Giữa không trung chợt có một mảnh mây đen chụp xuống, một đầu cực đại Ưng Vương triển khai cánh lượn trên không, đến đỉnh đầu mọi người, đột nhiên thân hình cấp tốc lui biến thành một nam tử mặc thiết sắc quần áo lãnh khốc, một cái mũi ưng thật to tồn tại trên mặt, có chút nanh ác. Mới hạ xuống, chắp tay hướng về Quân Mạc Tà cung kính hành lễ.
- Vị này chính là thập đệ, Ưng Vương, Ưng Toái Không.
Lần này do Hạc Trùng Tiêu giới thiệu. Xem ra bên trong Thiên Phạt sâm lâm, phi hành huyền thú do Hạc Trùng Tiêu quản, tẩu thú thì do Hùng Khai Sơn, hệ thống phân biệt rõ ràng.
Xa xa lại có một Hầu Tử so với với các hầu tử khác to lớn hơn, một đường như tia chớp chạy như bay mà đến. Thở hổn hển hướng về Quân Mạc Tà hành lễ.
- Đây là Lão Thất, Hầu Vương, tên của hắn gọi là Hầu thất.
Hùng Khai Sơn trong mắt có chút hao tổn tinh thần nói:
- Bát muội Xà Vương tiền bối cũng đã gặp, bất quá nàng cùng lão Đại đi làm việc, còn đệ đệ nhỏ nhất thì đang bế quan để hóa hình, đã ba năm chưa từng xuất hiện
- Thì ra là thế, muốn cùng Thiên Phạt thú hoàng Mai tôn giả gặp mặt một lát mà không gặp được thật cực kỳ tiếc nuối, bổn tọa đặc biệt tới đây, vẫn là không có duyên gặp mặt. Đáng tiếc! Còn có tiểu nha đầu xà vương kia, dám làm dám chịu, bổn tọa cực kỳ thưởng thức!
Quân Mạc Tà nói xong, ha ha cười, lấy tay che đậy chén rượu, chúng vương đều cho là hắn muốn uống rượu, nhưng đợi nửa ngày lại không thấy hắn bưng chén rượu lên, không khỏi một trận buồn bực, đã thấy chén rượu trên không đột nhiên hiện lên một trận rượu khí, hương thơm nồng nàn xông vào mũi, đúng là hương vị của Hầu nhi tửu, sau đó rượu lại ở giữa không trung lượn vòng một cái, giống như trường kình hấp thủy mất hút sau khăn che mặt của Quân Mạc Tà.
Quân Mạc Tà chép chép miệng, nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới nói:
- Hảo tửu! Không hổ là Hầu nhi tửu! Quả nhiên danh bất hư truyền!
Các vị thú vương một trận ngạc nhiên, quả nhiên là cao nhân a, phương thức uống rượu cũng không giống người thường.
Nhóm thú vương còn đang tính mượn cơ hội uống rượu này để nhìn xem vị tuyệt thế cao nhân rốt cuộc trông như thế nào, nhưng Quân Mạc Tà lại làm ra như vậy khiến tính toán của toàn bộ mọi người thất bại, một đám, không khỏi đều thở dài một tiếng, có điểm mất mát.
Quân Mạc Tà đột nhiên lời nói xoay chuyển hỏi:
- Đúng rồi, lão Hùng, ngươi giới thiệu khiến ta có chút hồ đồ. Ta biết Thiên Phạt sâm lâm xưa nay đều là lấy thực lực bài danh mà xếp số, mãi mãi là như thế, đều không phải là bí mật gì; nhưng lão cửu Hổ Vương cùng lão thập Ưng Vương cũng đã có thể hóa thân hình người, ngược lại là sắp xếp ở phía trước lão lục Sư Tử Vương cùng lão thất Hầu Vương ngược lại vẫn là hình thái bản thể là sao?
Vừa nói như thế, giữa sân không khí tức thì một trận chìm nén xuống, Sư Tử Vương Thạch Bất Sầu cùng Hầu Vương trong mắt đều bắn ra vẻ thương cảm di thường!
