Miêu Tiểu Miêu cất lời hỏi:
- Nói chung những chuyện này đều do Quân Mạc Tà ngày xưa gây nên, vậy còn Tà Chi Quân Chủ hiện tại thì sao?
- Quân Mạc Tà của hiện tại mặc dù không lưu luyến nơi trăng hoa.... nhưng người này vẫn không đứng đắn y như trước, lưu manh như trước, vô lại như trước, hơn nữa mở miệng toàn nói lời dơ bẩn, không hề có phong độ của đệ tử thế gia...…
Mạc Vô Đạo thở dài:
- Nhưng người này sát phạt quyết đoán, kiêu ngạo bất tuần, cực kì can đảm, bụng dạ khó lường....
Miêu Tiểu Miêu giật mình như bị thiên lôi đánh trúng người, ngó nhìn Mạc Vô Đạo, chợt có cảm giác vị cung chủ lánh xa thế tục này bị tâm thầm! Người này ngày hôm qua với ngày hôm nay là một người hả? Không phải là bị kẻ nào đóng giả đấy chứ?
- Không đứng đắn, lưu manh, vô lại, mở miệng chỉ nói lời dơ bẩn, không có phong độ của đệ tử thế gia, người như vậy mà lại có thể "Sát phát quyết đoán, kiệt ngạo bất tuần, cực kỳ can đảm, bụng dạ khó lường sao". Ngươi không nói mơ đấy chứ?
- Chư vị tiền bối Huyễn Phủ, Vô Đạo cũng biết giờ đây nói lời này thật mâu thuẫn, nhưng Quân Mạc Tà chính là một người như vậy.
Mạc Vô Đạo bất đắc dĩ nói:
- Hắn tựa như là thể tổng hợp của mâu thuẫn,những sự tình tương phản đối lập đến cực điểm đều có thể dung hợp hoàn mỹ trên người hắn, quả thực.... đúng là một tên quái thai! Đây là quan điểm chung của tam địa thánh địa!
Nói nhiều như vậy, ngay cả đám người Miêu Đao, Miêu Kiếm, Miêu Trảm cũng chỉ biết quay mặt nhìn nhau, không biết nói gì. Rất nhiều suy đoán lúc trước đều là sai hết, một điểm cũng không đúng.
Theo lời Phủ chủ nói, gã Quân Mạc Tà này là một vị phong độ nhẹ nhàng, học rộng tài cao, cần cù chất phác, hào hiệp tốt bụng, yêu không hối hận, thế còn Quân Mạc Dạ? Sao càng nghe càng không giống vậy? Rõ ràng là hai người khác hẳn nhau mà!( NB: ta ngất a)
Quân Mạc Tà mà chửi người khác, chỉ cần dựa vào miệng lưỡi lợi hại đã có thể làm một vị cao thủ đẳng cấp tôn giả tức đến thổ huyế...t…
Mặt Hề Nhược Trần lộ vẻ hổ thẹn:
- Vị tôn giả đó, là người của Chí Tôn Kim Thành chúng ta. Sự tình mất mặt như vậy, nếu không phải chư vị bằng hữu là người của Huyễn Phủ, Hề mỗ thực sự không muốn phải nói ra....
Miêu Tiểu Miêu tròn xoe mắt, há hốc mồm, ngây ra như phỗng, bề ngoài như thế nào cũng nhìn không ra rốt cục là mắng đến trời đất thảm thương thế nào mới có thể khiến cho một vị cao thủ đẳng cấp tôn giả phải thổ huyết, nếu ngày đó đối mặt với hắn, liệu hắn có ngoác mồm ra chửi không nhỉ?
Mặc dù mình không có thực lực tôn giả nhưng phương diện tâm tính đã từng trải và có kinh nghiệm hơn nhiều cao thủ cùng lứa tuổi, liệu mình có thoát được không.... Miêu Tiểu Miêu rùng mình không dám tưởng tượng tiếp....
