Dịch Giả
Mười đại đệ tử của Lệ Vô Bi đứng bên ngoài, bọn họ chỉ chờ Phong Tuyết ngân thành cùng Thạch Trường Tiếu Ưng Bác Không bọn người động thủ, mấy người lập tức sẽ động, tranh đoạt huyền đan, sau đó chạy thật xa.
Bọn họ không có thực lực tranh phong với Chí Tôn Thần Huyền thế nhưng bằng vào thực lực tự thân chỉ cần có một tia khe hở, cũng đủ để bọn họ đắc thủ, một khi đắc thủ huyền đan, tin tức sẽ truyền xa ngàn dặm a!
Mà Phong Tuyết ngân thành ba vị trưởng lão cũng có chủy ý như vậy, đều muốn ngồi đợi Ưng Bác Không cùng Thạch Trường Tiếu động thủ. Chỉ cần hai tên oan gia này động thủ, như vậy trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có thời gian để tâm đến bọn họ nữa. Đến lúc đó có uy hiếp cũng chỉ có một Phí Mộng Thần mà thôi, với lực lượng của ba người, phần thắng tự nhiên là khá cao.
Quốc sư Vũ Đường đế quốc đại nhân Phí Mộng Thần hai tay thả vào tay áo, khép hờ hai mắt, bộ dạng trông rất thong dong, phảng phất như hết thảy mọi chuyện nơi đầy đều không có quan hệ với hắn vậy, thế nhưng trong lòng hắn đang tính, cứ đứng nghỉ ngơi dưỡng sức, lát nữa chỉ cần một kích sẽ đắc thủ thôi.
Thạch Trường Tiếu lại hãm vào tình thế rất khó khăn, luận thực lực hắn có thể nói là khả quan nhất trong đám người này, hắn cũng có tới bảy vị cao thủ trợ chiến. Nhưng hắn cũng rất hiểu, chính bởi vì thực lực của bản thân mạnh mẽ nhất cũng chính là đích ngắm của mọi người, nếu như mình không ra tay trước, cục diện vi diệu này cứ duy trì như vậy sợ rằng không ổn, nhưng nếu mình ra tay tất sẽ diến ra một hồi ác chiến, hỗn chiến!
Nhưng có Ưng Bác Không tại đây, nếu như hỗn chiến mặc dù nắm chắc tất thắng thế nhưng cũng không nắm chắc có thể cướp được huyền đan! Nếu không đoạt được huyền đan, vậy bản thân mình tới đây làm gì? Cũng không phải đến du lịch a!
Nhất là phần đông cao thủ nơi đây một khi hỗn chiến bản thân mình không sao thế nhưng đám thủ hạ của mình thì thế nào? Thực lực của bọn họ cũng không phải quá cao, đều dựa vào bản thân mình cả, mà cao thủ ở đây lại rất nhiều, chỉ cần động một cái là có thể nguy đến tính mạng ngay! Nếu như bọn họ chết đi, cho dù có đoạt được huyền đan cũng không đáng giá!
Còn như Ưng Bác Không hoàn toàn không có nhiều cố kỵ như vậy, hắn tới đây căn bản không phải là vì huyền đan, chỉ là một người độc lai độc vãng, không có chuyện gì rằng buộc, hắn chính là một kẻ cuồng chiến tranh. Chỉ cần thấy đối thủ trước mặt là hắn lại ngứa ngáy tay chân muốn chạy tới động thủ!
Thạch Trường Tiếu càng nghĩ lại càng đau đầu, trong lòng đang phân vân không biết có nên cướp lây huyền đan nữa hay là không đây!
Một vị Chí Tôn Thần Huyền khác là Ưng Bác Không thực sự lúc này cũng miên man suy nghĩ, những người trước mắt này tụ tập ở đây mục đích cũng không phải vì so tài với mình. Nếu có một người xuất thủ, có lẽ trong nhát mắt tên hắc y kia sẽ chạy tới cướp huyền đan, đến lúc đó thì mệt rồi, thời gian truy đuổi kéo dài, Thạch Trường Tiếu tất nhiên sẽ có cơ hội đoạt huyền đan, như vậy dự định ban đầu của mình chẳng phải thất bại sao?
