Dị Thế Tà Quân

Chương 1011: Vạn thi quật khủng bố!




Dịch Giả: Nguyetnhanhi

Liệt hỏa hừng hực, cả một lối đi tức thì rợp một trời sắc lửa, một cổ nhiệt khủng bố bức người tràn ngập toàn bộ thế giới dưới lòng đất của Chiến gia.

Trước sau hai người đều lập tức bị dìm trong một biển lửa.

- "Thật hèn hạ! Cư nhiên dám phóng hỏa".

Một cổ kình lực băng hàn dị thường cường đại lập tức tuôn ra, xoát một tiếng khí tức băng hàn theo thông đạo tràn thẳng qua bên kia. Liệt hỏa đều bị diệt, thậm chí hai bên trên tường đá cũng đồng thời ngưng kết một tầng sương trắng.

Vốn là Liệt Hỏa nóng hừng hực chỉ một thoáng đã biến mất không còn gì nữa, thân ảnh hai người trước sau lần lượt hiện ra, lông tóc không một chút tổn thương nhưng sắc mặt xem ra lại khó coi tới cực điểm!

Bởi vì theo một đoàn Liệt hỏa này, tuy bọn hắn không hề bị tổn thương nhưng toàn bộ Vạn Qủy Phệ Hồn Trùng trong thông đạo đều bị đốt sạch sẽ.

Đúng là một con cũng không còn sót lại!

Trong thông đạo bây giờ không chỗ nào không tràn ngập một mùi vị cháy khét quái dị, còn có một loại mùi thơm của đồ nướng.

Nguyên lai mục đích thần bí nhân này phóng hỏa cũng không phải để đối phó hai người bọn họ mà là muốn đem những Phệ Hồn Trùng này tiêu diệt sạch sẽ, để hắn có thể tiếp tục dùng thân pháp tàng hình của mình mà không còn cố kỵ gì nữa!

Đối mặt biến cố lớn như thế, mặc dù ẩn thân một góc bí ẩn gần đó quan sát, Chiến Luân Hồi cũng trợn mắt há hốc mồm, hai tay run nhè nhẹ một thoáng, ánh mắt bắn ra thần sắc không thể tin nổi.

-"Điều này sao có thể!"

Một câu cơ hồ suy yếu phát ra.

Người khác không biết nhưng Chiến Luân Hồi sao lại có thể không biết? Vạn Qủy Phệ Hồn Trùng này nếu quả thật bị chết cháy dễ dàng như vậy thì cũng không đáng cho Chiến Luân Hồi coi trọng như thế. Trước đó hắn đã từng thử qua nhiều lần, loại Phệ Hồn Trùng này căn bản không hề sợ lửa.

Cho dù là thiêu đốt liên tục một canh giờ trong nhiệt độ cao nhất, những côn trùng này cũng có thể lông tóc không tổn hại từ trong lửa bay ra, căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì!

Nhưng trước mắt lại có một màn ngoài ý muốn như thế, khiến một kẻ đa mưu túc trí như Chiến Luân Hồi hoàn toàn không thể chấp nhận việc hơn 3 nghìn con Vạn Qủy Phệ Hồn Trùng mình khổ tâm đào tạo đều hóa thành tro tàn tại một lớp hỏa diễm cổ quái.

Nếu ngọn lửa kia đúng thật có cổ quái, như thế nào lại bị chưởng lực băng hàn tức thì chôn vùi?

Hết thảy đều lộ ra điểm kì quái, không thể tưởng tượng được!

Trên thực tế, bất luận kẻ nào cũng sẽ không nghĩ tới. Bởi vì trong thông đạo này không có bất kỳ thứ gì để chiếu sáng, đều là một mảnh đen tối cho nên ai cũng không để ý. Kỳ thực ngay khi Liệt Hỏa dấy lên, trong nháy mắt có một mảng hỏa diễm màu đen yên lặng bốc cháy lên dung hợp cùng với thông đạo hắc ám này.

Trên thực tế, sau khi hỏa diễm màu đen kia bắt đầu thiêu đốt, đại hỏa chôn vùi cả cái thông đạo mới ầm ầm chính thức bốc lên.

Tuy quá trình giữa hai thứ này có thể nói cực kỳ gần, nhưng thủy chung trước sau vẫn có khác. Mà ở thời điểm đại hỏa dấy lên, những côn trùng kia cũng bị hỏa diễm màu đen hóa thành tro tàn, mà khi đại hỏa tiêu thất thì hỏa diễm cũng thành công lui thân, lặn yên thanh mất. Kết luận mà nói, hỏa diễm đi sau thanh thế to lớn, cũng chỉ là Chướng Nhãn pháp mà thôi!

(NBV: Ý nói là dùng lửa đen đốt sạch côn trùng, sau đó dùng lửa đỏ bừng bừng để che mắt mọi người!)

Nếu không cho dù có băng hàn chưởng lực kia thì cũng có thể có chuyện gì chứ?