Hắn đã từng đóng giả đệ nhất cao thủ Sở Khấp Hồn của Huyền Huyền đại lục, làm cho tam đại thánh địa chúng ta phán đoán nhầm đối tượng, bao vây tiễu trừ Sở Khấp Hồn gần nửa năm, tổn thất rất nhiều...…
Hô Duyên Ngạo Bác liên tục lắc đầu, tam đại thánh địa từ sau lần đầu tiên đó bắt đầu hiểu rằng họ đã bị Quân Mạc Tà mưu ngầm rồi, vẻ mặt mọi người đều ảm đạm.
- Hắn đã từng khiến Kiếm phong của đỉnh Tuyết sơn sụp đổ, mà đệ đệ của ta, cũng bị chết trong ngày đó..."
-....
Mạc Vô Đạo thở dài, ánh mắt đượm nỗi bi thương....
- Hắn đã từng...
-....
Miêu Tiểu Miêu nghe, dần dần từ kinh ngạc đến sợ hãi, từ sợ hãi đến chết lặng, quả thực là quá rung động mà....
Một tên lưu manh, sắc lang, vô lại, đểu cáng, giờ đây lại là Tà Chi Quân Chủ, một kẻ danh chấn thiên hạ, phong quang như ánh mặt trời lúc ban trưa! Trong lòng Miêu Tiểu Miêu rốt cuộc đã tổng kết ra?
Cái tên Quân Mạc Tà này là kẻ đáng chém ngàn đao!
Hạng người như vậy, cho dù mạnh mẽ nhưng tính tình tồi tệ, sao có thể đánh đồng với Quân Dạ của ta?
Xách giày cho Quân Dạ cũng không xứng! Miêu Tiểu Miêu hừ một tiếng khinh miệ...t. Đột nhiên trong lòng dâng lên niềm kiêu ngạo: Trong thiên hạ, cũng chỉ có Quân Dạ của ta là hoàn mỹ nhất! ( NB: đúng là yêu người yêu cả đường đi lối về)
Trọng tình trọng nghĩa, thiện lương chân thành, học rộng tài cao, trung thành đáng tin cậy, hào hiệp trượng nghĩa, kiếm đảm cầm tâm, yêu không hối hận....
Sau đó mọi người lại bàn bạc về thời điểm Tà Quân mở phủ. Miêu Tiểu Miêu không còn hứng thú nghe tiếp, quay người ra lều trại, đối mặt với muôn vàn ánh ban mai của nắng sớm, không khỏi nhớ tới Quân Dạ của nàng.... Người ấy giờ này đang ở phương trời nào? Có còn nhớ tới ta không?
Tiếng gió vi vu bên người, một bóng trắng dáng vẻ thướt tha mềm mại dời gót bước đến bên cạnh nàng.
Một làn hương thơm ngát len vào trong mũi....
Miêu Tiểu Miêu quay đầu nhìn lại, thấy Kiều Ảnh áo trắng đang bay dưới ánh hào quang, dường như muốn phi thăng... Nhưng mà, nét mặt Kiều Ảnh tiên tử xinh đẹp như tiên nữ trên trời ấy lại đượm buồn....
- Thì ra là Kiều tiền bối.
Miêu Tiểu Miêu vội chào. Đối với người trong Huyễn Phủ, vị Kiều Ảnh này là một nhân vật truyền kỳ, danh tiếng của nàng chỉ thua mấy người Cửu U mà thôi...…
- Ừ.
Kiều Ảnh điềm đạm ứng tiếng, ánh mắt dịu dàng như nước yêu kiều nhìn Miêu Tiểu Miêu, vươn tay nhẹ nhàng phe phẩy mái tóc mai lòa xòa....
Miêu Tiểu Miêu chợt cảm thấy lòng yên tĩnh hẳn, Kiểu Ảnh ở trước mắt giống như đại tỷ tỷ thân thương nhất của mình, giống như đang chăm sóc mình...
