Dịch Giả: nguyenbaviet
Sau khi hỏi ra những lời này, hắn nhắm mắt lại lẳng lặng đi tiếp. Bởi vì Đại thiếu tin tưởng lão nhân này nhất định sẽ nói đáp án cho hắn.
- Nên nói như thế nào đây… Chuyện này coi như là chuyện liên quan đến tu vi của mỗi người. Dù cho tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định thì trạng thái mỗi người mỗi khác, mà biểu hiện này không nhất thiết thể hiện ở mặt huyền khí. Ví dụ như ta đây chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy được giai vị của mỗi người, không cần biết người ta giấu diếm như thế nào đi nữa, hoặc là dùng phương pháp gì để che dấu…… Đơn giản mà nói, mỗi người đều có Tinh - Khí – Thần… mỗi người mỗi khác… tất nhiên sẽ khiến cho Tinh – Khí – Thần khác hẳn nhau phải không? …… Thôi, mấy chuyện này đơn giản không cần nói cũng tự hiểu. Chỉ có điểu muốn "hiểu" thì phải đạ đến một điểm đột phá, đó mới chính là điều khó khăn đến cực điểm!
(NBV: Giải thích lòng vòng, dịch mệt quá. Độc giả tự hiểu đơn giản là đạt đến một cấp độ nhất định thì có năng lực quan sát nhất định, giống như có thêm kỹ năng khi lên level vậy)
Mạc Tà yên lặng gật gật đầu, chân vẩn tiếp tục bước tới phía trước.
Nhưng sau khi hắn bước thêm vài bước, rốt cuộc cũng đã phát hiện điểm bất thường!
-Tinh khí thần!
Hình như ở cái thế giới này chưa từng có người nào nói như vậy. Thậm chí trong ngôn ngữ của thế giới này cũng không có mấy từ này! Nhưng cái lão già này lại có thể nhẹ nhàng nói tới ba chứ đó!
Trong chốc lát, Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy cả người máu đều xông lên đỉnh đầu, hắn thất thanh hỏi:
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi chính là Cửu U Đệ Nhất Thiếu?
Có lẽ vậy, chỉ có cái tên điên từng đến Địa cầu kia mới có thể biết được 3 chữ Tinh khí thần kia.
Mặc khác Quân Mạc Tà có một linh cảm mơ hồ khi nghe lão già nói cái câu "Thiên tài như thế, cho dù lão phu sống suốt vạn năm thì cũng chỉ mới gặp lần đầu. Không tệ, thật sự không tệ."
Chính là câu này!
Người nào có thể sống một vạn năm?
-Ngươi chính là Cửu U Đệ Nhất Thiếu?
Vấn đề này vừa hỏi ra, không gian nhất thời lâm vào một mảng yên tĩnh!
Cả cái không gian này, chỉ có tiếng động duy nhất là tiếng bước chân không ngừngcủa Quân Mạc Tà.
Một hồi lâu sau, thanh âm già nua kia mới thở dài một tiếng thật sâu, mang theo vô tận hoài niệm mà lẩm bẩm:
-Đó là tục danh của sư phụ ta... Mỗi một lần nghe thấy cái tên đó, lão phu như thấy sư phụ đang đứng trước mặt mình, như đang nghe thấy những lời sư phụ dạy bảo vậy…. Có thể nói những ngày đi theo sư phụ là những phút giây ý nghĩa nhất trong sinh mệnh của ta. Hiện tại thì mỗi ngày đều trôi qua trong vô vị, buồn chán đến mệt mỏi….
"Sư phụ? Hắn là đệ tử của Cửu U Đệ Nhất Thiếu?"
Trong đầu Quân Mạc Tà như nổ ầm một cái, lớn tiếng kêu lên:
- Chẳng lẽ ngươi chính là chủ nhân Phiêu Miểu Huyễn Phủ đời thứ nhất? Cũng chính là người khai sáng Phiêu Miểu Huyễn Phủ? Tủy tổ của Miêu gia? Miêu Khuynh Thành?
-A?... Ngươi rốt cục đoán ra rồi sao?...
Thanh âm của Miêu Khuynh Thành hư vô mờ mịt, nhưng nghe những lời này vẫn toát lên một ít ý vui mừng.
-"Miêu Khuynh Thành, chính là hắn, nguyên lai hắn chính là Miêu Khuynh Thành!"
Một loạt những suy nghĩ điên cuồng vây lấy Quân Mạc Tà. Chính mình thật sự có thể gặp được một tồn tại trong truyền thuyết, một trong Tứ đại đệ tử của Cửu U Đệ Nhất Thiểu.