Trước mắt, Liệt hỏa tiêu hết, trong thông đạo quay về một phiến hắc ám. Chiến Nhất Tiếu cùng Chiến Đồ tức giận hừ một tiếng, hai người đồng thời động thủ, hướng về chỗ thần bí nhân phát ra thanh âm triển khai điên cuồng tấn công, lại kinh hãi phát hiện huyền khí của bản thân đều đánh vào không khí, không có chỗ chịu nửa điểm lực, cho dù có cũng là huyền khí không khống chế được bắn trúng thạch bích bên ngoài mà thôi!

Dĩ nhiên địch nhân đã bỏ đi không một dấu vết. Hai tuyệt đỉnh cao thủ thấy địch nhân đã đi, liền không công kích vô dụng nữa, không hẹn mà cùng dừng tay, liếc nhìn lẫn nhau, chứng kiến sự hoảng sợ sâu sắc trong mắt đối phương!

Người này là ai vậy?

Rõ ràng có thể chịu sự công kích toàn lực của hai vị cường giả cấp thánh tôn, còn bảo trì tàng hình thậm chí càng tự nhiên thong dong mà đem hơn ba nghìn con Phệ Hồn Trùng tiêu diệt, sau đó mới phiêu nhiên biến mất.

Lưỡng đại thánh tôn rõ ràng trong toàn bộ quá trình hoàn toàn không thấy được cái chéo áo của địch nhân. Mà địch nhân lại trước mắt hai người bọn họ lấy được chiến quả huy hoàng khó có thể tưởng tượng.

Chuyện như vậy mà nói ra thật cũng chưa chắc có người chịu tin tưởng, quả thực là nghe rợn cả người!

Bọn hắn càng không nghĩ tới, Quân đại thiếu gia kỳ thực cũng không có thấy tốt mà lấy, chính thức ly khai. Hắn chỉ là áp sát cả người vào bức tường đá để nấp mà thôi.

Hắn vốn cũng có ý định dựa vào ưu thế tàng hình của mình, tăng thêm phong duệ Viêm Hoàng Chi Huyết cùng dặc dị Khai Thiên Tạo Hóa Công bất ngờ đánh lén, xử lý hai người kia hoặc chỉ một trong hai người cũng là tốt.

Nhưng hắn lập tức phát hiện mình hiện tại tuy nhiên đã đạt đến thánh hoàng cấp ba, dựa vào thực lực bản thân mà nói đã ở trên Tào Quốc Phong, nhưng nếu so sánh với hai người trước mắt này chênh lệch vẫn rất lớn! Hơn nữa hai người này đều toàn lực đề phòng, nếu mình tùy tiện ra tay quả quyết không lấy được hiệu quả gì mà ngược lại vì vậy mà bại lộ thân phận chính mình.

Cho nên Quân Mạc Tà đành nhịn xuống cái ý niệm mê người này trong đầu.

Thừa dịp hai người này còn ở đây nghi thần nghi quỷ, đánh trước đánh sau. Quân Mạc Tà lại thi triển thổ lực, đi xuyên qua thạch bích hướng về mặt khác. Đại thiếu thi triển thổ lực, cùng nham thạch dinh làm một thể, tức thì đã phát giác được thạch bích lần này lẻn vào so với mấy cái thạch bích mình mới xuyên qua đều dày hơn rất nhiều. Những cái thạch bích trước độ dày nhiều lắm cũng chỉ hơn một trượng mà thạch bích này độ dày cũng phải hơn mười trượng. Chính mình rõ ràng đã bơi qua khoảng cách ngoài mười trượng mà vẫn không đến được mặt kia.

Nên biết, Chiến gia kiến tạo thế giới dưới lòng đất có thể nói cực kì khổng lồ, tầng dưới nham thạch cơ hồ đều bị đả thông, như thế nào lại xuất hiện một thạch bích dày hơn mười trượng mà không có tác dụng gì. Phía sau thạch bích này, tất nhiên có giấu một cái bí mật to lớn!

Quân Mạc Tà tiếp tục hướng bên kia mà đi, dù sao có Âm Dương Độn, lại dựa vào ngũ hành thần thông, trong thiên hạ có nơi nào lại không thể đi?

Sai khi lại xuyên qua khoảng bảy tám trượng, hai mắt tỏa sáng, đột nhiên liền có một cổ tanh tưởi khó có thể nói đập vào mặt. Trong chốc lát, Quân Mạc Tà thậm chí có cảm giác buồn nôn mãnh liệt.

(NNN: Ọe… = =")

Đại thiếu tập trung nhìn vào, không khỏi giận tím mặt!

Đập vào mắt là một không gian rộng lớn, nói đúng hơn nơi đây chính là một cái hố sâu, trong hố sâu này thi thể đặt chằng chịt đếm cũng không xuể, từng tầng chồng chất lên, chỉ xem xét sơ sơ đã có thể đoán được có ít nhất hơn một vạn thi thể trong này.

Mấy tầng phía dưới, rất nhiều thi thể dĩ nhiên đã thối rửa lộ ra xương trắng. Mà mấy tầng phía trên nhất diện mục thi thể lại như sinh thời, hiển nhiên là vừa mới chết đã bị ném vào.

Vị trí của Quân Mạc Tà chính là thạch bích phía trên vạn thi hố này.

"Phốc, phốc" thanh âm vang lên, mấy đạo tơ máu rơi vãi, lại có mười thi thể bị ném xuống dưới.

Sau đó một thanh âm kính cẩn cực điểm nói:

-"Lão tổ tông, đây là ba trăm cổ thi thể hôm nay toàn bộ giao đủ, ngài còn có dặn dò gì không? Nếu chưa đầy đủ vãn bối lập tức bắt tay an bày"

- "Ừm…lần này làm được không tệ, không sai".

Một thanh âm u ám thỏa mãn nói.

-"Chỉ có một chuyện, ngàn vạn không nên quên, ngày mai cần ít nhất 500 thi thể, nhất định phải là thi thể còn tươi mới, không thể để xảy ra sai sót gì".

Quân Mạc Tà theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên bệ đá cao cao một lão đầu thân thể toàn da bọc xương như khô lâu ngồi đó, trong tay cầm một cái gì hình thù kỳ quái. Trước mặt lão nhân kia, có một pho tượng lô đỉnh toàn thân đen nhánh, bên trong không ngừng có khói đen phiêu dật bay lên. Phía dưới lô đỉnh lại phân ra chín đầu ống màu đen kéo dài về hướng phía dưới vạn thi quật.

-"Vâng….lão tổ tông…."

Thanh âm kia dường như có chút sợ hãi, có ý muốn nói mà lại không dám, nhiều lần tự nhủ mới lúng túng mà nói:

-"Bổn gia phụ cận người đã giết được không sai biệt lắm….nếu là giết chóc số lượng lớn như vậy, chỉ sợ sẽ có người để ý, trên thực tế, hiện tại đã có Miêu gia, Trương gia….đến khi các đại gia tộc điều tra người mất tích…nếu là như vậy, tiểu nhân chỉ e……"

-"Tiểu tử ngươi sợ cái gì?"

Thanh âm u ám kia nói:

- "Chỉ cần hành động bí mật, đừng nói giết vài trăm người, coi như giết vài ngàn người lại tính là cái gì? Mấy cái này toàn là dân chúng bình dân giống như con sâu cái kiến, ai sẽ chính thức quan tâm. Nếu là trong này thật sự không đủ người có thể bên trong Tâm Huyễn Thành ra tay, càng nhiều càng tốt"

-"Vâng! Chính là đến xin chỉ thị một lần, hết thảy theo đúng tiến độ ngài muốn.Nhưng nếu muốn đi đến Tâm Huyễn Thành vơ vét, đường xá cũng xa hơn một chút, còn có lão tổ tông lần này cần số lượng quá mức khổng lồ, chỉ sợ phải tăng thêm nhiều nhân thủ, nếu chỉ bằng chúng ta chừng này….chỉ sợ không có đủ lực lượng, ảnh hưởng đại sự của lão tổ tông"

-"Ừm ngươi nói cũng có lý, ngươi đi tìm Chiến Vũ Vân đi, để hắn an bài cụ thể một chút, đặc biệt nói cho hắn biết chỗ này của ta đã đến thời khắc mấu chốt. Ngàn vạn lần không thể gián đoạn! Một khi chặt đứt sinh linh tế dưỡng chỉ sợ sẽ nguy hiểm, kiếm củi ba năm thiêu một giờ"

-"Vâng! Tiểu nhân xin cáo lui!"

Một đại hán mặt mũi dữ tợn cung kính cúi đầu, sau đó chầm chậm lui ra ngoài.

Quân Mạc Tà theo thạch bích chậm rãi bay lên, ngưng mắt nhìn lão đầu khô gầy trên bệ đá kia, trong lòng sát ý không ngừng nổi lên.

Rất rõ ràng, hết thảy trước mắt tất nhiên là Chiến gia muốn tiến hành âm mưu nào đó, mà âm mưu kia đúng là cần dùng không biết bao nhiêu thi thể để làm tế phẩm mới có thể từ đó tiến hành chắt lọc tử tinh lực lượng đạt tới mức nào đó. Lão đầu này coi nhân mạng như cỏ rác, loại hành vi này đã không thể đơn thuần dùng tàn nhẫn độc ác để hình dung, hoàn toàn chính là mất hết nhân tính, trực tiếp chính là phản nhân loại, phản xã hội!

(NBV: Tội ác diệt chủng)

Quân Mạc Tà sát cơ đại thịnh, bàn tay vừa mới giơ lên, đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên ở cửa có bóng người lóe lên.

Chỉ nghe người đến nhàn nhạt mà hỏi:

-"Thế nào? Hôm nay tiến triển ra sao?".

Vừa thấy người này đến, Quân Mạc Tà đúng là ngoài dự kiến.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.