- Tuổi trẻ thật hay.... Miêu cô nương, dù thế nào đi nữa cũng phải cố gắng giữ lấy niềm hạnh phúc mình đang có.
Khóe môi Kiều Ảnh gợi lên cười khổ nhạt nhòa, dường như đang tự nhủ với chính mình, lại như đang nói với Miêu Tiểu Miêu. Trong giọng nói chứa chan nỗi buồn không tên....
Nhìn Miêu Tiểu Miêu, nàng như lại thấy chính mình lúc tuổi tác còn xuân... Ngày ấy, mình cũng đã từng tràn đầy ước mơ, tràn đầy hiếu kỳ với bất cứ chuyện gì...…
Mãi mãi tuổi xuân, vốn là lý tưởng mà mỗi người con gái đều mơ tưởng!
Nhưng khi thực sự có được rồi, vẫn nghi ngờ cô tỏa phương hoa.... Đến nay đã trải qua không biết bao nhiêu năm rồi...…
- Có đáng không?
Đứng vào vị trí một người con gái mà nói.... có đáng không?
Kiều Ảnh chưa bao giờ nghĩ tới việc này, nhưng giờ đây, nàng lại cảm thấy chua xót từ trong đáy lòng. Sau khi mọi người thảo luận tới Quân Mạc Tà, nàng cũng có chút không đồng ý, chỉ là nàng đã quen cô tịch, thủy chung không nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi nghe....
- Dạ... Đa tạ tiền bối chỉ dạy, ta sẽ giữ thật chặt.
Miêu Tiểu Miêu nở nụ cười hạnh phúc, sau đó hiếu kỳ mà nói:
- Kiều... tiền bối, ngài biết Quân Mạc Tà ư?
- Nếu ngươi không ghét bỏ, bảo ta là Kiều tỷ tỷ cũng được.
Kiều Ảnh nhớ ra cách xưng hô của nàng không tự nhiên, không khỏi cười cười. Bao nhiêu năm cô tịch đã làm cho tâm nàng khát vọng tình thân như núi lửa dâng trào....
- Quân Mạc Tà...… Thiếu niên này, ta đã gặp qua, hơn nữa cũng đã gặp nhiều lần....
Sắc mặt Kiều Ảnh hơi trầm, dường như đang nhớ tới một chuyện nào đó....
- Hắn đúng là người như vậy sao?
Miêu Tiểu Miêu hỏi:
- Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, ta lại có cảm giác, Quân Mạc Tà là một người đàn ông mà phụ nữ chúng ta có thể dựa vào.
Kiều Ảnh mỉm cười, xinh như nụ hoa mới nở:
- Ít ra, hắn dám làm dám chịu?
-....
" Ách ~"
Miêu Tiểu Miêu lập từng ngơ ngẩn! Nàng nằm mơ cũng không tưởng được mình lại nghe thấy một đáp án hoàn toàn bất đồng, hoàn toàn trái ngược khi trước.............
Đợi sau khi tới Thiên Phạt sâm lâm, ngươi tận mắt nhìn thấy hắn sẽ hiểu. Gặp hồng nhan tri kỷ của hắn thì sẽ hiểu nhiều hơn cũng chưa biết chừng, lời của bên thứ ba chưa hẳn đã chính xác.
Kiều Ảnh nhẹ cười, chậm rãi ngồi xuống bãi cỏ trên mặt đất, hai tay ôm gối, ngửa mặt lên trời suy nghĩ thất thần.
Miêu Tiểu Miêu cũng ngồi xuống bên nàng, im lặng thật lâu...…
Bảy ngày trôi qua, sao nhanh quá!
Ngày hôm nay, đã là mười lăm tháng sáu!
Rạng sáng!
Tia nắng đầu tiên vừa mới ló ra ở phương đông, đột nhiên trời rung đất động ở chốn Thiên Phạt sâm lâm!