- Tiên sinh nhắc, ta tự nhiên cũng không giấu, vốn việc này cũng không phải bí sự gì, sáu mươi năm trước, Sư Tử Vương cùng Hầu Vương tĩnh cực tư động (yên tĩnh tới đỉnh điểm thì bắt đầu sẽ động, ý nói cuộc sống tĩnh lặng quá lâu, muốn thay đổi một chút), liền muốn ly khai Thiên Phạt đi ra bên ngoài một phen.
Hạc Trùng Tiêu ngữ điệu thâm trầm, nói:
- Nhưng sau khi ra ngoài, bởi vì không có kinh nghiệm giang hồ, vô ý bại lộ gốc tích của mình, năm đó Bát Đại Chí Tôn bên trong có bốn vị Chí Tôn đồng thời ra tay, liên thủ giáp công, một phen khổ chiến, lão lục lão thất rốt cục không địch lại, vả lại vừa chiến lại vừa trốn, trải qua hiểm tử nhưng vẫn còn sống, cơ hồ muốn bỏ tánh mạng trong tay Chí Tôn. Cuối cùng may mắn bỏ chạy về Thiên Phạt, nhưng đều không thể tránh bị trọng thương, chính là trong chiến đấu để lại cho hai người họ một vết thương nghiêm trọng không thể chữa trị, hai người tánh mạng tuy rằng được bảo vệ, giai vị lại không thể vãn hồi, thối lui về cửu cấp, hoàn toàn đánh mất năng lực biến thành nhân hình, cho đến ngày nay, vẫn khó khăn để khôi phục.
Hạc Trùng Tiêu bi phẫn nói:
- Lúc ấy ra tay bên trong Tứ Đại Chí Tôn còn có Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong hai tên khốn kiếp kia! Lão đại nổi giận, một mình giết vào Độn Thế Tiên Cung tìm công đạo, Độn Thế Tiên Cung cao thủ nhiều như mây, đại tỷ lực không bằng người, cuối cùng tay không quay về... haizzz!
Sư Tử Vương cùng Hầu Vương ảm đạm cúi đầu xuống. Thực lực bị hao tổn, tu vi rút lui nghiêm trọng; ở Thiên Phạt sâm lâm vốn cường giả vi tôn, thật sự là ăn bữa nay lo bữa mai. Nếu là trong tộc đàn có xuất hiện cửu cấp huyền thú thành công tiến giai có thể hóa hình người, vị trí tộc vương, hai vị vương giả liền phải chắp hai tay dâng lên.
Trải qua sáu mươi năm tích lũy lắng đọng lại, vượn đàn cùng sư đàn đều tự quật khởi vài vị cửu cấp đỉnh huyền thú, khoảng cách hóa hình cũng bất quá còn là một bước mà thôi, đã uy hiếp nghiêm trọng địa vị lãng đạo của hai vương, xong thực lực vẫn kém hơn so với bọn hắn, cũng không thể nề hà, quy củ chính là quy củ, duy có thực lực mạnh mẽ mới là hết thảy.
Hai Vương thậm chí sớm đã phát giác, chính mình chỉ huy con dân bổn tộc đàn đã bắt đầu xuất hiện không khí không hòa hợp, không còn giống như trước, chỉ cần nói là làm ngay, kỷ luật nghiêm minh, tuyệt đối quyền uy, tuyệt đối cường thế! Nếu không phải thú Vương huynh đệ ngoài sáng trong tối âm thầm trợ giúp viện thủ, chỉ sợ sớm đã khó lường rồi…
Nhưng, thú đàn tân lão luân phiên, cường giả xuất hiện, kẻ yếu bị đào thải vốn là thiên cổ chí lý, một khi có vương giả mới thành công hóa hình người xuất hiện, coi như mình cùng các huynh đệ cảm tình sâu dày mấy thì cũng phải tuân thủ quy luật cơ bản của Thiên Phạt sâm lâm "vật cạnh thiên trạch" (vật đua trời lựa)! Đám người Hùng Khai Sơn khi đó tuyệt đối không thể nhúng tay vào tranh phong Vương giả trong tộc!
Lúc đó cũng chính là con đường cuối cùngcủa vương giả!
- Bị thương? Ha ha, rốt cuộc là thương tổn gì mà sắc bén, hậu quả còn nghiêm trọng như thế? Cho ta xem xem, biết đâu ta có thể giải quyết được không chừng!