Năm đó, Cửu U Đệ Nhất Thiểu nhận tứ đại đệ tử!
Bộ Vân Thiên, Du Thương Hải, Mộng Quỳnh Tiêu, Miêu Khuynh Thành!
Đây là 4 cái tên trong truyền thuyết gây chấn động cả đại lục vạn năm qua.
- Khinh tiếu đạp hồng trần, mạn bộ thượng vân thiên!
(Cười khẽ đạp hồng trần, bước chậm lên trời cao!)
Bộ Vân Thiên, là kẻ khai sáng Độn Thế Tiên Cung – một trong tam đại thánh địa!
-Thương hải tiệt lưu vân, nhất nhãn đoạn thương khung!
(Biển cả ngăn mây bay, liếc mắt một cái đoạn trời cao!)
Du Thương Hải, là kẻ khai sáng Mộng Huyễn Huyết Hải – một trong tam đại thánh địa!
-Nhân gian vô anh hùng, mộng lý hữu quỳnh tiêu!
(Thế gian không có anh hùng, trong mơ vẫn nhắc đến tên người Quỳnh Tiêu)
Mộng Quỳnh Tiêu, là kẻ khai sáng Chí Tôn Kim Thành – một trong tam đại thánh địa!
-Nhất kiếm quyết thiên nam, nhất đao hựu khuynh thành!
(Một kiếm chấn trời nam, Một đao đánh ngã cả thành trì)
Miêu Khuynh Thành! Kẻ khai sáng ra một cái không gian độc lập tên Phiêu Miểu Huyễn Phủ, độc lập với cả Huyền Huyền đại lục.
4 người này, không ai không phải là bậc tuấn kiệt của thế gian! Không ai không phải là anh hùng cái thế! LÀ truyền thuyết trong những truyền thuyết!
Quân Mạc Tà tuyệt đối không thể tường tượng được chuyến đi vào Phiêu Miểu Huyễn Phủ này lại gặp được một vị tồn tại trong truyền thuyết này!
Tuy Quân Mạc Tà đang bị vây trong sự kích động nhưng Miêu Khuynh Thành chỉ nhẹ nhàng thở dài, tựa hồ như chìm vào trong dĩ vãng. Thật lâu sau lão mới gật gật đầu:
- Cái tên này…… Thật sự là quá xa vời rồi…. Thế gian hiện nay… sớm đã không còn những người khi đó….!
-Như vậy... Ngài nếu ở trong này vậy ba vị kia đâu... Bọn họ có phải cũng ở đây hay không?
Mạc Tà cẩn thận hỏi.
- Năm đó, trong 4 người sư môn thì ta là kẻ nhỏ nhất….
Thanh âm Miêu Khuynh Thành mang theo vị hoài niệm quá khứ nồng đậm, trầm lặng kể:
- Lúc đầu 4 sư huynh đệ chúng ta mỗi người một phái nhưng vẫn hòa hợp. Có điều càng về sau thì phân tranh càng nhiều…… 4 người đấu với nhau suốt 1000 năm. Trong 1000 năm này, cơ hồ mỗi người đều ít nhất một lần suýt nữa là phải chết… Ai….!
Nhớ lại chuyện cũ khi xưa, những nguy hiểm, những cừu hận khắc cốt…. hiện tại ở trong đầu Miêu Khuynh Thành thì nó đều trở thành những hoài niệm. Tựa như những chuyện sư huynh đệ họ chém giết lừa gạt lẫn nhau kia chỉ là một trò chơi mà thôi. Nhớ lại những chuyện đó khiến thanh âm của lão tràn ngập cảm tình, tràn ngập sự lưu luyến….
- Càng về sau, mọi người rốt cuộc đều chán nản. Ta lúc đó là đệ tử nhỏ nhất nên được sư phụ quan tâm, cũng nhờ đó mà chiếm được cái Phiêu Miểu Huyễn Phủ độc lập này….
- 3 người bọn họ, sau khi sư phụ rời đi được 1000 năm thì rốt cuộc chẳng thấy chuyện tình gì thú vị để mà làm nữa. Thậm chí đối với chuyện tranh đấu lẫn nhau cũng đã rất mệt mỏi. Vì vậy, sau 100 năm họ đều lần lượt phá vỡ hư không, đi lên con đường tìm kiếm sư phụ…."