Dường như hết thảy núi sông trên đại địa đang cùng sụp đổ!
Dường như hết thảy núi lửa trong nhân gian đều đang dâng trào.
Khẽ chớp mắt, trời đất đã phai màu!
Tiếng động cực lớn này đột nhiên vang lên, khiến đám người của tam đại thánh địa, Phiêu Miểu Huyễn Phủ đang đứng dậy chuẩn bị ra ngoài phải khiếp sợ, phải kinh hoảng, nghi ngờ. Người người không hẹn mà cùng ra khỏi trướng bồng, ngưng mục nhìn về phía tây nam, phương hướng tiếng động cực lớn vang lên.
Bây giờ, bọn họ chỉ cách Khai Phủ Chi Địa khoảng hai trăm dặm, dựa vào cước trình của bọn họ vẫn đủ thời gian để vượt qua khoảng cách này.
Chợt thấy một dải mây hình nấm to lớn không gì sánh bằng chậm rãi bay lên ở phía chân trời xa xa, chậm rãi bay lên cao, dần che lấp cả khung trời xanh ở ngay trước mắt mọi người.
Rồi sau đó, đất đai dưới chân bắt đầu rung chuyển kịch liệt như cái sàng, một vài tảng đả to nằm trên mặt đất bị văng thẳng lên trời, có nhiều tảng đá văng cao hơn một trượng!
Dông bão lớn chưa từng có đang tàn phá rừng rậm ở phương xa ngàn dặm. Trong lúc này, hết thảy cây rừng đều bị thổi oằn mình, tiếng cành cây gẫy răng rắc răng rắc vang lên không ngừng, vô số thân cây thô to bị siết đứt đoạn, bị gió cuốn ra xa, tan biến không còn tung tích! Một ít cây nhỏ, bị nhổ bật rễ, xẹt qua không trung mang theo tiếng gió vù vù!
Nơi này, thế nhưng mà cách xa mấy trăm dặm!
Uy thế bực này, hiển nhiên đã vượt qua phạm trù nhận thức của nhân gian.
Đợi đến khi trận bão cuồng bạo này trôi qua, cảnh vật lại quay về thanh bình yên lặng vốn có.
Tất cả những người chứng kiến một màn kia đều quay mặt nhìn nhau, đều nhận rõ vẻ kinh sợ đang cứng lại trên khuôn mặt đối phương.
Lại ngẩng đầu nhìn lên thì đám mây đen khổng lồ che phủ bầu trời Thiên Phạt sâm lâm mấy ngày nay đã biến mất vô ảnh vô tung! Trên kia là một khung trời xanh thẳm thâm thúy! Cơn bão đột ngột nổi lên đã thổi tan áng mây trên trời, không để lại vệt mây nhỏ nào!
Vạn dặm không mây!
Nhưng đột nhiên nhìn thấy nắng ráo sáng sủa, lại nhìn khu rừng bị tàn phá trơ trọi ở trước mắt, trong lòng mọi người đều cảm thấy nặng nề!
Những người ở nơi này có ai không phải là đại nhân vật phong vân một cõi? Đối với cái gọi là đại tràng diện, cho dù là đại điển khai quốc của một quốc gia cũng đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chưa một lần như bây giờ, còn chưa đi tới vùng phụ cận đã cảm thấy sợ vì tâm tình rung động ở trong đáy lòng!
Thở phào một hơi dài, ánh mắt của Miêu Trảm, người có thực lực thâm sâu nhất trong những người ở đây đã dần dần khôi phục vẻ thông tuệ ngày xưa, hắn chậm rãi mở miệng nói:
- Mọi người lập tức xuất phát! Trong một canh giờ phải tới được Thiên Phạt!
Một canh giờ sau, mọi người rốt cục đã kịp thời đuổi tới!
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến bọn họ không dám tin tưởng vào con mắt của chính mình!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.