Dị Nhân Ca Ca Thật Đáng Yêu Nha ~!

Chương 11: Kí ức và Dục Huyết Hoa




-Đồ quái vật hôi hám bẩn thỉu,mau cút ra!.

.

-Mày không phải là người, mau cút đi!!

.

.

-Mẹ ơi......con có phải là người không mẹ?_ Cậu bé rưng rưng mắt nhìn xác người mẹ trong quan tài đầy hoa khóc

.

.

-Mày là thứ tạp chủng, người không ra người, ma không ra ma. Cả mẹ mày nữa, là 1 con tiện tì tê tiện!!!

-Bốp!_ Một cú tát trời giáng vào mặt người nói mẹ cậu._Không ai được nói như vậy, mẹ tao chính là hi vọng cuối cùng của cuộc đời tao............cả thế giới này.........không một ai.............hiểu được cả........không một ai.............

-Mẹ.........._Huyết lệ rơi trên khuôn mặt cậu, đôi mắt đỏ rực nhìn vầng trăng nhuốm máu kia_ Con sẽ không gục ngã đâu mẹ ạ.........Dù cho như thế nào đi nữa.......mẹ à.......mẹ vẫn sẽ ở bên con đúng không?_Cậu nghiêng đầu, ngả đầu vào nơi mẹ cậu đang nhắm mắt, rồi thì thầm bằng giọng nói dịu dàng hoà lẫn với những giọt nước mắt trong suốt

.

.

.

.

-Tôi thích anh

.

.

-Anh yêu em!

.

.

-Tại sao.....tại sao........tại sao em lại làm như vậy với tôi?

-Anh nghĩ tôi sẽ đem lòng yêu thương con quái vật ghê tởm như anh sao?_Người con gái cười cười khẩy rồi quay lưng bỏ đi

.

.

-Hoàng Thiên Vũ, ngươi hãy đi chết đi!!!!!!!!

-Tại sao em có thể đối xử với tôi như vậy? Chỉ vì tôi là 1 thứ người không ra người, ma không ra ma sao?_Thiên Vũ chua xót nhìn khuôn mặt người con gái đó, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, khuôn mặt cậu yêu thương như vậy bây giờ lại nhẫn tâm, vô tình nhìn cậu đang chết dần chết mòn bằng độc dược

.

.

.

.

-Hoàng Thiên Vũ, ngươi hãy đi chết đi!!!!!!!

-Tại sao.....tại sao........tại sao lại làm như vậy hả anh trai?

-Anh trai?_Người con trai kia cười khẩy_Mày nghĩ tao muốn là anh trai 1 con quái vật ghê tởm như mày ư?_Nói rồi, không chút lưu tình đâm sâu vào tim hắn

Tại sao...? Chẳng lẽ chỉ vì trong người hắn có cả dòng máu ma cà rồng và con người sao? Chẳng lẽ vì mẹ hắn là con người nên hắn thuộc dòng máu tạp chủng sao...?

.

.

.

.

-Tôi muốn thoát ra khỏi thế gian này, muốn thoát ra khỏi ngục tù này, muốn thoát ra khỏi những đớn đau mà hàng ngàn năm qua đã phải chịu đựng......_ Thiên Vũ đắm chìm trong dục vọng khao khát nhìn người đàn ông đó

- Vậy thì hãy đưa cánh tay cho ta nắm, ta sẽ trao cho cho ngươi sinh mệnh mới, sẽ trao cho ngươi cuộc đời mới, sẽ trao cho ngươi tất cả những gì mà ngươi khao khát_ Người đàn ông trong bóng tối mỉm cười nhìn hắn

Cuộc đời hắn, bước sang trang mới

Độc dược, chiến đấu, độc dược, chiến đấu, độc dược, chiến đấu............

Mọi thứ cứ như vậy, nhưng, hắn có thứ hắn muốn, có sức mạnh mà hắn ước ao, có sự tôn trọng của hàng vạn người, quanh hắn của cải không thiếu, mĩ nữ không thiếu, người muốn kết nghĩa huynh đệ với hắn càng không thiếu. Tất cả hắn đều đầy đủ, đầy đủ đến mức hắn thật sự đã dần quên đi ngày tháng mà hắn đã chịu bao nhiêu đau khổ, tủi nhục.

Nhưng tại sao hắn vẫn thấy trống vắng một thứ gì đó rất quan trọng?

Tự do

Và cả tình yêu.

Hình như bây giờ đều là những thứ quá xa xỉ trong những tháng ngày hắn đắm chìm trong độc dược và chiến tranh

Hắn phải chiến đấu- người đàn ông đó đã nói với hắn như vậy

Cho đến một ngày, hắn chạm được tới thời khắc của tự do

Dục Huyết Hoa........là Dục Huyết Hoa khiến vạn người thèm muốn lại rơi vào tay hắn.

Thật nực cười khi thứ này hắn lại cướp được ở chỗ người cha mình, một người mà từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp mặt, chưa từng nói chuyện, chưa từng có cảm xúc, lại bị chính đứa con trai mình ghẻ lạnh giết

Điều này khiến hắn buồn cười, hắn cười như điên dại, cười trào nước mắt....

Và từ lúc đó, khi Dục Huyết Hoa cùng với hàng tỉ thứ độc dược mà người áo đến kia chế tác cho hắn, đã thành một loại dược có tên gọi:

Ảo Huyết Hoa

Vậy là từ đấy, dục vọng cứ ngày càng tăng, khát khao không ngày nào có thể thuyên giảm. Lúc hắn điên cuồng lên vì dục vọng, không khống chế được mình thì người áo đen kia giúp hắn chìm vào giấc ngủ trăm năm. Đến khi tỉnh dậy trong quan tài băng tuyết, người áo đen kia vẫn ngồi đấy nhìn hắn, quan sát ngọn lửa dục vọng của hắn trong trăm năm qua rồi mỉm cười, cười nhẹ, rồi cười thành tiếng to vang khắp toà lâu đài.

Hắn chỉ không hiểu câu nói cuối cùng trước khi người đó ra đi: “ Ngươi chính là niềm vinh hạnh đen tối trong 7 sự bất hạnh nhục nhã nhất của loài người, là một đại diện trong 7 vì tinh tú bất hạnh của bóng tối. Đó là tất cả những gì ngươi có. Bây giờ, vả cả mai sau “ Nói rồi, người đó mỉm cười âm lãnh, và phất áo ra đi, không 1 lời từ biệt

Cứ thế, rồi người đó đi đến hàng nghìn năm

Dục Huyết Hoa là cái tên sâu thẳm trong tận đáy lời ẩn ý của người áo đen đó sao?

Vì vậy, hắn vẫn đợi ở đó hàng nghìn năm, cho đến khi gặp được cô ấy.........Song Tử


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.