Thanh âm của Miêu Khuynh Thành càng lúc càng khắc sâu nét cảm tình:
- Nhớ lại ngày đó…… 4 người chúng ta tụ họp lại rồi nấu một bữa cơm. Đại sư huynh còn tự mình đào lên mấy gốc củ cải trắng làm món"La bặc đôn la bặc". 3 ngày sau đó Đại sư huynh Bộ Vân Thiên liền phá vỡ hư không, bước lên con đường hư vô mờ mịt……
Quân Đại thiếu gia nhà ta sững sờ, nhưng sững sờ là vì không biết "la bặc đôn la bặc" rốt cuộc là cái món gì!
(NBV: là món canh củ cải trắng thì phải)
- Mười năm sau đó. Nhị sư huynh cũng gọi mọi người lại. Ba người chúng ta cũng cùng nhau ăn một bữa cơm. Nhị sư huynh Du Thương Hải làm món "tuân long ngư", "đôn hùng chưởng" …. Ta truớc giờ chỉ thích ăn chay không ăn thịt, nhưng bữa đó ta rốt cuộc cũng ăn hết một cái tay gấu và uống hết một chén canh cá…… Cũng 3 ngày sau, Nhị sư huynh ở giữa Huyết Hải bay thẳng lên trời, sau đó cũng không quay về nữa….
(NBV: "tuân long ngư: Canh cá tuân long.
Đôn hùng chưởng: tay gấu chưng cách thủy)
- 50 năm sau, Thần niệm của Tam sư huynh xuyên tới Huyễn phủ, muốn chúng ta gặp mặt lần nữa. Ngày đó, trước mắt 2 chúng ta là một bàn sơn hào hải vị nhưng cả hai đều không ăn gì, chỉ lẳng lặng nhìn nhau rồi rơi vài giọt lệ…… Cũng 3 ngày sau đó, Tam sư huynh không còn chút tung tích."
Anh Tà nhà ta lúc này thật sự là há hốc mồm giống như đang nghe kể chuyện thần thoại vậy. Trước mặt mình vốn là câu chuyện thần kỳ phá vỡ hư không mà đi, sao lại biến thành "bình thường như củ cải đường" vậy nè trời?
(NBV: Ta cũng ngất, dịch đoạn này đáng lẽ phải cảm động vì cảnh chia ly, nhưng không hiểu sao vẫn cứ thấy buồn cười. Quả nhiên là đệ tử của anh Cửu U Đệ nhất thiếu thì không phải hạng tầm thường…)
Nhưng Anh Tà vẫn biết rất rõ, tất cả những chuyện này đều là sự thật….
- Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, trước khi đi Tam sư huynh còn nói: "Tiểu Tứ, chúng ta chờ ngươi!". Có điều từ đó đến nay cũng đã qua 1 vạn năm (10.000 năm) … Ta vẫn còn ở nơi này"
Giọng của Miêu Khuynh Thành lúc này đã trầm xuống….
- Vậy sao ngươi không đi? 3 sư huynh của ngươi có thể đi, ngươi không thể đi thì còn đạo lý gì nữa?
Quân Mạc Tà không khỏi tò mò. Khi những lời này vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức ý thức được chính mìn hđã nói những lời không nên nói. Bởi vì cả không gian này đột nhiên tràn ngập một sự bi thương khó nói nên lời……
Đồng thời, Quân Mạc Tà cảm giác được trước mặt sáng ngời, thì ra mình đã đi tới một không gian khác thật lớn!
Có điểu ở đây vẫn không nhìn thấy hình bóng của Miêu Khuynh Thành….
Sau một lúc lâu, rốt cuộc âm thanh mờ mờ ảo ảo của Miêu Khuynh Thành cũng vang lên:
-Không phải ta không muốn đi! Nhưng sư phụ lão nhân gia ta nhìn thấy 3 người đệ tử trước sau phá vỡ hư không mà đến nên đột nhiên cảm thấy phiền phức. Lại lo lắng bên này lại có người liên tục phá vỡ hư không mà đến… bởi vậy ngài phất tay một cái, hoàn toan phong bế Thông Thiên Môn của Huyền Huyền đại lục!
(NBV: Ta hiểu cảm giác của anh Cửu U Đệ nhất thiếu này. Khó khăn lắm mới dứt được đám đệ tử, đang cùng cả 100 bà vợ đi chơi nhong nhong thì mấy tên đệ tử lại tìm đường chạy đến, không bực mới là lạ!)
Lông mi Quân Mạc Tà giựt lên giựt xuống liên hồi!
-Ta kháo. Quá cường hãn đi? Phất tay 1 cái … là hoàn toàn đóng luôn cảnh cửa lên trời của cả đại lục! Trời ơi là trời… cái vị này trâu bò còn hơn cả ta…quả nhiên là khiến bản thiếu gia ta càng tôn trọng….