Trong chốc lát, đám người ở đây đều như cá mập chờ mồi, đám cao thủ không ai chịu gật đầu động thủ trước.
Một thanh âm khàn khàn lạnh như băng vang lên: "Các ngươi một đám chỉ có thể làm vật trang trí mà thôi, tất cả chỉ như một đám cọc gỗ thôi sao? Muốn đánh thì cũng nhanh tỉnh lại mà đánh đi, mưa to như vậy, lão tử sắp cảm mạo mất, quả thực so với nữ nhân còn ẻo lả hơn, mau sắn quần áo rồi lao lên động thủ đi."
Tất cả mọi người nhất tề giận dữ, ai có thể to gan lớn mật như vậy, những lời này mà cũng dám nói ra, tên này định đắc tội với hết thảy mọi người ở đây chắc, thật sự rất có cá tính a!
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt tập trung vào chỗ phát ra thanh âm, tìm tòi xem xét, càng kinh ngạc hơn chính là nguyên lai tên tối trung hắc y nhân đột nhiên kích động dị thường chửi ầm lên, hoa chân múa tay, ngón tay chỉ lên một đám bát đại chí tôn, Chí Tôn Thần Huyền, mắng chửi không ngớt.
Thật sự rất có phong cách!
Đây là loại người gì a, rõ ràng huyền đan trên tay rất khó giữ, thế mà dám chủ động trêu chọc người ta, phải nói lá gan hắn lớn bằng trời mới đúng, hay là ngâm mưa lâu quá cho nên bây giờ phát điên rồi!
"Câm miệng!" Năm sáu người đồng thời mở miệng gầm lên.
"Đồ hỗn trướng! Ở đây nào có chuyện cho đám tiểu bối các ngươi xen vào?" Ưng Bác Không tính tình rất nóng nảy, thân hình lóe lên, giống như quỷ mị xuất hiện trước mắt hắc y nhân bịt mặt, một chưởng hung hăng vỗ lên mặt hắn, một mặt nói: "Cái miệng lưỡi bén nhọn của tên gia hỏa này! Thật sự là không biết trời cao đất rộng là gì!"
Phong Tuyết ngân thành ba trưởng lão khẩn trương mở to hai mắt nhìn.
Chiến trạnh... Chắc chắn là do một cái tát của Ưng Bác Không này mà khơi mào a!
Người khác có lẽ không biết, thế nhưng ba vị trưởng lão há có thể không biết? Hắc y nhân trước mắt kia cũng không phải là nhân vật đơn giản, cho dù Ưng Bác Không chính là một trong tám vị đại tôn, muốn dễ dàng bắt được hắc y nhân bịt mặt kia chỉ sợ cũng chưa hẳn là một chuyện dễ dàng, thậm chí nếu quá chủ quan, nói không chừng còn có thể làm hại bản thân cũng không biết chừng!
Người áo đen này rất có khả năng là một vị thần huyền, hơn nữa là cấp độ còn cao hơn cả thần huyền cao thủ!
Nghĩ tới việc hắn vừa rồi tùy ý biến hóa màu sắc Huyền khí, trong lòng ba vị trưởng lão vẫn còn sót lại một tia rung động! Luyện đến cảm giới nhẹ nhàng có thể biến hóa Huyền khí như vậy! Người khác không nói, cho dù là người được xếp vào thần huyền chí tôn tam giáp Ngân Thành thành chủ Hàn Phi Tuyết cũng không có thể làm được như vậy a!
Hừ hừ, thế nhưng trước mắt Ưng Bác Không cái lão lão gia hỏa cuồng vọng tự đại này lại không để vào mắt. Hơn nữa cùng Phong Tuyết ngân thành mấy người cũng để mặc, tựu nhìn xem hắn ăn quả đắng mới tốt. Chuyện này cũng khiến không ít kẻ vui mừng, ba vị trưởng lão đương nhiên là không muốn nhắc nhở. Ngồi đợi Ưng Bác Không xấu mặt một trận.
