Dịch giả: ankaze
-Khai!
Hùng Khai Sơn gầm to một tiếng, một đạo tiên huyết dung nhập vào thân kiếm!
Sau một thời gian tích lực, Nhất Kiếm Phá Thiên Kiêu bùng nổ!
Vạn đạo kiếm quang cùng nổ tung trên không trung.
Vạn kiếm như muốn xuyên phá nhật nguyệt.
Vạn kiếm càn quét dọc ngang, mục tiêu chỉ một!
Thương Thượng Nộ Cúc đối với vạn kiếm trước mặt, gầm to một tiếng, thân hình xoay tròn, song đao dắt chéo phòng thủ!
Nhưng đối với vô số kiếm quang công kích dày đặc, Thương Thượng Nộ Cúc không ngừng thét lớn thảm thiết!
Sau một hồi điên cuồng tấn công, lúc này hắn đã rơi vào cục diện hung hiểm.
Hối hận! Lúc này Thương Thượng Cúc Hoa chỉ có ý niệm hối hận! Tại sao ngay từ đầu bản thân không dùng ẩn sát thuật?
Ta hận!
Khuôn mặt Hùng Khai Sơn lãnh khốc, miệng vẫn rỉ máu nhưng tâm lại kiên định như núi, trường kiếm trên tay tiếp tục khu động, Nhất Kiếm Phá Thiên Kiêu phát động hoàn toàn, kiếm ý cùng kiếm chiêu đạt đến đỉnh phong!
Đột nhiên một tiếng thê lương van lên, mọi người không ai nhận biết tiếng thét phát ra từ đâu!
Sau đó từ không trung hơn mười đạo máu tươi đột nhiên phun lên, sau đó một con nhím thân thể đầy những cột máu không ngừng phun trào xuất hiện. Tất cả mọi người đều không nhịn được hít một hơi lạnh.
Thắng thua đã rõ!
Hùng Khai Sơn cười lớn, thân thể cấp tốc hạ xuống.
Cũng không hẳn là hạ xuống, mà chính là vô lực ngã xuống!
Hiển nhiên lúc này lực lượng trên người Hùng Khai Sơn cũng đã cạn kiệt!
-Con gấu cao to đen hôi khốn khiếp, ta muốn giết mi, ta phải giết mi!
Lần này tổng cộng có hai tiếng thét vang lên, thanh âm trầm vang thì vẫn còn khí lực, nhưng thanh âm bén nhọn lúc trước đã yếu ớt rất nhiều!
Thân Thể Thương Thượng Cúc Hoa lúc này đã như bị chém làm hai!
Không biết từ lúc nào, thân thể đã bị một kiếm của Hùng Khai Sơn cắt đôi!
Hùng Khai Sơn cũng sau một kiếm này nà mất hết lực lượng!
Nhưng đối mặt với thương thế như thế, cho dù là Chí Tôn Thiên Nhẫn cũng mà trí mạng, hai thân thể dần tách ra, máu tươi không ngừng phun lên!
Hai đạo nhân ảnh điên cuồng bay về phía Hùng Khai Sơn!
Ưng Vương hét to một tiếng phóng lên cao, thân thể như thiểm điệm bay đến chi viện Hùng Khai Sơn… nhưng vẫn chậm một nhịp!
Khoảng cách giữa Hùng Khai Sơn cùng Thương Thượng Nộ cúc thật sự quá gần!
Nam thể của Thương Thượng Nộ cúc cười dữ tợn hung hăng đâm vào ngực trái Hùng Khai Sơn, lúc đó nữ thể cũng tặng thêm một đao vào vai phải Hùng Khai Sơn, sau đó bổ xuống eo!
Ngũ tạng Hùng Khai Sơn lộ cả ra ngoài.
Đây cũng là một kích cuối cùng của Thương Thượng Nộ Cúc!
Thực tế sau khi trúng một kiếm của Hùng Khai Sơn, vận mệnh của hắn đã được xác định!
Vì thế sau khi xuất đao, hai thân hình cũng rơi xuống.