Quân Mạc Tà vừa nói một câu, lục vương đang ngồi thân thể chấn động, ánh mắt lộ ra thần sắc mừng như điên!
Người trước mặt là ai?
Người này chân chân chính chính là một cao nhân có tạo hóa cái thế thần công a!
Tin tưởng rằng không có sự tình nào làm khó được hắn! Tuy hắn kông nói trắng ra là trợ giúp, nhưng…
Tuyệt thế cao nhân phẩy tay một cái có thể giúp hai đại thú vương thuận lợi tiến giai, thì giải quyết một vết thương nhỏ kéo dài suốt năm này đến năm khác thì có tính là gì?!
Sư Tử Vương cùng Hầu Vương đều là thân hình kích động có chút run rẩy lên.
Đã lâu rồi hi vọng lại xuất hiện ngay tại trước mắt!
Quân Mạc Tà chậm rãi chìa một bàn tay, nhẹ nhàng đặt vào bả vai của Sư Tử Vương, một luồng thiên địa nguyên khí thanh lương tinh thuần xuyên vào, chỉ một thoáng Sư Tử Vương chỉ cảm thấy cả người thoải mái. Sợi nguyên khí tinh thần dị thường kia ở trong cơ thể Sư Tử Vương tuần hoàn một vòng lại một vòng, một hồi lâu sau, Quân Mạc Tà buông tay, lại đặt tay lên bả vai Hầu Vương.
Chúng vương đều thần tình không yên mà nhìn hắn, không dám lên tiếng, chỉ e quấy rầy đến vị đại cao nhân này.
Bởi vì Quân Mạc Tà mang theo khăn che mặt, bọn hắn nhìn không ra vị thần bí cao nhân này sắc mặt như thế nào, chỉ có thể hết sức nhìn bên trong ánh mắt của hắn mà đoán, nhưng ánh mắt Quân Mạc Tà lộ vẻ dịu dàng bình thản, nhìn không ra biểu tình gì.
Lại qua một hồi công phu, Quân Mạc Tà rốt cục cũng đình chỉ động tác của mình, chậm rãi thở phào một cái. Nhưng một hơi thở này nghe vào lỗ tai lục vương lại như là một tiếng thở dài mất đi khí lực, nhất thời trái tim lục vương đồng thời bang bang khẩn trương nhảy lên.
- Thạch lục Hầu thất hai vị thú vương thương thế thật là không nhẹ, kinh mạch bị thương nặng, bộ phận vỡ vụn, nguyên khí vận chuyển ở đan điền thì bế tắc, hơn nữa, còn có một cỗ độc lực ác độc kinh niên tiềm phục tại trong kinh mạch, khó có thể giải quyết, đây cũng là một loại khí âm độc, không ngừng phá hoại cơ thể các ngươi. Mặc dù không nhiều, nhưng đủ để cho tu vi của các ngươi trì trệ không tiến, thậm chí càng có thể khiến tu vi của các ngươi trượt xuống một bước, ta tin tưởng loại dấu hiệu này đã xuất hiện.
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, nói:
- Loại âm độc huyền công này là của ai trong Tứ Đại Chí Tôn?
Thạch Vương cùng Hầu Vương hai vương đồng thời ngẩn ra, hai vương nhìn nhau, không hẹn mà cùng từ ánh mắt đối phương thấy được đáp án.
Sư Tử Vương dùng móng vuốt chấm rượu ở trên bàn chậm rãi viết vài chữ. Bọn hắn lúc sau mất đi năng lực hóa hình, tự nhiên cũng mất đi khả năng nói chuyện như người bình thường. Nhưng, viết chữ vẫn có thể làm được.
- Âm phong Chí Tôn, Âm Hoàng Tuyền!
- Nguyên lai đúng là Hoàng Tuyền âm phong huyền công, khó trách âm độc như thế!
Đám người Hạc Trùng Tiêu đồng thời kêu lên.
- Tiền bối, ngài nếu có thể tra được bệnh như vậy, có hi vọng có thể trị cho bọn hắn không?