Nhưng chuyện kế tiếp lại khiến mọi người ngạc nhiên.
Vị thần bí hắc ý kia rất bối rối chạy trốn, "Bộp" một tiếng thanh thúy vang lên, một tát của Ưng Bác Không đã đáng trúng ngực người kia, hắc y "A" lên một tiếng sợ hãi, thân hình sớm đã bị đáng bay ra ngoài, không còn bộ dạng hung hăng như lúc trước nữa, thân hình ở giữa không trung còn liên tục kinh hoảng hô to: "Cứu mạng a, tha mạng a."
Tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt! Nguyên một đám người cơ hồ hai mắt đều trợn lớn hết mức có thể, cái này, chuyện này là thế nào đây! Một kẻ to gan lớn mật, cao thủ thâm sâu như vậy mà lại kêu cứu mạng a.
Khiến mọi người không thể tưởng tượng đó chính là, bản tay phải của hắc y nhân bịt mặt cầm huyền đan cũng bởi vì chịu một kích này mà huyền đan đột nhiên rời khỏi tay, may mắn thế nào lại lọt vào trong tay Ưng Bác Không.
Ưng Bác Không chỉ cảm thấy một cỗ khí tràng rất to lớn mà lại dị thường tinh thuần đột ngột truyền vào tay mình, vô ý thức hắn chụm đầu ngón tay lại, lập tức đem huyền đan giấu đi.
Hắn cũng không ngờ một chưởng này của mình lại có hiệu quả như vậy! Hắc y nhân bịt mặt này trong tay giữ cửu cấp đỉnh phong huyền đan, xung quanh vô số cao thủ đứng đầu vây lấy, thế nhưng hắn vẫn trấn định tự nhiên như vậy, thậm chí còn dám không kiêng kị chửi người, ngay cả mình cùng Thạch Trường Tiếu cũng dám mắng. Trông không giống như một vị cường đại cao thủ mà giống như một kẻ đầu đường xó chợ hơn!
Lúc đầu, Ưng Bác Không nghĩ tới mình xuất thủ cũng không phải là vì huyền đan, mà là cùng với hắn giao thủ, thậm chí một chút cũng không có ý định xem nhẹ hắn, tuyệt đối không coi hắn là một kẻ tầm thường!
Cho nên một chưởng của Ưng Bác Không trong đó cũng ẩn chứa rất nhiều toan tính phía sau, ẩn tàng rất nhiều biến hóa tinh diệu, cho dù hắc bào bịt mặt vô luận tránh né ra sao công kích của mình cũng sẽ có biến hóa.
Một chưởng này vô luận là thủ pháp hay phương vị đều là động tác của bậc cao thủ đỉnh phong.
Thế nhưng sau một chiêu này hắn cũng không cần dùng đến chiêu sau nữa, một chưởng này tuy rằng thô thiển vô cùng thế nhưng hắc bào bịt mặt kia lại không chịu nổi một kích, tất cả các chiêu thức tinh diệu ở phía sau đều bỏ phí, chỉ với một chưởng đã khiến tên gia hỏa này bay rất xa!
Tên hắc bào bịt mặt đã bị đáng bay được một lúc lâu thế nhưng Ưng Bác Không vẫn còn đứng đần ở đó, đắc thủ quá dễ dàng khiến hắn cảm thấy bất ngờ chăng? Ta muốn tìm một đối thủ xứng tầm a, tên này đúng là vô dụng mà!
Sau khi kinh ngạc qua đi, ánh mắt Ưng Bác Không có phần phức tạp, xem ra huyền đan trong lòng bàn tay giống như vật ngoài thân, sau nửa ngày hắn mới lên tiếng: " Ta, ĐCM nó!"
Trong đám người ở đây, gồm toàn bộ lại cũng chỉ tìm được một người không vì huyền đan mà đến, mà người này tự nhiên chính là thảo nguyên ưng thần Ưng Bác Không! Nhưng hiện tại, vượt qua tất cả suy đoán của mọi người, giống như số phận đang trêu đùa, không nghĩ ra người không cần thì lại chiếm được!
