sống, lão phu cũng rất cao hứng rồi..."

Quân Mạc Tà nói tới đây, thân mình Quân Vô Ý bắt đầu run rẩy. Hắn nhớ rất rõ ràng, khi phụ thân Quân Chiến Thiên cùng mình nói những lời này, đầy cam giác buồn bã cùng mất mát, còn có hoài niệm. Từ trong lời nói của Quân Mạc Tà, hắn cũng ẩn ẩn ước ước nghe ra gì đó, cho nên ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên đỏ bừng...

d

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.