Hùng Khai Sơn khẩn trương hỏi. Sư Tử Vương cùng Hầu Vương đều thuộc về tẩu thú, ở thế giới huyền thú, chính là thuộc lực lượng chủ yếu của thế lực Hùng Khai Sơn. Còn nữa, cùng bọn chúng hợp tác lâu như vậy, sớm quen thuộc, nếu là tùy tiện xuất hiện hai vị vương giả mới, khó bảo toàn Hùng Khai Sơn cũng muốn đi theo đại phí chu chương (tốn công tốn sức), không biết bao lâu thời gian mới có thể đạt tới khả năng phối hợp khắng khít như bây giờ.
- Hoàng Tuyền âm phong âm độc sắc bén, lại tích tụ sáu mươi năm tổn thương…
Quân Mạc Tà bày ra vẻ hữu tình vô ý lắc lắc đầu. Thất Thạch lục Hầu hai đại thú vương thấy Quân Mạc Tà, cao nhân bực này cũng thúc thủ vô sách, không khỏi một trận nản lòng, mất hết can đảm!
Hùng Khai Sơn cũng là sắc mặt đại biến:
- Chẳng lẽ ngay cả thử một lần cơ hội đều không có sao!
Quân Mạc Tà lẳng lặng nhìn ánh mắt cấp bách của Hùng Khai Sơn, trong lòng vừa động, hít một hơi thật dài, trong mắt lộ ra vẻ ấm áp, nói:
- Việc này vô luận là ai đúng ai sai, thủy chung đã là ân oán trước kia, bổn tọa vốn không muốn nhúng tay! Thôi thôi, xem như là gặp mặt cũng là có duyên, lại nể mặt thể diện của lão Hùng ngươi, ta sẽ giúp bọn hắn! Vết thương này tuy khó giải quyết, nhưng phải xem người chữa trị là ai, Hoàng Tuyền âm phong ác độc, nhưng cũng chưa đủ để vào mắt của bổn tọa!
Một câu này đã cấp cho Hùng Khai sơn mặt mũi vô cùng to lớn!
Vừa nghe thấy những lời này, Hùng Khai Sơn nhất thời kích động lên! Khuôn mặt đen sẫm tràn đầy kinh hỉ, quang vinh, còn có cả kiêu ngạo. Hắn cười toe toét miệng rộng, quả thực cũng không biết nói cái gì cho phải: "Nhìn xem, đây là nể mặt lão Hùng ta a, danh phong phải có trình độ nào mới được a!"
Oa cạc cạc, ô ô, làm cho ta kích động quá…
Sư Tử Vương cùng Hầu Vương toàn thân lại đột nhiên run run lên. Cái tin tức này đối hai người bọn họ mà nói, hiệu quả tuyệt không thua gì sấm sét giữa trời quang! Cơ hồ trong thời gian ngắn, trái tim cũng muốn ngừng đập…
Nhất huyền Địa Ngục, một khắc Thiên đường!
Trước một khắc trước không còn hi vọng, ngay sau đó lại thình lình xảy ra kinh hỉ lớn!
Nguyên bản điều này khiến cho Sư Tử Vương cùng Hầu Vương đã hoàn toàn tuyệt vọng cảm thấy trái tim có chút gánh vác không nổi, dù sao, ngay cả lão Đại cũng thúc thủ vô sách a, vừa rồi cao nhân lại phủ định thêm lần nữa…
Nói thật ra, chữa kinh mạch bị thương đối Quân Mạc Tà mà nói lại thật sự giống như là ăn một bữa ăn sáng!
Thật giống như tổn thương ở chân của Quân Vô Ý lúc trước, tình huống cho dù là Thần Huyền Chí Tôn tận tâm trị liệu, cùng toàn bộ trang bị dược vật toàn bộ đầy đủ, cũng cần lấy tổn thất đại bộ phận huyền công tu vi là điều kiện tiên quyết, hơn nữa còn tổn thất đến phần huyền công không thể khôi phục, tuyệt đối là loại lợi người hại mình!
Như thế Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu tiến giai, tin tưởng cho dù là tam đại Thánh Địa đứng đầu liên thủ tương trợ cũng không thể xảy ra; nhưng mà "không thể khôi phục " ở trong tay Quân đại thiếu gia hiện tại quả là không coi ra cái gì!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm