Dị Thế Đế Vương Luyến

Chương 32




Từ lễ bộ chủ trì cuộc thi cả nước—— thi hội, lại xưng lễ vi. Bất quá, cũng đã cử hành xong.

Hiện tại cử nhân cả nước từ bốn phương tám hướng tới hoàng thành Đông Diệu chuẩn bị cuộc thi hội cuối cùng.

“Họ Mộ Dung Khang, mọi người an bài khoa cử cho hắn tốt chưa?” Trong một căn phòng kín tại Thiên Hương lâu, Hiên Viên Nghệ hai tay chống cằm lười nhác hỏi.

“Đúng vậy. Cung chủ, người thuộc hạ đã an bài thỏa đáng” kính cẩn trả lời, không có một tia chậm trễ.

“Ân, có nắm chắc được lên bảng đề danh không?” Tuy rằng chính mình tin tưởng năng lực Mộ Dung Khang, nhưng là việc này trọng yếu không thể không cẩn thận.

“Cung chủ xin yên tâm, sau cuộc thi hội ngươi nhất định trên triều đình nhìn thấy bọn họ” ngữ khí kiên định bao hàm tự tin tuyệt đối.

“Ha hả...... Phải không? Vậy là tốt rồi, ta tin tưởng năng lực của ngươi” ngồi trên yên vị, Hiên Viên Nghệ kiêu căng mà cười.

” Tiểu Yên bọn họ hiện tại huấn luyện như thế nào?” Ánh mắt liếc về phía hắn, vui cười hỏi.

“Bẩm cung chủ, bọn họ tùy thời đều đang đợi vì ngươi cống hiến sức lực” Sau khi kiến thức qua thực lực của tổ ám sát, hiện tại nói đến Tiểu Yên bọn họ đều là thần tình hưng phấn cùng tự hào.

“Hì hì...... Thật sự là chờ mong a...... Vậy chúng ta đi xem bọn họ đi” Hiên Viên Nghệ vẻ mặt cười đến nhu thuận động lòng người, nhưng là trong đáy mắt ác ma dường như đang chậm rãi sống lại.

Theo đám người Tiểu Yên đi vào một khu rừng trúc ở ngoại thành, thông qua ngũ hành bát quái trận, bọn họ tới một tòa viện thần bí.

Đúng vậy! Nơi này chính là địa phương huấn luyện nhóm ám sát. Lúc này Hiên Viên Nghệ gần bước vào nội viện.

Bỗng nhiên trên mặt cỏ trống trải, một đám bóng đen vô thanh vô tức hiện ra trước mặt bọn họ. Loại tốc độ này nhanh đến mức làm cho mọi người ở đây không một ai thấy rõ bọn họ là từ nơi nào đi ra.

“Tiểu Yên, bọn họ có kinh nghiệm thực chiến không?” Hiên Viên Nghệ tuy rằng thực vừa lòng đối với thực lực của bọn họ, nhưng là trước mắt hắn yêu cầu chính là kinh nghiệm đẫm máu sa trường, cho nên kinh nghiệm rất là trọng yếu.

“Bẩm cung chủ, thuộc hạ có đôi khi phái bọn hắn làm một vài công tác”

“Không được, còn quá ít. Bọn họ cần là càng nhiều nhiệm vụ tăng kinh nghiệm.” lắc đầu, Hiên Viên Nghệ nghĩ nghĩ.

Đột nhiên linh quang chợt lóe, hắn cúi người, ghé bên tai Tiểu Yên nói nhỏ vài câu.

“thuộc hạ liền đi làm” kính cẩn ngẩng đầu, mang theo đám thích khách không một tiếng động rất nhanh rời đi.

Nhìn thấy bọn hắn đột nhiên rời đi, mọi người tuy rằng đều tò mò nhưng mà đều hiểu được là không nên hỏi đến.

“Ách...... Cung chủ, đã đến giờ Tỵ, ngươi không trở về cung sao?” Đằng Uyển Nghi giống như nhớ tới cái gì, nhắc nhở Hiên Viên Nghệ.

“A! Nguy rồi! Đã trễ thế này, ta phải về cung. ” không cùng bọn họ nhiều lời vô nghĩa, Hiên Viên Nghệ phi thân hướng hoàng cung thi triển khinh công.