Bất luận ai vừa nhìn qua cũng biết, Thương Thượng Nộ Cúc sắp xong đời.
Nhưng Hùng Khai Sơn cũng phải bồi theo!
Kết quả là lưỡng bại câu thương!
Hùng Thánh Tôn phía xa thân hình khẽ run, sắc mặt trắng bệt, hai tay đưa ra như muốn nắm lấy vật gì, cuối cùng vô lực buông xuống… Môi Hoàng Thánh Tôn run lên, muốn nói gì lại thôi, khẽ thở dài.
-Hùng Vương!
Ba nghìn chiến sĩ Hùng Tộc thét to một tiếng bi phẫn, ba nghìn ánh mắt đồng thời hóa thành màu đỏ!
Hùng Vương tử, huyết tẩy ngoại tộc, vì Hùng Vương báo thù!
Thắt lưng Hùng Khai Sơn lúc này vẫn còn mang một thanh trường đao, thân thể hùng tráng chỉ thiếu chút nữa đã bị cắt đôi, hắn lắc lư như muốn ngã xuống, cố gắng phát ra khí lực, cuối cùng cũng đứng thẳng trên mặt đất!
Lảo đảo thêm hai cái.
Máu tươi trong miệng không ngừng phun ra nhưng thân thể vẫn đứng thẳng!
Hai mắt đã dần trở nên vô thần nhưng vẫn lộ vẻ kiên cường bất khuất!
Soạt soạt, hai tiếng động vang lên, hai mảnh thân thể Thương Thượng Nộ Cúc cũng gượng đứng lên, ánh mắt ác độc nhìn Hùng Khai Sơn
-Ha ha ha.
Hùng Khai Sơn cười ra máu:
-Con mẹ nó, ngươi vẫn phải chết trong tay lão tử thôi. Cho dù là hai đánh một, đệt mịa, hai đầu thì giỏi sao, cũng bị lão tử chém làm đôi!
-Thúi lắm, để ta xem ai chết trước!
Thương Thượng Nộ Cúc thở hổn hển, hai thân thể dần xáp lại gần, nhìn Hùng Khai Sơn:
-Con gấu kia, không nhìn mi chết thì bổn tọa không đi được đâu!
-Muốn thấy ta chết?
Hùng Khai Sơn ho khan, khuôn mặt như nghe phải chuyện cười, thân thể cũng muốn ngã xuống.
Hắn cắn răng dùng tay rút mạnh một cái, đem thanh đao kia rút ra ném xuống đất, sau đó dùng sức hợp thân thể gần như đứt làm đôi lại, sau đó khuôn mặt lại cười quái dị:
-Có lẽ ta sẽ làm ngươi thất vọng rồi!
Nói xong liền dùng cánh tay trái, cũng là bộ phận duy nhất ( trừ miệng) còn cử động được, lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng.
-Dùng đan dược? Ha ha, ngươi nghĩ rằng thương thế loại này có thể dùng đan dược chữa khỏi sao? Có thể giúp ngươi sống lâu thêm một chút sao? Trừ khi trên thế giới này thật sự có kì tích!
Thương Thượng Nộ Cúc cười nhạo.
Nhưng ngay sau đó hai mắt hắn mở to như gặp quỷ!
Chuyện không thể tin xuất hiện trước mắt hắn!
Sau khi Hùng Khai Sơn sử dụng đơn dược, toàn thân phát ra một cổ tử sắc vụ khí, trong đó còn thấp thoáng vài điểm bích lục, chính là sinh mệnh lực lượng! Sinh mệnh lực lượng tràn đầy!
Thân thể Hùng Khai Sơn không ngừng phát ra tử sắc linh khí, sau đó Thương Thượng Nộ Cúc tuyệt vọng phát hiện, thân thể vốn muốn đứt làm đôi của Hùng Khai Sơn lúc này đã hợp nhất, máu tươi đã ngừng chảy, từng vết thương phục hồi với tốc độ mặt thường có thể thấy được…
Trên ngực trái dính một đao, vết thương cũng chầm chậm thu nhỏ, qua vài cái hít thở đã biến mất!
Hùng Khai Sơn cười to, thương thế đã gần như khỏi hẳn!
Đây không phải là kỳ tích thì là gì?
Hùng Vương đưa tay xoay xoay, uống lưng một cái, lắc mông thêm vài vòng, xác định thân thể đã hồi phục mới đứng yên. Nhìn thấy ánh mắt căm hận trừng to của Thương Thượng Nộ Cúc, hắn khinh thường:
-Quái vật! Muốn xem Hùng gia gia chết sao, đáng tiếc quá, lão tử có thuốc, ngươi có sao? Ngươi tức giận lắm sao, thất vọng lắm sao, bi phẫn lắm sao? Ha ha, ta thông cảm, ta thông cảm cho ngươi mà…
Thương Thượng Nộ Cúc bi phẫn cực hạn hét to một tiến, cả mảnh thân thể đột nhiên cứng ngắc, hai tay chỉ vào mặt Hùng Khai Sơn, sau đó ngã xuống.
Hơi thở đã tắt nhưng bốn mắt vẫn trợn trừng – chết không nhắm mắt!
Hùng Khai Sơn cười ha ha nhưng ánh mắt lại liếc về phương Bắc, thầm nghĩ: cám ơn tỉ phu, ngươi đã cho lão Hùng ta mạng sống thứ hai!
So về tu vi, Thương Thượng Nộ Cúc vẫn hơn Hùng Khai Sơn. Dù gì công lực của hắn chính là do bản thân khắc khổ tu luyện mà thành, còn công lực Hùng Khai Sơn phần lớn đều do dược vật thúc đẩy, hơn nữa nam nữ cùng liên thủ, cho dù không thi triển bí kĩ ẩn sát thuật thì chiến thuật cũng đã hơn gấp đôi Hùng Khai Sơn, hi vọng của Hùng Vương vốn gần như không có!
Cuồng Đao Nhẫn dị tộc trời sinh hung tàn, há có thể tầm thường!
Nhưng trận này hắn đã tính sai, đầu tiên hắn không nghĩ đến trong tay Hùng Khai Sơn lại có một thanh thần binh lợi khí lợi hại. Hùng Vương Kiếm chính do Quân Mạc Tà sử dụng ngũ hành thần thông, kim lực rèn luyện trở thành tuyệt đỉnh lợi khí!
Kim lực, thần thông này đã vượt qua phạm trù công lực trên Huyền Huyền đại lục, là pháp thuật tiên gia. Vũ khí Quân Mạc Tà tặng em vợ tất nhiên không thể tầm thường!
Hùng Vương kiếm vô luận là độ sắc bén hay độ cứng rắn đều hơn đao của Thương Thượng Nộ Cúc ít nhất một cấp độ!
Vì thế dù bị Thương Thượng Nộ Cúc liên tục đánh vào, điên cuồng chặt chém vẫn có thể đứng vững, đổi lại là binh khí bình thường, thậm chí là thần binh lợi khí của đại lục chỉ sợ cũng không chịu nổi mà hóa thành sắt vụn! Nhưng Hùng Vương Kiếm lại có thể chịu được!
Đó là do công lực Hùng Khai Sơn thua kém, nếu công lực bằng nhau trận này đã kết thúc sớm!
Mà việc thứ hai chính là do thói quen. Đoạt Thiên chi chiến xảy ra không chỉ vài lần, dị tộc đối với chiến pháp của Hùng tộc vốn đã nắm rõ, có thể nói là mười phần biết chính, nhất là đối với Hùng tộc, dị tộc lại càng xem trọng!
Chiến lực của Thiên Phạt từ trước đến nay đều là khó đối phó nhất trong Đoạt Thiên chi chiến. Huyền thú thiên phạt không chỉ số lượng cực kì nhiều, sức mạnh lại vô cùng lớn, sinh cơ ương ngạnh lại hung hãn liều mình, cho dù đánh không lại cũng kéo đối phương chết cùng, có thể nói là lưu manh liều mạng!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.