Hơn nữa hắn còn dễ dàng đắc thủ nữa!"
Biến cố này lập tức ngay cả một đại tông sư như Thạch Trường Tiếu cũng kinh ngạc há hốc mồm!
Mặc cho ai cũng không nghĩ ra hắc bào bịt mặt chỉ là một tên giống như nến trên đầu thương!
Thậm chí sự thật là nến cũng không bằng, người ta là nến trên đầu thương ít ra còn không bị hoà tan, mà như hắn ngay cả một kích cũng không chịu nổi!
Đắc thủ dễ dàng như thế khiến bát khuyển chí tôn rất thương tâm, đặc biệt với thân pháp cực kỳ quỷ dị trong đám bát đại chí tôn như Ưng Bác Không, nếu như hắn muốn đi, cho dù Thạch Trường Tiếu dùng toàn lực ngăn trở cũng không có ý nghĩa gì!
Hiện tại cơ hồ tất cả mọi người đều hối hận đứt ruột!
Bọn họ tự nhiên không dám tùy tiện xuất thủ với Ưng Bác Không, bởi vì bọn họ cũng không phải là Thạch Trường Tiếu, nghĩ đến khiêu chiến cùng với một nhân vật đỉnh cao như vậy đúng là người chán sống!
Cho nên nguyên một đám người oán hận đều đưa ánh mắt tìm tòi bóng dánh tên hắc bào bịt mặt, nếu như tìm được mọi người có thể sẽ tranh nhau băm hắn thành đống thịt vụn! Nhằm xả một bụng ác khí này!
Không có thực lực mà đòi nghênh đời? Làm hại lão tử phán đoán sai mất đi cơ hội tốt!
Lão tử không làm gì được thảo nguyên ưng thế nhưng chả lẽ không thu thập được ngươi? So với nến trên đầu thương ngươi còn mềm hơn a!
Nhưng người liên can đều theo hướng hắc bào bịt mặt bị đáng bay tìm tòi. Thế nhưng hắc y nhân bịt mặt lại lặng lẽ, lén lút tiêu thất từ lúc nào!
Chẳng lẽ tiểu tử này là giấy, là bụi đất sao, tựa như trúng một chưởng đã nát vụn?
Một người còn sống sờ sờ, trước mặt hai vị thiên hạ chí tôn, bốn vị Chí Tôn Thần Huyền, gần hai mươi vị Thiên Huyền cao thủ không coi vào đâu, cộng thêm N Huyền khí cao thủ nhìn chằm chằm lại đột nhiên biến mất. Giống như là không khí bốc hơi, vô tung vô ảnh! Tựa hồ là một chưởng kia của Ưng Bác Không đã trực tiếp biến hắn thành không khí vậy!
"Chát!" Lại một tiếng thanh thúy vang lên.
Còn chưa khôi phục lại khiếp sợ lúc trước, mọi người lại ngây người như gỗ kinh ngạc vô ý thức nhìn tới nơi phát ra âm thanh, thì ra là từ chỗ ba vị trưởng lão Phong Tuyết ngân thành, vị Chí Tôn Thần Huyền cao nhân này lại vung tay tự tát vào mặt mình một cái!
Rất thanh thúy, rất êm tai, rất vang dội, rất dễ nghe!
Đây là hành động gì?
Hai vị trưởng lão cùng tiến lên quan tâm hỏi: "Tam ca, ngươi làm sao vậy?"
Ba đại trưởng lão quan hệ cho tới bây giờ đều là rất tốt!
"Khụ, có muỗi." Ba trưởng lão xấu hổ nói.
Mọi người giống như nghe thấy tiếng sấm, nhất tề đều cảm thấy chóng mặt!
Cuối thu, mưu cũng trở nên nặng hạt, coi như là một con chim ưng sợ rằng cũng bị đè xuống, nói chi là muỗi? Sao lại có loại muỗi bá đạo như vậy?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.