Từ ngự thư phòng trở lại Minh Diệu cung, Hiên Viên Dạ không thấy thân ảnh bảo bối đâu. Sau khi hỏi tới ảnh vệ, biết bảo bối lại chạy ra ngoài cung vì thế liền đen mặt, ngồi ở tẩm cung chờ.

Thời gian ước chừng ba nén hương sau, Hiên Viên Nghệ đã trở lại. Đứng ở Minh Diệu môn, lén lút đẩy cửa bước vào tẩm cung.

“Ngươi đi đâu?” Thanh âm quanh quẩn trong nội cung, vô thức tăng thêm một ít âm trầm.

Hắn như thế nào lại không ở ngự thư phòng? Hiên Viên Nghệ đầu tiên là cả kinh, nhưng lại thản nhiên trả lời: “Ra cung du ngoạn. ” mẹ nó, ta mà sợ hắn, thật sự là mạc danh kỳ diệu.

“Bảo bối, vì sao ngươi lại ra cung? Trẫm muốn biết lý do” đi đến trước mặt Hiên Viên Nghệ, túm hắn đặt lên trên đùi mình.

Nhún nhún vai, lơ đễnh.”Không có lý do, chính là tò mò thôi. Nghĩ muốn ra ngoài lịch lãm một phen.”

Đối mặt với vị hoàng đế đầy tính toàn này, Hiên Viên Nghệ hắn đều có thể nói dối mặt không đổi sắc tâm không động.

“Hừ! Nếu bảo bối nhàm chán, vậy dùng ngọ thiện xong bồi trẫm phê tấu chương đi”.

Lông mi chớp chớp: “Có thể a...... Ngươi nếu không sợ tấu chương bị ta thiêu hủy, ta nguyện ý vì ngươi cống hiến sức lực”

Biết hắn nói được thì làm được, Hiên Viên Dạ đành phải buông tha chocđề nghị vừa rồi. “Bảo bối, thật sự nhàm chán sao? Vậy trẫm mang ngươi ra cung được không?” Chọn chính sách mềm vậy.

Hiên Viên Nghệ thiếu chút từ trên người hắn nhảy dựng lên, chạy vội ra mở cửa sổ, đem cái đầu nho nhỏ nhìn nhìn.

Không hiểu hành động kỳ quái của hắn, Hiên Viên Dạ hỏi: “Bảo bối, ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Ta nha, đang nhìn xem trời có bị sập không.”

“Bảo bối, lời này là ý gì?” Có chút không hiểu.

“Kỳ thật cũng không có gì. Chính là ngươi- một ‘ người bảo thủ ’ đột nhiên muốn dẫn ta ra cung. Ta tưởng trời bị sập a.” Hiên Viên Nghệ không yên lòng trả lời.

Nghe hắn nói, Hiên Viên Dạ vừa tức vừa buồn cười. Tiến lên từng bước đưa hắn ôm tiến vào lòng ngực, tính đánh vài cái vào cái mông hắn.

“Bảo bối, ngươi thật đúng là càng ngày càng làm càn a. Dám kêu trẫm là người bảo thủ? Trong lòng ngươi trẫm khó chịu như vậy?”

Chết tiệt, trong lòng mắng hắn nhưng ngoài mặt cười.

“Ách ~~ ta nói gì a ~ ta rốt cục nói gì…” đối mặt với Hiên Viên Dạ, hắn giả ngu càng ngày càng lành nghề.

Hiên Viên Dạ hơi hơi nheo mắt, con ngươi đen lãnh khốc dương dương mi tự đắc.

Hiên Viên Nghệ thông minh liền rùng mình một cái, biết người biết ta mới có thể thoát thân.

“Ai nha nha ~ ngươi đừng để ý, đừng để ý! Kỳ thật ngươi phong độ số một( chỉ là tâm nhỏ nhen thôi), anh tuấn tiêu sái ( nhưng cũng rất là ngứa mắt), ngọc thụ lâm phong ( đó chỉ là bề ngoài), phong lưu phóng khoáng ( bởi vì ngươi là đế vương)......” Nói một câu, trong lòng thầm mắng một câu.

“Được rồi, được rồi. Bảo bối đừng tưởng rằng trẫm không biết ngươi trong lòng suy nghĩ gì”

Ha hả ~~ ngươi biết chính xác vậy ngươi không tức giận đến hộc máu sao?!

......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.