Quân đại thiếu nhìn nhìn lại cánh tay nõn nà của mình, từ trong sâu tận linh hồn chợt sợ run lên. Vị Cửu U Đệ Nhất Thiểu này thật sự làm cho người ta ngọng luôn mà…. Sợ có đệ tử tìm đến thì phẩy tay làm ra một cái tuyệt hậu kế này…
- Nhưng càng như vậy…. Lão phu ngược lại càng muốn đi! Sau 2000 năm, thực lực lão phu sớm đã đạt tới mức điều kiện cơ bản để xuyên qua Thông Thiên Môn, thậm chí còn vượt qua luôn. Có điều sau 3 lần thử tiến vào mở phong ấn của Thông Thiên Môn. Nhưng kết quả là… có thể sao?."
Nói đến đây, lão thở dài một tiếng, có chút ảm đạm:
- Lần đầu tiên tiến vào, lão phu bị phản chấn phải dưỡng thương hết 300 năm.
- Lần thứ hai đánh vào, tuy rằng chưa chịu phản chấn quá lớn lại vẫn là qua không nổi!
- Tới lần thứ ba, cũng chính là tám nghìn bốn trăm năm trước, lão phu dùng hết khí lực toàn thân cứng rắn đánh mạnh vào một lần!"
Miêu Khuynh Thành cười rộ lên đầy đau khổ:
- Kết quả là còn chưa đánh tới cửa, lại vô tình làm sụp đổ 1 nửa Thiên Trụ Sơn của Huyền huyền đại lục….
Mạc Tà trừng mắt líu lưỡi! Hắn rõ ràng nghe được từ hai mắt nước mắt trào dâng, sau đó là thanh âm của từng giọt nước mắt khi chạm vào mặt đất….
- Fuck you!
Sửng sốt nửa ngày, Quân đại thiếu rốt cục tìm lại được năng tự nói chuyện, nhưng thốt ra lại là hai chữ này...
Thì ra tên đầu sỏ chân chính gây chuyện là đây...
Chính là bởi vì Thiên Trụ Sơn sụp đổ nên mới phát hiện phía bên kia thì ra còn có một cái chủng tộc tà ác như vậy!
Dị tộc nhân!
Hơn nữa, đó cũng là bắt đầu cho cuộc chiến Đoạt thiên chưa từng có hồi kết….
Dị tộc nhân tàn sát bừa bãi, bao sóng gió bão bùng nguyên do cũng từ cái lão già trước mắt mình!
Mà tính đến nguyên nhân, cũng là do hắn muốn đánh vào "Thông thiên chi lộ" nên mới vô tình làm sụp 1 nửa Thiên Trụ Sơn……
Quân đại thiếu gia líu lưỡi.
Đây là dạng năng lượng cỡ nào hả? 1 cái "Vô tình" …. Là đem cái ngọn núi cao nhất thế giới này dụp đi 1 nửa!
Chính mình tận mắt thấy, trình độ chắc chắn Thiên Trụ Sơn tuyệt đối không phải dùng năng lực tầm thường có khả năng lay động, càng không nói đến phá hủy một nửa...
Sau đó, Miêu Khuynh Thành dùng một âm thanh hối hận nói tiếp:
- Lcú đó ta biết mình đã gây họa rồi. Thiên trụ sơn là nơi năm đó sư phụ ta hạ phong ấn… Năm đó, sư phụ vô tình phát hiện một cái chũng tộc kỳ dị. Nhưng bởi những kẻ đó qua gớm ghiếc, sợ bẩn tay nên sư phụ cũng lười giết sạch chúng. Sau đó sư phụ làm cho Thiên Trụ Sơn cao lên gấp vài lần rồi hạ một đạo phong ấn, cho bọn kia vĩnh viễn phải chịu khổ ở bên đó….
- Nhưng vì lão phu, lại khiến cho cái bọn kinh tởm đó có cơ hội tiến vào chiếm giữ Huyền Huyền đại lục!
Miêu Khuynh Thành thở dài một tiếng đầy bi thương:
- Lúc ấy lão phu rất hối hận, muốn đi qua đó dùng Khuynh thành công pháp giết sạch hết bọn chúng……
Quân Mạc Tà trợn mắt ngây ngốc, hắn thầm nghĩ: "Ặc, ngươi tên là Khuynh thành, sáng tạo ra bộ công pháp cũng lấy tên Khuynh thành…"
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.